Mệnh Phượng Hoàng

Chương 60

Sáng sớm tinh mơ hôm sau, ta trở lại Cảnh Thái cung. Nhìn thấy ta tháo mạng che mặt, tinh thần sảng khoái, dễ chịu, các cung nhân của Cảnh Thái cung ai nấy đều hân hoan. Tường Thụy cười, nói: “Nương nương khỏi bệnh rồi, Hoàng thượng sẽ lại sủng ái người, sau này trong hậu cung, địa vị của nương nương sẽ càng tôn quý.”

Tường Hòa đứng bên vội gật đầu, nói: “Đúng thế, nô tài nghe người ta nói, gặp đại nạn mà không chết, tương lai ắt sẽ được hạnh phúc.”

Tình Hòa đi theo ta, không nói một lời. Ta cũng im lặng, bọn họ nào biết ta làm gì có sau này. Rất nhanh thôi, ta sẽ xuất cung.

Phương Hàm nhìn ta, lãnh đạm hành lễ, rót trà cho ta rồi đứng bên cạnh.

Chẳng mấy chốc liền nghe thấy tiếng bước chân người tiến vào, nhìn kĩ, hóa ra là một công công. Y khẽ vung vẩy cây phất trần trên tay, không quỳ, chỉ the thé nói: “Phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, truyền Đàn Phi nương nương lên Kim Loan điện yết kiến…”

Y vừa dứt lời, tất cả những người đang ở trong phòng đều giật mình kinh ngạc. Triệu kiến phi tử là việc hiếm thấy, chỉ khi phong hậu, nữ tử mới có thể lên Kim Loan điện, mà từ hôm qua tới nay, không hề có thánh chỉ thăng tước vị cho ta.

Đặt chén trà trong tay xuống, ta thản nhiên đứng dậy, nói với công công đó: “Phiền công công rồi, bản cung sẽ đi theo ngươi ngay.” Dứt lời, ta liền cất bước đi.

Song công công đó lại nói: “Xin nương nương chờ đã, Hoàng thượng nói nương nương hãy thay xiêm y trước.” Nói xong, y vỗ vỗ hai tay, một cung tỳ liền bước vào. Trên tay nàng ta chỉ có chiếc khay đựngbộ y phục.

Nhìn kĩ, không khó để nhận ra y phục này không phải là cung trang. Quả nhiên Hạ Hầu Tử Khâm suy nghĩ rất chu đáo. Các cung nhân của Cảnh Thái cung dù cảm thấy nghi hoặc nhưng không dám hỏi một câu. Ta đưa tay nhận lấy, vào phòng trong thay y phục rồi lại bước ra.

Tình Hòa muốn đi theo nhưng ta nghiêng mặt, nói: “Không cần đi theo, ngươi đợi ở Cảnh Thái cung là được.”

Nàng ta do dự, cuối cùng không tiến lên.

Loan kiệu đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi hậu cung. Ta đưa tay khẽ vén rèm kiệu, trông thấy Thừa Càn điện đã ở trong tầm mắt. Ngói lưu ly vàng trở nên rực rỡ, chói lòa dưới ánh mặt trời, ta bất giác nheo mắt lại. Bàn tay túm rèm kiệu hơi siết chặt, ta hít thật sâu, cuối cùng buông ra. Rèm kiệu từ từ hạ xuống, vẫn thoáng lay động, phất phơ.

Tới trước điện, công công đó vén rèm kiệu giúp ta, nét mặt bình thản, giọng nói nhỏ nhẹ: “Xin mời nương nương!”

Ta không nói gì, chỉ rảo bước tiến lên. Từng bậc, từng bậc, vũ lâm quân hai bên ai nấy đều đứng thẳng tắp, ta đi qua họ cũng không hề thấy ánh mắt họ dao động.

Công công đưa ta tới bên ngoài điện, thì thầm vài câu với một công công khác. Công công đó liền vội đi vào trong.

Một lát sau, nghe thấy một giọng nói truyền ra: “Hoàng thượng có chỉ, truyền Úc thị yết kiến…”

Ta cảm thấy run rẩy, chẳng trách hắn muốn hỏi họ của mẹ ta.

Úc…

Hít sâu, ta cất bước tiến lên, mỗi bước chân đều vô cùng nặng nề.

Cúi đầu, ta không nhìn vẻ mặt của văn võ bá quan, chỉ nhìn cái bóng của chính mình.

Ta nhớ tới lời hắn nói với Thái hậu hôm qua, điều bọn họ muốn không phải là tặng Đàn Phi cho Hàn Vương, Đàn Phi chỉ là một cái tên. Cho nên bây giờ ta là Úc

Bước lên, ta quỳ xuống, dập đầu, nói: “Thần… Dân nữ khấu đầu bái kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Người trên điện không nói gì, ta không dám ngẩng lên. Loáng thoáng nghe thấy mấy vị đại thần bên cạnh xì xào bàn tán nhưng không ai dám nói to. Ta liếc một cái, thấy Cố đại nhân đang nhìn ta, vẻ mặt đắc ý.

Ta cắn môi, lại cúi đầu.

Bỗng có một người đứng ra, nói: “Thần cả gan, người Hoàng thượng nói vừa nãy chính là nữ tử này sao? Thần thấy nàng ta nhan sắc bình thường, nàng ta thật sự có thể ngăn được chiến sự ư? Hoàng thượng, thần cho rằng thiên triều ta có biết bao nữ tử xinh đẹp…”

Ông ta còn chưa dứt lời, Cố đại nhân đã xen ngang: “Ôi, Tần đại nhân nói sai rồi, ngài đừng coi thường nữ tử này.”

Ta cúi đầu lắng nghe, trong triều vẫn còn rất nhiều đại thần không hiểu rõ sự việc. Những người tới Thiên Dận cung hôm qua đương nhiên bây giờ không thể nói rõ ràng việc này.

Hạ Hầu Tử Khâm lên tiếng: “Tần đại nhân cho rằng nàng ta không đủ xinh đẹp à?” Hắn dừng lại một chút, lại nói: “Ngẩng đầu lên!”

Ta ngập ngừng giây lát, cuối cùng ngước mắt nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên ta trông thấy dáng vẻ của hắn trên Kim Loan điện. Long bào màu vàng vô cùng chói mắt, những hạt châu rủ trước trán gần như che mất một nửa gương mặt, ta đang quỳ nên chỉ có thể nhìn rõ đôi môi mỏng xinh xắn của hắn, chỉ thấy nó thoáng cong lên. Sau đó, người trên điện đứng dậy, chậm rãi bước xuống. Hạt ngọc trước ngực hắn khẽ lay động, phát ra tiếng lanh canh.

Hắn giơ tay ra, túm lấy cằm ta, đôi mắt dài, hẹp nhìn ta chăm chú, đôi môi mỏng hơi hé: “Dung nhan xinh đẹp của nàng ấy, trẫm hy vọng có một ngày các ngươi có thể tận mắt chiêm ngưỡng.”

