Men&#39s World

Chương 9: Ăn khuya



21 thụ 1 công

“Ta đói quá…” Vỗ vỗ người ngủ bên cạnh.

“Ưm…đi ăn đi….” Mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu.

“Trong nhà không còn gì ăn…” Ta dụi mắt đá đá hắn.

“Ân….kêu người ta mang tới….” Ý thức hiển nhiên vẫn còn mơ hồ.

“Nửa đêm rồi, đều đã đóng cửa.” Ta nhắc nhở hắn.

“….Vậy đi ra ngoài ăn….” Vắt ngang một chân lên trên bụng ta.

“Ta lười đi ra ngoài.” Ta đẩy cái chân kia của hắn ra, dùng sức lay hắn dậy

“….Thế thì ngươi muốn thế nào?” Than thở rồi nghiêng mình nặng nề áp lên người ta.

Ta kêu lên một tiếng, không cần suy nghĩ cúi đầu cắn một ngụm trên vai hắn.

“A—— ngươi muốn làm gì đây? Mưu sát a—–“ Cơn buồn ngủ lúc này mới tan một nửa.

“Ngươi đi mua đồ ăn cho ta.” Ta vỗ vỗ mặt hắn, ôn nhu cười.

“Đi mua ở đâu a! Muộn như vậy rồi!” Cau mày vuốt nơi vừa bị cắn.

“Cửa hàng tiện lợi 24 giờ, bất cứ thứ gì cũng được.” Tay chân đều sử dụng để đẩy hắn xuống giường.

“Muốn ăn thì tự đi mua, ta muốn ngủ.” Lại bò lên.

“Được! Người dám nói như thế! Ta đói như vậy phải trách ai a?!” Lập tức ngồi dậy đá hắn.

“Trách hệ tiêu hóa của ngươi, tích cực như vậy làm gì.” Uể oải bắt lấy chân ta, tiện thể nằm xuống.

“Ha! Ngươi không đi phải không?! Không đi về sau đừng hòng chạm vào một sợi tóc gáy nào của ta!” Vươn hai tay bóp cổ hắn.

“Ngươi khỏe như vậy, giống người đang đói sao?” Cầm lấy tay ta, le lưỡi ra giả chết.

“Ta đây là hồi quang phản chiếu! Đợi tới lúc chết đói ngươi có khóc cũng không kịp!”

“Mau……buông tay…..ta không thở được……” Vẻ mặt hấp hối sắp chết.

“Có đi mua không?” Ta vươn lại gần, chóp mũi chạm vào mũi hắn, hung tợn nói.

“……Mua ….mua….”

“Thế mới ngoan a.” Buông lỏng tay ra, ôn nhu vỗ vỗ mặt hắn.

“Ngươi thật sự là kẻ ác độc.” Một tay vuốt vuốt cổ, hai mắt kinh hãi nhìn chằm chằm ta.

“Cái này gọi là vô độc bất trượng phu! Đi mua nhanh!” Lại ra sức đá hắn một cái.

“Muốn đi thì cùng đi, quá nửa đêm ta một mình đi ra ngoài bị người xấu cướp sắc thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó ngươi muốn khóc cũng không kịp.” Vẻ mặt như đang nói người ta rất sợ a~.

“Ta muốn đi đã đi từ lâu rồi còn gọi ngươi? Hơn nữa cái loại như ngươi này không cướp người khác đã là cám ơn trời đất, ai lại đi cướp ngươi?” Hướng hắn phỉ nhổ một câu.

“Cái gì là loại như ta này? Ta có chỗ nào kém?” Bất mãn nhướn mày lao về phía ta.

“Ngươi có chỗ nào không kém?” Nắm tay lại liền đấm, bắt đầu ngay tại trên giường quần nhau.



“Ngươi đừng đánh trống lảng, đi mua nhanh!” Tranh chấp nửa ngày lại tiêu hao không ít thể lực của ta.

“Cùng đi. Ta không muốn đi một mình. Trên đường rất cô đơn a.” Kiên trì ý kiến.

“Cô đơn cái rắm a! Đi sớm về sớm!”

“Cùng đi.” Khoanh tay, bộ dáng như đang nói không đi thì ta mặc kệ.

“Con mẹ nó! Ngươi giỏi lắm!” Ta oán hận bò xuống giường, độc ác nói, “Không cần ngươi đi! Ta tự mình đi! Con mẹ nó, ta đi sẽ không quay về!” Mặc quần áo xong, cầm lấy chìa khóa xe bước đi.

“Ta đi với ngươi!” Chỉ thấy hắn nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, mặc quần áo đi theo đến.

“Ai muốn ngươi đi cùng!” Vuốt vuốt tóc, vẫn cứ tiếp tục đi.

“Ngộ nhỡ ngươi bị cướp sắc thì sao, ta không phải sẽ đau lòng đến chết!” Cọ tới ôm lấy vai ta.

“Đau lòng cái rắm! Nếu đau thật sẽ không để ta đi ra ngoài mua!” Bỏ tay hắn ra.

“Không phải là ta sợ ngươi ở nhà một mình cô đơn sao.” Giật lấy chìa khóa xe trên tay ta, chạy tới lái xe.

*********************************************************

“Đồ ăn đâu?” Lục lọi trong chiếc túi  hắn mua về, ta nhíu mày hỏi. Chỉ có vài thứ bánh mì linh tinh.

“Bán hết rồi.” Hắn nhún vai, “Không phải ngươi nói cái gì cũng được sao? Sao bây giờ lại chỉ muốn ăn Cheese Burger?”

