*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Cẩm Nguyên ngồi trước cửa sổ, chậm rãi thưởng thức mùi vị của bánh ú này, bánh ú thịt Lũng Tây, cũng không phải chỉ đơn giản là bọc thịt khô lại, mà phải đem đi phơi nắng nóng.
Khi Cố Cẩm Nguyên còn bé, mỗi lần đều ngồi ở trước cửa, trông chừng thịt khô phơi trong nắ, nếu có con mèo con chó nào tới ăn trộm thịt, nàng sẽ dùng gậy trúc đuổi mèo chó đi.
Sau đó nàng còn ngoan ngoãn ngồi ở một bên, nhìn ngoại tổ mẫu bận rộn, hun khói xong, thêm gia vị, lại băm nhuyễn, mới có thể mang đi làm bánh ú, công đoạn rườm rà, nhưng sau đó bánh ú làm ra mùi vị rất tuyệt.
Về sau ngoại tổ mẫu của nàng qua đời, mẫu thân A Mông ở cách vách vào tiết đoan ngọ cũng cho mình loại thịt khô này, nhưng mùi vị lại không giống như ngoại tổ mẫu làm, nàng không biết ngoại tổ mẫu làm như thế nào, mình cũng từng làm thử nhưng không giống.
Bây giờ rời xa cố hương, nàng đứng trước cửa sổ, thưởng thức mùi vị bánh ú thịt khô này, lại là mùi vị giống với mấy năm trước ngoại tổ mẫu đã làm.
Trong lòng nổi lên nghi hoặc, hận không thể lập tức chạy tới hỏi hắn, tại sao hắn có thể có loại bánh ú này, làm thế nào lại làm ra được mùi vị này?
Nhưng cuối cùng cũng nhịn được, cầm lấy bánh ú, cắn một miếng nhỏ, lại ăn thêm vài miếng rồi mới rửa mặt đi ngủ.
Đến ngày hôm sau, nàng đi đến chỗ lão thái thái thỉnh an, nhưng lại thấy sắc mặt của ma ma bên cạnh lão thái thái không thích hợp, lập tức giả như không biết nói, sau đó Nhị phu nhân đi ra, hỏi, Nhị phu nhân mới nói: "Sợ là con còn chưa biết, ngày hôm qua sau khi trở về Đại phu nhân gọi Lan Phức đến, dạy dỗ một phen, hai mẹ con lớn tiếng một lúc! Lan Phức đêm qua tìm cái chết, bây giờ còn chưa biết thế nào."
Cố Cẩm Nguyên nghe, càng thêm kinh ngạc, nghĩ thầm Cố Lan Phức này nhìn không giống như loại người dễ bị nam sắc mà đánh mất tâm tư, sao bây giờ lại đối nghịch với Hồ Chỉ Vân đi thông đồng với Nhị hoàng tử?
Khi hai người đang nói chuyện, đúng lúc Cố Du Chính tới, cũng là đến thỉnh an lão thái thái, lập tức chào, Nhị phu nhân thấy Cố Du Chính, giống như có lời muốn nói với Cố Cẩm Nguyên, lúc này đành phải tránh đi, nói có việc nên đi trước.
Ai ngờ đúng lúc đó một bóng người nhào tới, nhìn kỹ liền thấy chính là Cố Lan Phức.
Cố Lan Phức lảo đảo khóc đi đến gần, rồi lại quỳ dối trước mặt Cố Du Chính, khóc cầu xin: "Phụ thân, hôn sự của nữ nhi và Nhị hoàng tử, vốn đã định sẵn, đã hứa hôn, nữ nhi liền nhận định là Nhị hoàng tử, bất kể thế nào cũng không thể hủy tái giá với người khác, bây giờ mẫu thân cưỡng bức, nữ nhi có thể làm gì, kính xin phụ thân làm chủ cho nữ nhi, bằng không nữ nhi tình nguyện đập đầu chết ở chỗ này!"
Cố Cẩm Nguyên kinh ngạc, nghĩ thầm còn có thể như vậy? Mẫu nữ hai người này lại náo đến nông nỗi như vậy?
Từ trước đến này Cố Du Chính đều mặc kệ chuyện trong phủ, Cố Lan Phức lại bỏ qua mẫu thân nàng ta đến trước mặt Cố Du Chính cầu xin? Hơn nữa giữa ban ngày ban mặt, không e dè nói ra, đây là lười che đậy à!
Còn Nhị phu nhân đứng gần đó, càng xấu hổ khó chịu, Nhị phu nhân muốn thấy loại tình huống này sao, Nhị phu nhân muốn biết một số chuyện mình không nên biết sao? Không muốn.
Vừa rồi nên đi nhanh một chút, nhưng bây giờ chạy cũng không kịp rồi, chỉ có thể đứng ở đó giả ngu làm cây cột thôi.
Cố Lan Phức cái gì cũng không để ý, quỳ rạp ở trước mặt Cố Du Chính, khóc nức nở nói: "Phụ thân, nữ nhi nguyện ý lấy cái chết làm sáng tỏ, mong phụ thân thành toàn."
Nàng ta khóc đến nước mắt đầy mặt, nhìn quả thực là đáng thương.