Ta sửng sốt nhìn hắn, thấy hắn tủm tỉm cười với ta, sau đó đổi chủ đề: “Các ái khanh thực sự cho rằng chỉ dựa vào nàng ấy là có thể khiến hai nước đình chiến sao?”

Hắn vừa dứt lời, liền thấy một đám người cùng quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng anh minh! Hoàng thượng anh minh!”

Anh minh… Nói hay thật!

Ta thấy đó chính là những kẻ hôm qua đã tới Thiên Dận cung.

Sắc mặt trở nên lạnh lùng, hắn trầm giọng nói: “Các ngươi cho rằng trẫm chỉ muốn đình chiến thôi sao?”

Mọi người dường như giật mình kinh hãi, hắn lại nói: “Bắc Tề dám xâm phạm biên giới thiên triều, món nợ này, trẫm chắc chắn sẽ khắc sâu trong lòng!”

Không biết vì sao, câu nói này khiến ta hơi căng thẳng, nhưng hắn đã quay mặt sang, nhìn ta chằm chằm. Trong đôi mắt phượng thoáng hiện nét cười, hắn chậm rãi nói: “Bất kể là dùng dung nhan xinh đẹp của nàng hay trí tuệ thông minh của nàng, thứ mà trẫm muốn nhìn thấy chính là Bắc Tề bị diệt vong.”

Hai chữ “diệt vong” thốt ra từ miệng hắn dường như có một sức mạnh khiến ta không nén nổi xúc động, có thể nếm được mùi vị của dã tâm.

Đám người hai bên dường như lúc này mới phản ứng được, lại đồng thanh nói: “Hoàng thượng anh minh!”

Lại là anh minh! Ta nghe xong, muốn bật cười.

Nhưng hắn đã buông tay, không túm cằm ta nữa mà quay người, chắp tay sau lưng.

Cố đại nhân nhìn về phía ta, nhỏ giọng nói: “Thế nhưng… không biết Úc cô nương nghĩ thế nào?”

Ta mắng thầm, đúng là biết cách đối nhân xử thế nhỉ, lúc này lại có thể gọi ta là “Úc cô nương” cơ đấy!

Nhìn Hạ Hầu Tử Khâm một cái, song hắn không nhìn ta, ta cười nhạt, nói rõ từng từ: “Đã là vì thiên triều thì cái tiếng “hồng nhan họa thủy” này, dân nữ đương nhiên nguyện gánh vác.”

Rõ ràng nhìn thấy đôi tay hắn run run nhưng hắn cười, nói: “Hay cho “hồng nhan họa thủy”, các ái khanh thấy thế nào?”

Cố đại nhân khẽ “hừ” một tiếng nhưng không nói gì nữa.

Hạ Hầu Tử Khâm quay người, bước lên ngai vàng, lạnh giọng hỏi: “Các khanh thấy trẫm nên cho nàng ấy thân phận gì?”

Nếu tặng một kẻ vô danh tiểu tốt cho Hàn Vương thì làm mất mặt Hàn Vương quá!

Người bên phải nói: “Bắc Tề từng đưa quận chúa sang hòa thân, thần cho rằng chi bằng Hoàng thượng phong nàng ấy làm công chúa.”

Trong lòng cười lạnh, chủ ý hay đấy, để hoàng đế phong cho chính phi tử của mình làm công chúa rồi tặng cho người khác! Ta lặng lẽ nhìn hắn, thấy mặt hắn tái mét, nếu là đêm qua, ắt hẳn hắn sẽ nổi trận lôi đình, có điều, trên Kim Loan điện, hắn không thể làm như vậy. Hơn nữa, việc ta xuất cung đã định, hắn ắt có kế hoạch của mình.

Cố đại nhân lại nói: “Việc này tuyệt đối không thể. Người muốn khai chiến là Hoàng đế Bắc Tề, nếu tặng nữ tử này cho Hàn Vương, không nên rầm rộ thì hay hơn.”

Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười. “Trẫm cũng cảm thấy như vậy, vẫn là Cố đại nhân nói có lý. Chi bằng để Cố đại nhân thu nhận nàng ấy làm nghĩa nữ. Tiểu thư của đại học sĩ xuất giá cũng hợp tình hợp lý, khanh thấy thế nào?”

Nghe vậy, sắc mặt Cố đại nhân trắng bệch. Nếu không phải đang ở trên đại điện, ta sẽ không kìm được mà bật cười thành tiếng mất. Chiêu này của Hạ Hầu Tử Khâm quá tuyệt vời. Hắn biết rõ Cố đại nhân coi khinh ta nhất, bây giờ lại muốn ông ta thu nhận ta làm nghĩa nữ, há chẳng phải muốn ông ta tự lấy đá đập vào chân mình ư?

Đám đại thần ở phía sau nhao nhao hùa theo, khen chủ ý của Cố đại nhân rất hay, nói Hoàng thượng anh minh.

Cuối cùng ta mới biết, trong chuyện săn bắn ở Thượng Lâm uyển hồi đó, vì sao không ai nói đi săn vào mùa xuân là không thích hợp. Bọn họ khi ấy chắc cũng một mực nói: “Hoàng thượng anh minh!” Chẳng trách hắn muốn chửi đám thất phu này.

Lâu lắm rồi buổi triều sớm không kéo dài như vậy. Tới lúc tan triều thì đã qu giờ Thìn.

Vẫn ngồi loan kiệu trở về, có điều đi được một đoạn, ta bỗng cảm thấy loan kiệu dừng lại. Nghi hoặc đưa tay vén rèm kiệu, thấy Cố đại nhân đứng trước mặt, ta do dự giây lát, cuối cùng kêu dừng kiệu rồi bước xuống, cười nhạt, nói: “Sao thế, việc tới nước này, Cố đại nhân vẫn còn lời nào để nói chăng?” Ta không thể thốt ra một tiếng “cha”. Có lẽ ông ta cũng không muốn ta gọi ông ta như thế, bằng không ông ta sẽ tức chết mất.

Bấy giờ ông ta mới bước lên, nói nhỏ: “Cuối cùng cũng có thể khiến yêu nữ như ngươi rời khỏi nơi này rồi.”

Ta thoáng kinh ngạc, lần trước còn nói Dao Phi là yêu nữ của Bắc Tề, lần này đến lượt ta trở thành yêu nữ sao?

Ông ta lại nói: “Nếu không có ngươi, tình cảm giữa Hằng Nhi và ta sao có thể trở nên như thế này?”

Khanh Hằng?

Bàn tay giấu trong ống tay áo siết chặt, vì ta nên huynh ấy đã làm trái ý của Cố đại nhân ư? Ta biết Cố đại nhân chỉ có một người con trai, ông ta chắc chắn rất quan tâm đến huynh ấy.

Thấy ta im lặng, ông ta lạnh lùng nói tiếp: “Hằng Nhi vốn không nên tiến cung làm thị vệ! Đều tại ngươi!”

