"Vì họ thờ phụng tà thần đó haha, họ lợi dụng âm khí của cây dâu, dùng nó dưỡng linh hồn của tà thần, đổi lại hắn sẽ giúp họ buôn bán thuận lợi! Hôm đó, hôm đó em được về sớm, vô tình nhìn thấy việc không nên nhìn, mẹ đang cắt máu thịt của mình nuôi nó...... Em vì sợ hãi mà hét lên, bị họ phát hiện nên tìm cách ngụy tạo thành vụ án em treo cổ chết vì áp lực học tập. Hức, dựa vào đâu họ có quyền cướp đi mạng sống của em chứ? Chỉ vì sinh ra em ư?
Từ nhỏ đến lớn họ luôn ghẻ lạnh em, luôn đay nghiến tại sao em lại là con gái, mà không phải một thằng con trai cho họ nối dõi tông đường. Họ bắt em làm việc như một con hầu trong nhà. Em chịu, em chịu đựng tất cả vì họ là bố mẹ em. Trong thâm tâm em luôn hi vọng họ chỉ giả vờ lạnh lùng, nhưng vẫn quan tâm, vẫn yêu em. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con phải không chị? Còn họ thì sao? Họ chính tay giết em, máu của em nhuộm thắm cả căn nhà....."
Tôi bụm miệng khó tin, cái chết của con Thúy không ngờ chôn giấu nhiều ẩn tình như vậy, càng không ngờ chú thím Tư lại độc ác đến nhường đó, có thể chính tay cướp đi mạng sống của con gái mình.
Con Thúy cười thê lương, tôi đã không thể phân biệt được nó đang khóc hay đang cười, nó kể tiếp:
"Chị nghĩ rằng như vậy là đã xong ư? Khi em còn sống, họ không buông tha cho thể xác của em. Khi em chết đi, linh hồn cũng bị họ giam giữ. Họ cố tình dùng cách treo cổ ép chết em, cốt để linh hồn em bị oán khí của chính mình giam cầm, không cách nào siêu thoát được. Em ngày ngày bị tra tấn, bị họ ép làm việc xấu, nhưng em cứng đầu không nghe, họ càng không nương tay."
"Vậy em....."
"Chị muốn hỏi tại sao em chịu đựng được đến giờ ư? Một khoảng thời gian sau đó họ có một phi vụ tơ tằm lớn, đi vắng hơn một tháng. Có vị cao nhân đi ngang qua nghe thấy tiếng khóc của em nên gọi ra hỏi chuyện. Người ấy đã giúp em có cơ hội giải thoát, bù lại em phải giúp người ấy làm một chuyện."
Tôi đã mơ hồ đoán được chút da lông, hỏi, "Có liên quan tới chị đúng không?"
"Dạ, em phải ở lại thêm một thời gian, giúp chị tránh một kiếp nạn này. Đi thôi chị, em dẫn chị thoát khỏi đây!"
"Khoan đã, còn mẹ chị....."
"Chị Thất, chị thông minh như vậy, chẳng phải trong lòng chị đã có đáp án từ trước rồi sao? Hà tất phải cố chấp......"
"Nhưng đó là mẹ....."
Lời tôi còn chưa nói hết thì con Thúy đã ngắt lời, "Đó không phải mẹ chị. Chị Thất, chị tỉnh táo đi! Mẹ chị đã mất thật rồi! Đây chỉ là một giấc mộng, không đúng, phải là cơn ác mộng mà họ tạo ra để giam cầm chị, tìm cách rút hồn chị đi, haha có phải nó tìm mọi cách để nhổ sợi tóc trên đỉnh đầu chị đúng chứ? Đó là một trong những nghi thức trục hồn khỏi cơ thể, chị có biết không? Sau đó chị sẽ chết và linh hồn chị sẽ thành con rối cho họ sai khiến- giống như em vậy!"
"Nhưng chị may mắn hơn em, chị đã có người dọn đường sẵn...."