Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc

Chương 37: Thuyết âm mưu

“Có một loại tình yêu đi đến cuối cùng được hiểu như không còn lưu luyến và phân vân.

Cũng chính tình yêu ấy được hiểu như không thể tiếp tục.

Anh không thua ai, cũng không thua em, là anh thua chính anh!

Nhóc con à, anh phải làm sao đây?...”

...

Nói rõ ràng ra, Melbourne là thành phố cực kì sôi động, và đa văn hóa. Nhưng đáng nói ở đây Mel lại là thành phố rất trong sạch, trong lành và thân thiện. Nếu Australia được xếp hạng là quốc gia hạnh phúc nhất thế giới thì Mel chính là thành phố liên tục đứng đầu trong bảng danh sách các thành phố đáng sống nhất thế giới. Cùng với nền khí hậu ôn hòa, vâng. Cuộc sống của Bạch Dương ở đây quá ư chi là tốt. 

Nhiệt độ trung bình của mùa xuân chỉ thấp thoáng 24(*) độ là cao nhất, thế mới nói, mát mẻ, dễ chịu làm sao. Vừa bảnh mắt ra gặp trời thoáng đãng vắt mây ngang dọc trôi bồng bềnh lơ lửng như quý cô khoát lên mình bộ váy Gucci cắt may cách điệu tự tin đi lại trên phố. Đâu đó lấp ló những bóng nắng lúc lỉu tròn o, xõa mình nằm hiên ngang lên mọi ngóc ngách ngõ hẻm. Đến nắng cũng mang mùi vị thơm tho lạ lùng. Ngày mới có thể đáng yêu đến thế là cùng.

(*) Mùa xuân (tháng 9- tháng 11).

Địa điểm, nói chính xác ra là vào lúc 10h36’ sáng, tiểu bang Victoria, phía đông thành phố Melbourne trên con đường Trawalla Ave thuộc Toorak, tại căn nhà rộng lớn với lối kiến trúc ba phần tư là kính chỉ có mỗi một căn hộ như vậy ở đây, đứng trước mặt cô là người phụ nữ đôi phần giống anh ta về ánh mắt, đến khí chất tản ra xung quanh cũng không lẫn vào đâu được, vâng. Chính là bà Mỹ Tuệ, mẹ của anh ta. 

Bạch Dương tháo chiếc kính mắt Montblanc màu nâu sậm xuống, đặt cuốn sách dày cuộm lên chiếc bàn tròn bên cạnh thì bà Mỹ Tuệ lên tiếng trước:

“Cô có làm ảnh hưởng đến cháu nghỉ ngơi không nhỉ?”

Có hay không?

“Ồ, chắc là không rồi!” Chính xác Bạch Dương đang ép mình nghĩ là không! Nhất định là không!

Giời ạ, hỏi thế thì đứa rồ nào nói là có? Cô tuy mắc bệnh loạn thần nhẹ chứ có bị ẩm ương ất ơ đâu? 

Thôi được rồi, hết sức thành ý, Bạch Dương đáp lại:

“Dạ không ạ.” Nghe cô nói thế, bà Mỹ Tuệ cười lên, nụ cười ấm áp và nhẹ tênh, ít nhất Bạch Dương cảm nhận là như thế, không hiểu sao ở bà cô thấy được sự chân thành, chân thành xuất phát từ tình mẫu tử.

Ôi, Chúa! Bạch Dương dở người thật rồi! Cô đang suy nghĩ cái quái gì thế này?

“Con ngồi xuống đi, ta chứ có lạ lùng gì đâu mà xa cách thế?” Rồi bà Mỹ Tuệ vỗ vỗ cô ngồi xuống chiếc ghế vừa đứng dậy. Nói tiếp:

“Khí hậu ở đây tốt nhỉ? Rất thích hợp để dưỡng bệnh.” Bà nhìn sang cô: “Cháu sao rồi?”

“Vâng, cháu ổn ạ.”

“Ừm, thế thì không tốt tí nào, thế thì con trai cô quá nhàn hạ rồi. Nó đến đây chẳng phải vì cháu sao?”

Bạch Dương thế mà hơi... hoảng! Ôi, tình thế này là như thế nào đây? Cô cứ phát tròn đôi mắt nâu sữa kia ra một chút, ấp ứ nói chả được gì? Thôi, thật ra cô chưa chuẩn bị gì cả cho cuộc hội thoại đã bị mất kiểm soát này.