Ngước mắt nhìn ông ta, ta hỏi ngược lại: “Huynh ấy được thăng quan, người làm cha như ông không vui sao? Ha, ta tưởng ông sẽ rất vui chứ?” Khi đó, Cố Khanh Hằng được thăng chức làm ngự tiền thị vệ, ta còn tưởng vì Cố gia nhiều đời làm quan văn, bây giờ xuất hiện một võ tướng nên Cố đại nhân sẽ rất vui mừng chứ nhỉ? Hóa ra không phải như vậy à?

Ông ta khẽ “hừ” một tiếng nhưng không đáp lời, chỉ chuyển đề tài: “Tới ngày hôm nay, sao ngươi vẫn không hề hối hận?”

Thầm cười khẩy, ta có gì phải hối hận? Những thứ ta muốn, ta đều đã có, không phải sao?

Thấy ta không trả lời, ông ta lại nói: “Con người sống trên đời thì nên chấp nhận số mệnh. Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân, ngươi tưởng ngươi có thể tháo bỏ gông xiềng của vận mệnh à? Ha, thật nực cười! Làm tiểu thiếp của Cố phủ còn thiệt thòi cho ngươi ư? Sao nà vẫn không hiểu à? Hậu cung không có tình yêu. So với giang sơn, ngươi chẳng được coi là cái thá gì.” Lúc ông ta nói những lời này, ánh mắt nhìn ta lại tỏ vẻ khinh thường, như thể đang nói cho ta biết, việc ta không muốn làm tiểu thiếp của Cố phủ chính là tổn thất của ta. Ta muốn trèo cao, vậy thì ông ta đắc ý xem ta càng trèo cao, càng ngã đau.

Ông ta lại cười. “Hoàng thượng là quân chủ thánh minh, không uổng công chúng ta cố gắng yết kiến người.”

Hóa ra ông ta tưởng rằng, vì những lời nói của bọn họ ngày hôm qua, Hạ Hầu Tử Khâm đã “nghĩ thông suốt” nên mới muốn tặng ta cho Hàn Vương. Ngước mắt nhìn ông ta, ta cười. “Vậy Cố đại nhân thật sự cho rằng Hàn Vương thích ta à?”

Lời của ta khiến ông ta sững người, ta lại nói: “Chuyện của ta và Hàn Vương, là bọn họ cho ông biết phải không?” Ta không chỉ rõ là ai song trong lòng ông ta biết rõ. Trái lại, ta cảm thấy nực cười. Đối với chuyện này, Diêu Thục phi quả nhiên đã xóa bỏ hiềm khích cũ, rõ rằng nàng ta đã tra hỏi cung tỳ của Dao Phi, lại còn để tỷ muội nhà họ Tang biết.

Đối với Diêu Thục phi, không có kẻ địch tuyệt đối, cũng không có bạn bè tuyệt đối.

Khuôn mặt Cố đại nhân thoáng hiện vẻ không vui, ông ta nói: “Ngươi và Hàn Vương cô nam quả nữ ở chung với nhau một đêm, ngươi thật sự coi mình là thánh nữ à?” Ông ta giận dữ nhìn ta, cuối cùng hất tay áo, rời đi. Từ đầu đến cuối, ông ta không hề nhắc tới việc nhận ta làm nghĩa nữ, như thể nhắc tới là sỉ nhục ông ta vậy.

Ta đứng phía sau, lạnh lùng nhìn ông ta. Ta có phải thánh nữ hay không, Hạ Hầu Tử Khâm biết, Thái hậu biết, không đến lượt ông ta nói.

Trở về Cảnh Thái cung, đám cung nhân đang lo lắng chờ đợi, đặc biệt là Tình Hòa, nàng ta gần như chạy ra khỏi cung, nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, thấy ta không sao mới yên lòng. Phương Hàm bước lên, nhíu mày hỏi: “Nương nương, sao Hoàng thượng lại truyền người lên điện vậy?”

Tình Hòa đỡ ta vào trong, ta khẽ cười, nói: “Sao thế, bây giờ cô cô còn quan tâm tới bản cung à?”

Nàng ta ngây người, khẽ nói: “Nô tỳ đương nhiên quan tâm tới người.”

Ta quay phắt đầu lại, nhìn nàng ta, ánh mắt nàng ta vẫn thản nhiên, không hề có ý trốn tránh. Nghĩ một chút, cuối cùng ta nói: “Thực ra, bản cung cũng chưa từng nghĩ bản cung và cô cô có thể trở nên như thế này.”

Nàng ta cúi đầu, nói: “Nô tỳ sợ hãi.”

Ta cười. “Có lẽ cô cô nên đi đi, cô cô là ân nhân cứu mạng của Thái hậu, tất nhiên bà sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Trong ánh mắt nàng ta bấy giờ mới lộ vẻ ngạc nhiên, mãi sau nàng ta mới lên tiếng: “Nhưng nô tỳ muốn nương nương biết, nô tỳ đối với người là thật lòng. Có điều…” Nàng ta dừng lại giây lát rồi mới nói tiếp: “Có điều chúng ta ai vì chủ nấy.” Nói xong câu này, nàng ta không nhìn ta nữa, chỉ hành lễ với ta rồi cung kính lui ra.

Ta hơi sững sờ, định lên tiếng nhưng rồi chỉ mỉm cười, lắc đầu, khoát tay nói: “Tất cả lui ra đi!”

Còn lại một mình, ngồi tĩnh lặng trong phòng, ta hít thật sâu, trước mắt hiện lên gương mặt của Triêu Thần. Nhớ tới lời nàng ta nói, sau đó lại nghĩ đến biết bao cung nhân trong Cảnh Thái cung, ta thở dài một tiếng, sau này bọn họ phải tự tìm lối thoát thôi.

Đàn Phi đã không còn là Đàn Phi nữa.

Khom lưng, ta lấy hộp gỗ Tô Mộ Hàn đưa ở dưới giường, ngón tay lướt qua nắp hộp, hình ảnh cây thị đã khắc sâu vào trong đầu. Mở ra, bên trong là cây lược gỗ Cố Khanh Hằng tặng ta làm quà lễ cập kê.

Vẫn còn rất mới, ta chưa từng dùng.

Hạ Hầu Tử Khâm luôn nói, bây giờ chưa phải lúc kể cho ta nghe việc của Cố Khanh Hằng. Ta nhắm mắt lại, tin hắn đi, tất thảy mọi việc đều sẽ tốt đẹp.

Một lát sau, nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên ở bên ngoài, ta không ra, chỉ cất tiếng hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì?”

“Nương nương, vũ lâm quân bao vây toàn bộ Cảnh Thái cung.” Giọng nói truyền vào, nghe ra không phải là Tình Hòa mà là Phương Hàm.

Trong lòng cả kinh, ta lại hỏi: “Tình Hòa đâu?”

Phương Hàm lại nói qua cánh cửa: “Vừa nãy, bên ngoài có một vị công công nói Hoàng thượng đã cho triệu kiến Tình Hòa qua Thiên Dận cung.”

Ta im lặng, Hạ Hầu Tử Khâm cho triệu kiến Tình Hòa, không biết có việc gì. Sau đó ta lại lắc đầu, đợi Tình Hòa về rồi hỏi cũng không muộn.