“Nếu đều đã ra ngoài, không thể yêu cầu một chút sao?” Quay sang lườm hắn một cái rồi hạ lệnh, “Lái xe, đi tiệm khác.”

“Đã vòng quanh mấy con phố, muộn như vậy ai còn bán cái thứ kia a.” Khởi động xe quay trở về.

“Ngươi làm gì, lại đi thêm một chút nhìn xem biết đâu còn chỗ có bán a.” Ta bất mãn nói với hắn.

“Nhìn cái gì, có nhìn nữa cũng không có! Về nhà ta làm cho ngươi! Thế được rồi đi, đại thiếu gia!” Bĩu môi đạp chân ga.

*********************************************************

“Hắc, trông cũng có khuôn có dạng a.”  Nhìn hắn đeo bao tay lấy bánh từ trong lò nướng ra.

“Hừ. Cầm lấy, cẩn thận nóng.” Dùng giấy gói gói lại đưa cho ta.

“Thơm quá.” Ta cầm lấy ngửi ngửi, thổi một cái rồi hung hăng cắn một ngụm, “Ân, không tệ. Sau này nếu có thất nghiệp ngươi có thể đi bán Burger kiếm tiền.” Xem ra người nay đúng là có chút năng khiếu nấu ăn, hôm nào nhất định phải khai thác khai thác.

“Ngươi đừng rủa ta, ta mới sẽ không rơi vào tình trạng đó.” Nói xong lại lấy ra hai cái.

“Thật là ngon quá a!” Vừa nhai vừa khen không dứt miệng.

“Hừ hừ, biết ai đối với ngươi tốt nhất đi.” Đảo mắt liếc ta một cái, “Đừng ăn xong rồi vỗ mông chạy.”

“Ta đi được đâu a? Này, lấy cho ta lon bia.”

“Cầm, ăn xong rồi ngủ đi.” Vừa dọn dẹp rác rưởi vừa nói.

“Được rồi được rồi, để ta thu dọn, ngươi đi ngủ đi.” Thỏa mãn nuốt xuống miếng cuối cùng, ta xắn tay áo lên rồi đẩy ra hắn.

“Ngủ cái gì mà ngủ, bị ngươi hành hạ như vậy còn ngủ được sao?” Tức giận gói rác lại.

“Ngủ không được a…..” Ta ôm lấy hắn từ sau lưng, tay luồn vào quần lót của hắn, vuốt ve đầy khiêu khích.

“Ngươi là ăn no rồi nghĩ *** dục phải không.” Xoay người cười tà tà, “ Vậy thì hảo hảo an ủi an ủi vi phu đi.” Nghiêng  đầu hôn xuống ta.



“Này, về sau đừng nói cái gì mà không quay về nữa, có nghe không?” Gặm cắn trên vai ta.

“Ta nào có nói không quay về?” Vặn vẹo thân mình, hai mắt buồn ngủ quá.

“Ngươi có nói! Đã nói qua đừng chối!” Há mồm liền cắn.

“Ta thao! Ngươi phát điên cái gì!” Quay người lại vuốt vuốt chỗ đau.

“Để ngươi nhớ kỹ về sau đừng nói lung tung!”

“Ồn muốn chết, đừng làm phiền ta.” Xoay người kéo chăn chuẩn bị ngủ.

“Ngươi thề sẽ không nói không quay trở lại, rồi ngủ tiếp!” Kiên quyết quay người ta lại.

Nhìn bộ dạng nghiêm trang của hắn, ta buồn cười nói: “Ngươi cũng không tự ngẫm lại, ngoại trừ ta, trên thế giới này chỉ có ngươi đối với ta tốt nhất, ngươi không cần ta còn ai muốn a?”

“Hừ, ngươi cũng biết ta đối với ngươi tốt…” Vừa lòng nhếch môi cười, vươn tay ôm chặt thắt lưng ta.

“Ta cũng không ngu ngốc….” Vùi đầu vào bên cổ hắn, nặng nề ngủ.

——————————————————————–

[K]: Ta cảm thấy chương này a ~~… cũng rất dễ thương hai bạn như trẻ con ý. Ta thấy Bích Dao tỷ tỷ viết rất thật, không quá khoa trương, phản ứng của hai bạn rất thực tế. Ta không phủ nhận nhiều bộ công sủng thụ viết rất hay, nhưng nhiều khi tác giả cảm hứng cao trào viết quá lố, ta ví dụ như ta đã đọc một bộ, ko nhớ rõ tên, hiện đại, bạn thụ đi gọi bạn công ăn cơm, mà bạn công đang làm việc trên máy tính, tập trung quá không nghe thấy, bạn thụ tới rút phựt một phát cái phích cắm, màn hình bụp một cái đen thui. Bạn công giật mình điên tiết ngẩng đầu lên thấy bạn thụ thì hết giận ngay…

Cá nhân ta thấy có lẽ đây là một tình tiết để tác giả nói lên rằng bạn thụ là đặc biệt và tình yêu của bạn công dành cho bạn thụ rất sâu đậm hay sao sao đó…nhưng mà cứ nghĩ tới hồi trước, ta làm bài thi photoshop, đang làm hăng say, gần xong rồi…mất điện cái phụt mà…ta thì…chưa save. Chỉ thế thôi, ta đã hận không thể đập đầu mình vào tường rồi, thế mà có đứa nó rút phích cắm của ta thì…ta không biết mình sẽ có cái cảm giác gì nữa.Haizz, có lẽ là tình yêu chiến thắng tất cả chăng…

Lan man một tí ^^, chương sau tiết lộ về mối tình đầu của mấy bạn.