Bà Mỹ Tuệ cười đằm thắm, nhìn sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, nói: “Con trai mẹ ‘í’, phiền quá ‘í’ nhỉ? Cái thằng bé ngơ chả ai lại, IQ thì không nói làm gì, nhưng EQ lại đâu phải thấp, ấy lại mà cứ như không có EQ ‘í’, làm bà già này phải bay từ tận ‘bên kia’ sang đây! Ôi, già thế mà phải nhọc vì con cái!”

Bạch Dương... ba chấm, hết sức ba chấm, ngàn dấu ba chấm... Thế mà bà Mỹ Tuệ cứ giữ nụ cười đằm thắm đó trên môi.

“Con sao thế? Không khỏe à? Hay say nắng?”

“Cô... vừa nói với cháu là mẹ... ạ.”

“Ừ hử? Có vấn đề gì sao?”

“...”

“À, cháu cứ gọi ta là mẹ, cho thân thiện, hoặc là chị, cho trẻ trung. Úi giời ơi, nghe từ ‘cô’ mà dây chằn trên mặt mẹ cứ trũng xuống tận gót chân ý. Nhé!”

“Vâng... ạ!” Bạch Dương thật muốn có ai đó giải thích cho cô tình huống này là như thế nào? Cô chính xác là rất hoang mang, hoang mang vì tình cảm của người phụ nữ này quá mức chân thành và đến quá mức bất ngờ.

“Thật ra thằng bé kia muốn nhờ mẹ dùng thuyết âm mưu với con, nói như thế nào nhỉ? Kiểu như nó gọi điện và nói với mẹ: ‘Mẹ ơi, con cần cô ấy!’ Ối giời ạ, đời thằng đàn ông mà đi nói thế với mẹ về một cô gái đấy!”’

Bà ngừng lại, chẳng còn nụ cười đậu trên môi mà thay vào đó, ánh mắt tỏa ra sự thoáng đãng sạch sẽ như một ngày đầy nắng bị dội ngay cơn mưa lớn quét sạch mọi oi bức, nóng nực, rất... cương quyết như chính cái cách từng hạt mưa thả mình rơi xuống đất, nói: “Con thấy nó thất bại không?”

“Nó thất bại y như cách nó hành hạ con.” Bà chẳng cho Bạch Dương thời gian nói, không, đúng hơn, bà chỉ cho cô cơ hội nghe.

“Thất bại y như cách ta đã để nó nhảy vào vòng xoáy đó. Nên con đừng tha thứ cho ai cả nhé!” Bà nắm lấy bàn tay cô: “Con là người đủ tư cách hận tất cả chúng ta nhất trên thế giới này.”

“Con ốm quá!” Bà nói tiếp: “Hành hạ nó cũng phải để bản thân thật khỏe vào chứ!”

“Cháu... à, con... không hận anh ta.” Cô vẫn chưa thích nghi với cách gọi này.

Bà Mỹ Tuệ cười, sống mấy mươi năm trên đời này, không nhận ra thì quá hoang phí rồi.

“Một tháng này, ba mươi ngày chạm mặt nhau hết ba mươi, thì cớ làm sao để hận? Cháu chỉ chưa từng quen anh ta là thật.”

Chính là như vậy, có một cụm từ được mô tả kiểu như “buông bỏ!” Khi không còn chút cảm giác, ấn tượng, hay tâm tư... thì sự thật là gì chẳng còn quan trọng.

Trần Thế Đan vốn không còn quan trọng với cô!

“Mẹ hiểu. Nếu con chấp nhận thằng oắt kia thì cục cưng đó không còn là con mẹ nữa rồi. Yên tâm, mẹ mãi đứng cùng chiến tuyến với con.”

“Cô...” Bị bà Mỹ Tuệ lườm mắt cái, Bạch Dương vội thụt lưỡi lại:

“À, mẹ, mẹ vốn không cần như vậy. Như thế này là tốt rồi.”

Bà cười cười, kết thúc vấn đề: “Sao nào? Mẹ sẽ sống ở đây. Nơi đây quá đẹp.”

Bạch Dương? Cô có quyền để lên tiếng ư? Nhà này vốn là của Trần Thế Đan.