Ngày hôm nay, Cảnh Thái cung vô cùng yên tĩnh.

Nghe nói lúc chiều, Diêu Thục phi tới nhưng bị vũ lâm quân ở bên ngoài ngăn lại, nói rằng bệnh tình của Đàn Phi tái phát, phụng lệnh của Hoàng thượng, không có sự cho phép của người thì không ai được phép bước vào Cảnh Thái cung nửa bước. Thực ra trong lòng Diêu Thục phi hiểu rõ, không phải sao? Cho nên nàng ta đến chẳng qua là muốn nhân cơ hội này để sỉ nhục ta, vậy thì không gặp cũng được.

Rất muộn, Tình Hòa mới trở về. Ta gọi nàng ta vào phòng hỏi han.

Nàng ta khẽ cười, nói: “Nương nương lo lắng gì chứ? Hoàng thượng chỉ muốn nô tỳ đi cùng nương nương tới Bắc Tề hòa thân.”

Nàng ta nói tới Bắc Tề hòa thân, ta cũng biết Hạ Hầu Tử Khâm gọi nàng ta qua, chắc chắn sẽ để nàng ta biết hết mọi chuyện. Giờ đây nàng ta nói như vậy, có phải muốn những người khác trong Cảnh Thái cung biết không?

Nghe vậy, ta cũng không hỏi nữa.

Buổi tối, có rất nhiều thái y đến Cảnh Thái cung. Hậu cung nhanh chóng lan truyền tin tức, nói bệnh của Đàn Phi lại tái phát, trở nên trầm trọng, có vẻ nguy kịch.

Nửa đêm, tin tức Đàn Phi bị bệnh qua đời nhanh chóng truyền ra ngoài, cung tỳ thân cận của ta là Tình Hòa cũng bị lây bệnh, không cứu được, phải bỏ mạng.

Lúc này, ta đã được lén đưa ra khỏi Cảnh Thái cung, Tình Hòa ngồi cùng ta trong kiệu.

Ngày hôm sau, trong cung xôn xao tin tức nghĩa nữ của đại học sĩ tới tận Bắc Tề xa xôi để hòa hy vọng việc này có thể ngăn cuộc chiến giữa hai nước.

Xa xa, bóng dáng màu vàng đó đứng trên tường thành cao vút. Ta không nhìn rõ nét mặt hắn nhưng biết chắc hắn đang nhìn ta, chỉ nhìn ta mà thôi. Phía dưới, vẻ mặt của Cố đại nhân u ám. Ta nghĩ, nếu ta không hòa thân bằng thân phận nghĩa nữ của ông ta, e rằng lúc này ông ta cười tới nỗi không khép được miệng ấy nhỉ?

“Tiểu thư!” Tình Hòa nhỏ giọng gọi ta.

Ta sực tỉnh, ánh mắt lưu luyến không nỡ rời khỏi hắn nhưng vẫn phải quay người, bước lên xe ngựa. Rèm xe từ từ buông xuống, nghe thấy một người bên ngoài cao giọng nói: “Xuất phát!”

Xe ngựa cuối cùng cũng chầm chậm lăn bánh, rèm cửa sổ khẽ lay động, cảnh sắc hai bên đường thoắt ẩn thoắt hiện. Chỉ có một màu xanh đậm không hề thay đổi.

Rút chiếc lọ rỗng từ trong tay áo ra, ta cúi đầu nhìn chăm chú hồi lâu, khóe miệng bất giác mỉm cười, giơ tay ném nó ra khỏi xe.

Sau này, e là ta không bao giờ dùng tới nó nữa.

Tình Hòa chỉ nhìn, không hỏi cái lọ ta vứt đi là gì.

Đội ngũ đi được một lúc lâu, lúc vén rèm nhìn lại đằng sau, đã không còn thấy lầu cổng thành cao vút nữa. Đáy lòng thoáng thất vọng, hạ rèm xe xuống, ta dựa lưng vào tấm đệm mềm trong xe. Giơ tay kéo mạng che mặt xuống, ta đột nhiên muốn bật cười. Đeo mạng che mặt làm gì chứ, người khác đâu biết trên mặt ta còn có một lớp nữa!

Không nghĩ ngợi nhiều, ta khẽ khép mắt.

Xe ngựa lại đi một đoạn, bỗng Tình Hòa lên tiếng: “Tiểu thư, nô tỳ có một lời thỉnh cầu quá đáng.”

Hơi kinh ngạc nhìn nàng ta, ta cười, hỏi: “Có chuyện gì?” Thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng ta, ta quả thật không nghĩ ra rốt cuộc có chuyện gì.

Nàng ta lại suy nghĩ một lát rồi mới nhìn ta, nói: “Nô tỳ muốn thấy dung nhan tuyệt thế của tiểu thư. cảm thấy sửng sốt, nàng ta nói dung nhan tuyệt thế…

Nàng ta lại cười, nói: “Hoàng thượng nói tiểu thư là nữ tử đẹp nhất mà người từng gặp. Nô tỳ cho rằng ắt hẳn đến thần tiên cũng phải kinh ngạc. Không biết nô tỳ có diễm phúc được nhìn thấy một lần không?”

Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn từng nói thế ư?

Sau đó, ta nhớ tới hôm ở trên Kim Loan điện, hắn nói, hy vọng có một ngày, tất cả mọi người có thể nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của ta. Đúng thế, còn có cơ hội như vậy không?

Nhìn cung tỳ trước mặt, ta khẽ bật cười thành tiếng. “Đưa bình nước cho ta!”

Tình Hòa vội gật đầu, đưa bình nước cho ta. Bật nút bình, ta đổ nước vào lòng bàn tay, lau sạch thuốc nước trên mặt. Giọt nước mát lạnh chảy xuôi theo gò má khiến ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Ta tủm tỉm cười nhìn nàng ta.

Tình Hòa nhìn ta chằm chằm, mãi sau mới bật cười thành tiếng, nói: “Tiểu thư, người đẹp thật đấy!”

Đặt bình nước sang một bên, ta cười đùa: “Hòa thân vốn nên dùng dung mạo như thế này, không phải sao?”

Nàng ta biết ta đùa, cũng cười, nói: “May mà Hoàng thượng biết rõ, bằng không có hối hận cũng không kịp.” Nói tới đây, nàng ta đột nhiên thu lại nét cười, dừng giây lát mới nói tiếp: “Ngày trước, tiểu thư không tin nô tỳ.”

Ta im lặng. Đúng vậy, nếu tin thì sao có thể giấu giếm nàng ta tất thảy! Cho dù ý tứ của Hạ Hầu Tử Khâm rất rõ ràng, nàng ta – Tình Hòa – là người ta có thể tin tưởng. Thế nhưng ta lại sợ phải tin tưởng người khác.

Khuôn mặt của Phương Hàm lại hiện lên trước mặt ta.

Còn nhỏ, lúc ta vừa tiến cung, nàng ta hỏi ta tên gì, còn nói: “Duy tang dữ tử, tất cung kính chỉ”. Lời nói quen thuộc đó khiến ta nhớ tới Tô Mộ Hàn, cho nên ta mới có cảm tình với nàng ta, nhưng hóa ra nàng ta tiếp cận ta vì

Tình Hòa lại nói: “Theo nô tỳ biết, Triêu Thần cũng là người của Hoàng thượng, nhưng lại được tiểu thư tín nhiệm đến vậy”

Ta kinh ngạc nhìn nàng ta, không phải ta không biết nàng ta có ý gì nhưng nàng ta chỉ khẽ cười. “Mạng của nô tỳ cũng là của Thái hậu và Hoàng thượng. Còn nhớ khi ấy, nô tỳ, Quyến Nhi và Thiển Nhi vừa vào cung, đi đến đâu cũng bị người ta bắt nạt. Nếu không nhờ Thái hậu, e là mạng của nô tỳ sớm đã chẳng còn.”

Ta định lên tiếng nhưng nàng ta đã cướp lời: “Thực ra tiểu thư không cần nói rõ đâu. Trong lòng nô tỳ cũng hiểu. Thái hậu giúp chúng nô tỳ tất nhiên là có lý do. Nhưng ơn huệ như giọt nước chảy, báo đáp như suối tuôn trào, cả đời này nô tỳ muốn hiến dâng cho Hoàng thượng và Thái hậu.”

“Tình Hòa…” Lời nói của nàng ta quả thật khiến ta không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Nàng ta lại cười, nói: “Khiến tiểu thư chê cười rồi, nô tỳ…” Nhưng ta vừa định nói thì thấy xe ngựa dừng lại.

Ta sững người, Tình Họa vội vén rèm kiệu lên, liền nghe thấy có người ở bên ngoài lên tiếng: “Tiểu thư, trời tối rồi, đêm nay chỉ có thể dựng trại ở đây.”

Tình Hòa quay đầu nhìn ta, ta gật đầu, nàng ta liền nói: “Vậy thì dựng trại thôi!”

Nàng ta vừa nói xong, bên ngoài có giọng nói vang lên: “Đại nhân, hạ lều trại ở bên nào?”

“Bên nào cũng được, nhưng tới đêm, gió đông lớn, cửa lều không được để ở hướng đông.” Giọng nói lạnh nhạt truyền vào tai ta, hình như có phần quen thuộc. Là ai? Sao ta không nhớ ra được?

Bất giác vén rèm lên, ta chỉ nhìn thấy một bóng dáng nam tử rất cao lớn, nhìn cách ăn mặc của y, chắc là tướng quân đưa ta đi hòa thân. Hạ rèm xuống, ta quay đầu muốn hỏi nhưng thấy Tình Hòa đã đứng dậy, nói: “Tiểu thư đợi một lát, nô tỳ lấy ít đồ ăn, chúng ta đợi lều trại dựng xong thì đi ra.”

Ta gật đầu, nàng ta mới bước ra ngoài.

Ngồi tronge được một lúc, ta đứng dậy, muốn đi ra nhưng sợ không hay lắm, đành ngồi xuống. Đợi rất lâu mới thấy Tình Hòa trở lại, nàng ta ôm ít lương khô, trèo lên xe, nói với ta: “Hôm nay tiểu thư phải chịu khổ rồi, chỉ có thể ăn mấy thứ này. Đợi đến mai, tới thành trì tiếp theo mới có thể ăn đồ ngon.”

Ta lắc đầu. “Không sao!” Giờ là lúc nào mà ta còn so đo mấy chuyện này chứ?

Tình Hòa đưa màn thầu cho ta, ta nhận lấy rồi ăn. Nhìn Tình Hòa, ta nói: “Ngươi cũng ăn đi, bây giờ đã xuất cung rồi, không cần quy củ đến thế!”

Nàng ta không từ chối, tự mình lấy bánh ăn.

Một lát sau, thấy nàng ta đưa bình nước cho ta, ta lắc đầu, nói: “Bình của ta vẫn còn nước.” Ban nãy ta mới dùng một ít nước trong bình để rửa thuốc nước trên mặt.

Song Tình Hòa nói: “Tiểu thư dùng bình này đi, trong này là rượu nhẹ, ở đây trống trải, rượu có thể giúp cơ thể tránh bị nhiễm lanh.”

Do dự giây lát, cuối cùng ta nhận lấy, Tình Hòa nói câu nào cũng có lý, nhưng đột nhiên nàng ta muốn đổi bình, ta cảm thấy hơi lạ. Ta giả vờ uống một ngụm, cau mày, là rượu thật.

Ta không biết uống rượu, cho dù là rượu nhẹ cũng cảm thấy khó uống. Nhấc tay áo lên, ta lén nhổ ngụm rượu trong miệng vào tay áo, giả vờ che mặt ho. Tình Hòa vội bước lên, vỗ lưng cho ta, nói nhỏ: “Tiểu thư uống chậm thôi!”

Ta lắc đầu, nói: “Khụ khụ, ta không uống nổi, bỏ đi!” Nói xong, ta đưa bình rượu trong tay cho nàng ta.

Nàng ta vội nhận lấy, cười ngập ngừng: “Vậy thì không uống nữa, một ngụm cũng đủ rồi.”

Hơi nhíu mày, ta lặng lẽ đưa mắt nhìn bình rượu, trong lòng cũng khẳng định rượu đó có vấn đề.

Hai người ngồi trong xe một lúc mới nghe thấy bên ngoài có người nói: “Lều trại đã dựng xong, mời tiểu thư xuống xe!”

Ta gật đầu, vừa định đứng dậy thì nghe thấy Tình Hòa nói: “Tiểu thư, xin đợi một chút!

Ta có phần kinh ngạc, ngoái đầu lại, thấy nàng ta lấy chiếc khăn tơ tầm đặt bên cạnh, che mặt ta một lần nữa, ta mới chợt nhớ ra thuốc nước trên mặt đã bị rửa sạch. Ha, thường bôi thuốc nước, ta không quen với gương mặt của ta bây giờ.

Đi hòa thân, ta che mặt cũng là chuyện bình thường.

Tình Hòa dìu ta vào trong, hầu hạ ta nằm ngủ trên nhuyễn tháp rồi mới sang nhuyễn tháp nhỏ bên cạnh, nằm xuống ngủ.

Nơi đây trống trải, mặc dù đã là mùa hè song buổi tối không hề nóng, ngược lại ta còn cảm thấy hơi lạnh. Chẳng trách Tình Hòa muốn ta uống mấy ngụm rượu, nói là để tránh cho cơ thể bị nhiễm lạnh.

Kéo chăn lên song ta vẫn cảm thấy rượu kia có chút kỳ lạ. Đó chỉ là trực giác nhưng không phải là cảm giác tốt lành, ta không nói ra được.

Lúc này ở bên ngoài, e là trời đã tối đen.

Hạ Hầu Tử Khâm nói những thích khách kia sẽ tìm cách hành thích ta trên đường. Nghĩ đến đó, ta cảm thấy hơi căng thẳng. Có điều hắn nói đã chuẩn bị vẹn toàn cho ta, ta tin hắn tuyệt đối sẽ không để ta chịu bất kỳ thương tổn nào.

Mở mắt, đợi rất lâu, bên ngoài chỉ thi thoảng vang lên tiếng bước chân đi tuần của thị vệ, bóng dáng họ phản chiếu lên lều trại kéo thật dài, thật dài. Ngoài ra chỉ còn lại một khoảng tĩnh lặng. Không biết bắt đầu từ lúc nào, ta bỗng mơ màng rồi ngủ thiếp đi.

Trong mơ, loáng thoáng nghe thấy có tiếng ai đó gọi ta.

“Tử Nhi! Tử Nhi…”

Trong lòng ta hoảng sợ. Tiên sinh!

Ta muốn gọi nhưng làm thế nào cũng không thể cất tiếng.

Y lại nói: “Tử Nhi, đi!”

Đi? Bảo ta đi đâ

Ta rất muốn hỏi, bấy lâu nay, y đã đi đâu. Rốt cuộc y đã đi đâu?

Ta nghe thấy tiếng bước chân, từng bước, từng bước lại gần. Cảm giác đó quá chân thực, ta thậm chí có thể cảm nhận được tiếng ta mở choàng mắt, bóng dáng cao lớn đó đã lại gần giường ta. Trong lều không thắp đèn, không nhìn rõ khuôn mặt người vừa đến, ta bỗng nghĩ, chẳng lẽ là thích khách?

Thật không ngờ, nhanh như vậy mà đã tới rồi!

Ta há miệng định kêu, người vừa đến dường như giật mình, vội vàng bịt miệng ta. Trong lúc cấp bách, ta cắn mạnh vào tay gã, gã rên lên nhưng không hề phát ra âm thanh. Chỉ thấy gã giơ tay, cổ ta đau nhói, trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.

Không biết bao lâu sau, ngón tay hơi động đậy, ta khẽ rên lên một tiếng, gáy đau quá! Chợt nhớ ra có người xông vào lều của ta! Không phải thích khách ư? Bằng không, sao không giết ta?

Nghĩ đến đó, ta cố chịu đựng cơn đau, mở mắt nhìn. Trời đã sáng, trước mắt là một cánh rừng, ta không cần quay đầu cũng biết mình đang tựa vào một thân cây đại thụ. Xoa xoa cổ theo bản năng, ta nhíu mày, đây là đâu?

Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, ta hoảng sợ ngoái đầu, chỉ trong nháy mắt, ta cảm thấy kinh ngạc.

Lý Văn Vũ! Tướng quân hộ tống ta đi hòa thân là y!

Chẳng trách ta cảm thấy giọng nói của y có chút quen thuộc nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra là ai, chỉ bởi ta mới nghe qua giọng y có một lần.

Thấy ta đã tỉnh, y vội tiến lên, quỳ một chân xuống, nói: “Thuộc hạ mạo phạm nương nương, xin nương nương thứ tội!”

Ta thấy y đang xách một bình nước. Bên ngoài bình nước vẫn còn nhỏ giọt, xem ra y vừa đi lấy nước về. Vịn vào thân cây, đứng lên, liếc nhìn người trước mặt, ta trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Y cúi đầu, mãi sau mới lên tiếng: “Nương nương thông minh như vậy, lúc nhìn thấy thuộc hạ, hẳn nương nương đã nghĩ ra tất cả rồi.”

Ta cắn môi, quả đúng như y nói, ta cũng cảm thấy mình đã đoán được tám, chín phần. Bỗng nhắm mắt lại, hít thật sâu, ta cắn răng, hỏi: “Bản cung không biết, ngươi nói đi!”

Y vẫn cúi đầu, hồi lâu sau mới nói: “Nương nương đã muốn thuộc hạ nói, vậy thuộc hạ xin nói. Lần này nương nương xuất cung, chắc đã rõ nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho. Thế nhưng, Hoàng thượng nói không thể để người mang tính mạng ra mạo hiểm, muốn thuộc hạ nửa đường cướp nương nương đi.”

Siết chặt hai tay, hóa ra ý của Hạ Hầu Tử Khâm là như vậy.

Mở mắt nhìn Lý Văn Vũ, ta hỏi: “Thiếu người đi hòa thân, những thích khách đó sao có thể mắc mưu?”

Y thản nhiên nói: “Tình Hòa cô nương sẽ thay nương nương đi hết hành trình cuối cùng này, cho nên Hoàng thượng mới muốn nương nương che mặt ngay từ đầu.”

Quả nhiên…

Những điều ta hoài nghi đều không sai, rượu Tình Hòa đưa ta uống quả thực có vấn đề. Lúc này ta mới biết trong rượu có thuốc mê, cho nên tối qua Lý Văn Vũ mới tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy ta đột nhiên mở mắt, hơn nữa còn phản kháng. Chỉ vì thấy ta không mất đi tri giác như y tưởng nên y mới phải bất đắc dĩ ra tay đánh ta hôn mê.

Bước lên phía trước vài bước, đầu óc vô cùng choáng váng, ta loạng choạng một cái, suýt thì ngã. Lý Văn Vũ giật mình, vội đưa tay đỡ song lúc chạm vào ta, y vội thu hai tay lại. Ta bỗng ngã nhào, thấy giọng y hốt hoảng: “Thuộc hạ đáng chết!”

Ta lên tiếng: “Bản cung muốn quay lại cứu Tình Hòa.”

Lần này vô cùng nguy hiểm, mục tiêu của thích khách là ta, ta không thể để Tình Hòa mạo hiểm. Hơn nữa, nhớ tới cái chết thê thảm của Dao Phi, ta càng cảm thấy sợ hãi. Thực ra ta cũng sợ chết, nhưng không thể để Tình Hòa mạo hiểm thay ta như vậy.

Lý Văn Vũ chặn trước mặt ta, nói: “Hoàng thượng nói tuyệt đối không thể để nương nương quay lại

Ta giận dữ nói: “Đó cũng là một mạng người, bản cung không cho phép…”

“Nương nương!” Y ngắt lời ta rồi ngước mắt nhìn ta, nói: “Trước khi xuất cung, Hoàng thượng từng cho gọi Tình Hòa cô nương, nếu không phải chính nàng ta đồng ý, Hoàng thượng sẽ không ép buộc làm khó nàng ta! Thuộc hạ trực tiếp nhận lệnh của Hoàng thượng, nhiệm vụ của thuộc hạ bây giờ là bảo vệ nương nương chu tuàn!”

Ta sững người. Cuối cùng ta đã hiểu câu nói: “Cả đời này, nô tỳ muốn hiến dâng cho Hoàng thượng và Thái hậu” của Tình Hòa là có ý gì. Hóa ra lần này, nàng ta đã quyết tâm đi chết thay ta, bởi vậy nàng ta mới muốn nhìn thấy khuôn mặt ta, mới nói ta chưa từng tin tưởng nàng ta.

Ta cảm thấy áy náy. Nàng ta là người của Hoàng thượng và Thái hậu nhưng ta thật sự chưa từng tin tưởng nàng ta. Bây giờ ta chỉ có thể cầu nguyện cho nàng ta sống sót.

Ngồi xuống đất, rất lâu sau ta mới cảm thấy cơn choáng váng dần biến mất, bèn gắng gượng đứng lên, nói: “Bây giờ bản cung làm thế nào để hồi cung?”

Lý Văn Vũ dường như sững người, lập tức đáp lời: “Hoàng thượng nói nương nương không cần hồi cung. Thuộc hạ sẽ tìm một nơi yên tĩnh, thu xếp cho nương nương ở trước.”

Ta tròn mắt nhìn y, không cần hồi cung!

Hạ Hầu Tử Khâm, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Ta nghiêm giọng, nói: “Khốn kiếp, ngươi có biết mình đang nói gì không?”

Nét mặt không hề thay đổi, y cúi đầu, nói: “Thuộc hạ biết. Hoàng thượng nói đợi đến khi nào dẹp yên chiến sự, người sẽ đón nương nương hồi cung.”

Ta bất giác lùi lại một bước, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn một mình đối mặt. Hắn nói đã yêu rồi thì sẽ muốn bảo vệ đối phương. Lúc này ta mới cảm nhận được thâm ý trong câu nói của hắn.

Ha, hắn giỏi thật, dùng lý do chính đáng như vậy để lừa ta xuất cung, để ta cách xa cuộc phân tranh này, có phải kh

“Nương nương!” Lý Văn Vũ tiến lên một bước, đưa bình nước cho ta rồi nói: “Người uống chút nước đi, cách đây không xa có một tiểu trấn, khi nào tới đó, thuộc hạ sẽ tìm chỗ cho người nghỉ ngơi.”

Ngập ngừng giây lát, cuối cùng ta cũng nhận lấy bình nước. Y quay người, kéo con ngựa bên cạnh qua, đợi ta lên ngựa rồi tự mình dắt dây cương, đi về phía trước.

Ta cười lạnh. “Nếu Lý đại nhân cùng ngồi lên ngựa, không phải sẽ đi nhanh hơn rất nhiều à?”

Sắc mặt không hề thay đổi, y đáp: “Tối qua, vì nương nương bị hôn mê nên thuộc hạ không còn cách nào khác. Bây giờ sao có thể lại…” Nói đến đó, y không nói tiếp nữa.

Ta cũng im lặng.

Y chỉ dắt ngựa, bước đi mà không nói một lời.

Nắm chặt bình nước trong tay, ta rất tức giận, tức giận với Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn muốn ta sống sót để nhìn hắn chiến đấu một mình à? Vậy hắn có biết, ta không cam lòng biết bao?

Nói là cách không xa có một tiểu trấn nhưng đi tới giờ Ngọ mới nhìn thấy tiểu trấn đó. Lúc sắp tiến vào, Lý Văn Vũ đột ngột dừng lại, ta ngây người giây lát, thấy y rút chiếc khăn lụa ra đưa cho ta. “Tình Hòa cô nương giao lại cái này, nàng ta nói nương nương quá xinh đẹp.”

Không biết vì sao, nghe y nói vậy, ta chỉ cảm thấy vành mắt nóng rát, chần chừ giây lát, cuối cùng ta giơ tay nhận lấy, che lên mặt.

Tình Hòa à! Trong lòng ta than thở.

Tìm một khách điếm để nghỉ ngơi.

Ta ngồi một mình trong phòng, rất lâu sau mới thấy Lý Văn Vũ gõ cửa: “Tiểu thư, thuộc hạ mang đồ ăn tới.”

Ta không nói gì, y vẫn đẩy cửa vào, đặt đồ ăn lên bàn rồi lui ra

Ta gọi y lại. “Ngươi là tướng quân hộ tống người đi hòa thân nhưng đột nhiên mất tích, không sợ có người nghi ngờ à?” Ta chỉ sợ trong đội hộ tống người đi hòa thân có mật thám thì gay go.

Y dừng lại, quay người, nói: “Tiểu thư yên tâm, Hoàng… công tử nói thuộc hạ chỉ hộ tống mười dặm rồi quay về. Tướng quân hộ tống người đi hòa thân là người khác.”

Hóa ra là vậy!

Đúng thế, tâm tư của Hạ Hầu Tử Khâm rất kín kẽ, tỉ mỉ, không thể có bất kỳ sơ hở nào.

Do dự giây lát, ta lại hỏi: “Người muốn ngươi đưa ta tới đâu?” Thiên triều khai chiến, khắp nơi trong thiên hạ đều là đất của hoàng đế, ta nên đi đâu đây?

Lý Văn Vũ nhìn ta, trầm mặc một lúc rồi nói: “Sang đến bờ bên kia sông Tầm, sẽ có người của Đại Tuyên tiếp ứng.”

Ta giật mình kinh ngạc, Đại Tuyên?

Quân Ngạn!

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Giữa Hạ Hầu Tử Khâm và Quân Ngạn có trao đổi gì? Bằng không, sao Quân Ngạn có thể sẵn lòng giúp đỡ ta?

Lý Văn Vũ cúi đầu, nói: “Tiểu thư đừng làm khó thuộc hạ, thuộc hạ không biết.”

Ta biết, cho dù y có biết hay không, ta hỏi nữa cũng không tra ra được nguyên do. Thế nhưng, bảo ta đi như vậy, ta không làm được.

Lý Văn Vũ là người mà Hạ Hầu Tử Khâm chỉ định bảo vệ ta, chính y cũng nói, y chỉ nghe theo lệnh của Hoàng thượng. Dù có muốn, ta cũng tuyệt đối không bỏ trốn được.

Nghỉ ngơi một đêm ở tiểu trấn, sáng hôm sau, lúc y đến, phát hiện ta lên cơn sốt, y lập tức sợ tái mặt, vội vàng ra ngoài tìm đại phu.

Ta thở dài một tiếng, trước tiên chỉ có thể dùng kế này để ở lại tiểu trấn thêm vài ngày

Bây giờ đang là mùa hạ, muốn bị cảm thật không dễ dàng gì. Một mặt ta phải làm cho phòng nóng lên, một mặt phải lấy nước giếng giội toàn thân, vừa nóng vừa lạnh như vậy mới có thể khiến mình bị bệnh.

Lúc đại phu hồi bệnh và khám bệnh, Lý Văn Vũ không tiện có mặt, ta nhân cơ hội nhét một cây trâm bạc cho đại phu, nói với ông ta lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn.

Khi ra về, đại phu nói lại với Lý Văn Vũ, bệnh tình của ta rất nghiêm trọng, cơ thể ta lại yếu ớt, e là phải ở lại nơi này thêm vài ngày. Lý Văn Vũ không thể nói gì, đành phải làm như vậy.

Đại phu ngày nào cũng đến, ta không cho ông ta bắt mạch, chỉ bảo ông ta nói bệnh tình của ta lúc tốt lúc xấu, không thể nào lường được. Ta chỉ có thể chờ đợi giây phút tin tức từ hoàng đô truyền đến.

Ngày thứ tám, tin Hoàng thượng ngự giá thân chinh truyền tới. Ta bỗng ngây người. Không biết vì sao, nước mắt cuối cùng cũng tuôn trào. Còn không rõ ư? Như vậy chứng tỏ Tình Hòa đã chết. Không phải sao?

Chiến sự chưa dừng, Hạ Hầu Tử Khâm đích thân xuất chinh.

Giơ tay lau dòng nước mắt bên má, ta hít thật sâu, cũng còn một tin tốt, bởi lẽ hắn nói, phải xử lý xong chuyện của hoàng đô mới có thể yên tâm xuất chinh. Thế thì kẻ phản bội đã bị tóm.

Hắn đích thân xuất chinh, hoàng đô còn có Thái hậu trấn giữ, điểm này ta không hề lo lắng.

Lúc xuống giường, thấy Lý Văn Vũ đứng ở cửa nhìn ta, ta mới cười, rút cây trâm trên tóc xuống, cầm chĩa vào cổ mình, nói: “Nếu Lý đại nhân khăng khăng ngăn cản, ta đành chết ở đây.”

Ánh mắt đầy vẻ kinh hãi, y hoảng hốt lên tiếng: “Tiểu thư, xin đừng!”

Ta cười: “Lý đại nhân đã phụng chỉ bảo vệ ta, vậy thì ta đi đâu ngươi cũng phải bảo vệ, bằng không, ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ Hoàng thượng giao.”

Nghe ta nói vậy, bàn tay buông thõng của y khẽ run lên, mãi sau mới thấy y lên tiếng: “Nà một tiểu trấn, nguồn tin bị bịt kín, bây giờ tuy mới là ngày thứ tám kể từ lúc chúng ta rời đi nhưng e là công tử đã xuất phát từ lâu rồi. Cho dù bây giờ chúng ta đuổi theo cũng không kịp.”

Những điều này ta đều biết, nhưng bất luận ra sao, ta cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mà rời xa nơi này.

Thu lại cây trâm, ta vừa bước ra ngoài vừa nói: “Vậy thì chúng ta gấp rút ra tiền tuyến với tốc độ nhanh nhất.”

Ra đến bên ngoài, ta lại nói: “Đi mua một con ngựa nữa.”

Y trung thành với Hạ Hầu Tử Khâm nên tuyệt đối sẽ không cưỡi chung ngựa với ta. Hai người một ngựa, thật sự quá chậm!

Không kéo dài thời gian nữa, lúc ngựa được dắt tới, chúng ta liền rời khỏi tiểu trấn. Lý Văn Vũ lo lắng hỏi: “Liệu sức khỏe của tiểu thư có chịu đựng được không?”

Ta gật đầu, thực ra bệnh của ta đã khỏi từ lâu rồi.

Trên đường đi, cả hai đều không dám trì hoãn.

Nghe nói chiến sự ở tiền tuyến vô cùng dữ dội. Điều khiến ta cảm thấy vui mừng nhất là bên phía Nam Chiếu, Quân Ngạn đã xuất binh. Diêu Hành Niên cũng không rút quân về, như vậy có vẻ là đang giằng co nhau. Cũng có thể giống như ta nghĩ, Nam Chiếu muốn đục nước béo cò, ngư ông đắc lợi.

Dọc đường, thi thoảng nghe người đi đường bàn tán, nhưng ta không hề nghe được tin Hoàng thượng muốn tặng mỹ nhân cho Hàn Vương. Xem ra chuyện này đúng là hoa trong gương, trăng dưới nước, còn chưa kịp nổi lên đã trở thành bọt nước.

Lúc chúng ta gần tới biên giới thì đã là trung tuần tháng Tám.

Thời tiết càng lúc càng nóng nực, ngựa thở hổn hển, chúng ta không thể không dừng lại để nghỉ ngơi. Ta biết, nếu chạy nữa, chúng ta vẫn có thể chống đỡ được, nhưng chỉ e ngựa sẽ chết vì kiệt sức.

Xuống ngựa, ta muốn nghỉ ngơi một lúc, liền thấy Lý Văn Vũ hỏi: “Tiểu thư, chúng ta không thể đi tiếp bằng đường lớn, phải leo qua Ô Sơn mới có thể tiền tuyến.”

Ta gật đầu, nơi này đã là biên giới giữa hai nước, nếu thúc ngựa chạy tiếp, bên kia là dãy núi của Bắc Tề, sợ rằng bọn họ có quân mai phục.

Nghỉ ngơi một lát, chúng ta lại thúc ngựa rời đi. Y bẻ gãy một cành cây để kéo ta, hai người cuối cùng cũng lên tới Ô Sơn. Xuyên qua những phiến lá, nhìn thấy phía xa xa là ngọn núi thuộc lãnh thổ Bắc Tề, giữa hai ngọn núi có một con đường lớn nhưng con đường đó cũng là do người Bắc Tề mở.

Đi được một đoạn, chúng ta loáng thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếp đó là tiếng áo giáp va vào nhau. Ta giật mình kinh hãi, nhìn về phía Lý Văn Vũ, y rõ ràng cũng nghe thấy. Y đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu cho ta im lặng rồi làm một động tác nữa. Ta hiểu ý, từ từ khom người xuống.

Ta nghe thấy những giọng nói vang lên bên kia phía lãnh thổ Bắc Tề, chắc là đại quân của bọn họ. Ta giật mình, đó là… quân cứu viện?

Hai người lẳng lặng tiến lên phía trước. Ô Sơn rất cao, tới đây đột nhiên xuất hiện một vách núi cao và dốc. Con đường lớn nằm trong lãnh thổ Bắc Tề, hình như do con người mở ra. Song trên vách đá dựng đứng, cheo leo của Ô Sơn là cây cối xanh um, xem ra cho dù là do con người mở đường thì thời gian cũng đã rất lâu rồi.

Nhìn xuống dưới, người đứng phía bên kia đột nhiên quay đầu, dưới ánh mặt trời, chiếc mặt nạ màu bạc phản chiếu ánh sáng lung linh.

Trong lòng ta khẽ run, Hàn Vương!

Bỗng nghe thấy có người chạy như bay tới, hét to: “Báo…” Binh sĩ đó chạy tới trước mặt Hàn Vương, thấy Hàn Vương quay đầu, binh sĩ đó như nhận được lệnh, tiếp tục chạy về phía sau.

Đưa mắt nhìn theo, ta trông thấy phía sau đội ngũ có một chiếc xe ngựa đang đứng yên.

Rèm lụa mỏng khẽ lay, binh sĩ đó đưa thư hàm trong tay qua, hô to: “Tướng quân, có công văn khẩn!”

Trong xe truyền ra vài tiếng ho, dù ở rất xa nhưng ta vẫn có thể nghe thấy. Mãi lâu sau mới nhìn thấy mấy ngón tay thon dài đưa ra, khẽ cầm lấy bức thư

Còn ta, trong khoảnh khắc ấy đã hoàn toàn sững sờ!

Tiên sinh…