Mê Tông Tuyệt Đao

Chương 14: Những diễn biến vượt ngoài toan liệu - Bậc quân tử quyết chẳng bội ngôn

Đoàn xa mã đang rung rung chuyển dịch chợt từ phía trước nơi có ngọn đại kỳ thêu rõ bốn chữ Viễn Phương tiêu cục, bỗng xuất hiện dấu hiệu dừng lại. Trương Khánh Long dù nghi hoặc vẫn ngồi nguyên vị, chẳng dám ly khai cổ xa mã đang do bản thân đảm trách phần việc tự điều động. Và chỉ một lúc sau, Trương Khánh Long được hiểu rõ nguyên nhân khi có một lão nhân dùng một tuấn mã đi ngược trở lại và dừng ngay trước mặt. Lão nhân nói với dáng vẻ bi quan :

- Trương công tử, chuyến bảo tiêu này đáng lẽ lão phu không nên nhận lời. Vậy nếu được, mong công tử ưng thuận hủy mọi thương lượng ở đây.

Trương Khánh Long mỉm cười :

- Đã qua bảy ngày, chỉ hai ngày nữa là chúng ta đến nơi, mọi diễn biến đều xảy ra thuận buồm xuôi gió và đúng như lời tại hạ từng quả quyết là sẽ chẳng một ai dám cướp tiêu. Vậy thì nguyên do nào khiến Phương lão anh hùng quyết hủy thương lượng kể cũng bỏ luôn vạn lượng kim ngân, là phí tổn áp tiêu lớn nhất từ trước đến nay theo lời Phương lão anh hùng từng nhận định?

Lão nhân họ Phương thở dài :

- Để xứng với phí tổn chưa từng có, công tử thử nhìn xem, đã bao giờ có cơ hội thấy chuyến bảo tiêu nào huy động đến ngần này nhân mã chưa? Thú thật khi nhận chuyến áp tiêu này, lão phu cũng nghĩ sẽ được một lần duy nhất trong đời lập nên một kỳ tích chưa từng có. Thế nhưng, cứ mỗi ngày qua đi, tự lão phu chứ chẳng vì bất kỳ một nguyên do nào khác cũng ngày càng thêm nao núng. Huống hồ, a... phải áp tiêu trong tâm trạng luôn bị quần hào khắp võ lâm lại chẳng biết do cao thủ nào và vào thời khắc nào thì cao thủ ấy ra tay cướp tiêu. Quả thật đấy là tâm trạng không gì sánh nổi.

Trương Khánh Long vẫn mỉm cười và tìm lời trấn an :

- Tổng tiêu đầu xin chớ quá lo. Tại hạ vẫn quả quyết chẳng ai dám cướp tiêu vì bất luận ai nếu dám có hành động này thì chẳng khác gì tự sát do phải đối đầu toàn phái Thiếu Lâm. Huống hồ xung quanh lúc nào cũng có nhiều cao thủ hoặc ẩn hoặc hiện luôn bám theo. Nếu điều này đối với Tổng tiêu đầu là áp lực bất lợi thì ngược lại đã trở thành điều thuận lợi cho tại hạ. Nhưng nhân đây cũng xin nói thêm, giả như vẫn xảy ra cướp tiêu, tại hạ hứa sẽ không trách Tổng tiêu đầu nửa lời, được rồi chứ? Vậy mong Tổng tiêu đầu tiếp tục hành trình cho.

Lão Phương tổng tiêu đầu có phần nhẹ nhõm, lập tức quay ngựa trở lại phương vị tiên phong, dưới ngọn đại kỳ Viễn Phương tiêu cục và đoàn bảo tiêu tiếp tục hành trình. Ngờ đâu chưa đầy nữa dặm thì một lần nữa từ phía trước đại kỳ lại xuất hiện dấu hiệu đoàn bảo tiêu bị đình trệ. Nhưng lần này tình thế có khác bởi lúc đó chợt vang lên một chuỗi hô hoán có phần lạc lõng :

- Đề phòng có kẻ toan cướp tiêu.

Trương Khánh Long lập tức nhảy tót xuống, ly khai cổ xa mã suốt ngày hôm nay đã ngồi. Đồng thời từ xa xa phía trước Phương tổng tiêu đầu thúc giục tuấn mã phi như bay trở lại, vừa lớn tiếng cắt đặt mọi việc :

- Không được hỗn loạn, tất cả cứ y kế hành sự. Cần thiết nhất là luôn bảo vệ ba cỗ tiêu xa như ta đã dặn.

Đoàn bảo tiêu có tất cả mười tiêu xa với hơn trăm cao thủ, mỗi người một thớt tuấn mã, thế nhưng theo mệnh lệnh của Phương tổng tiêu đầu, họ lập tức hành động và vì tuân theo quy củ nên không gây hỗn loạn dù chỉ một mảy may. Và trăm cao thủ này bắt đầu phân thành cụm, tạo thành một vòng vây nghiêm mật bảo vệ ba cỗ tiêu xa trong đó có một cổ vẫn do Trương Khánh Long giành phần tự điều động.

Lão Phương tổng tiêu đầu dừng tuấn mã ngay cạnh Trương Khánh Long và cố tình hạ thấp giọng để hỏi :

- Nếu có thể được, sao công tử không góp phần bằng việc tự bảo vệ duy nhất một cỗ tiêu xa, thay vì phí lực nhưng khó thể lo hết cả ba cổ cùng lúc.

Trương Khánh Long nhẹ gật đầu :

- Tại hạ cũng vừa có ý nghĩ này, vì không ngờ vẫn xảy ra hiện tượng như thể có kẻ to gan dám cướp tiêu. Vậy phiền Phương tổng tiêu đầu lưu tâm hộ cỗ tiêu xa ở gần cuối, hy vọng sẽ khiến đối phương mất phương hướng và nếu nhắm vào chỗ tại hạ, y sẽ biết thế nào là lợi hại.

Lão Phương tổng tiêu đầu đáp ứng ngay và lập tức cho tuấn mã tiến đến cạnh cỗ tiêu xa Trương Khánh Long vừa ám thị. Phần Trương Khánh Long thì giữ đúng như lời vừa nói, tự lùi về phía sau và leo lên cỗ tiêu xa áp cuối là cổ thứ chín trong một dãy gồm đủ mười cỗ tiêu xa. Nào ngờ chỉ một lúc sau, từ chỗ ẩn nấp ở dọc hai bên sơn đạo bỗng liên tiếp xuất hiện nhiều cao thủ không những che kín mặt mà còn động thân lao ập vào dãy mười cỗ tiêu xa thật nhanh, như thể họ muốn tự che giấu tung tích lẫn lai lịch bằng cách chẳng để bất kỳ ai có cơ hội nhìn rõ nhân dáng của họ.

Vút... vút...

Toàn bộ tiêu sư của đoàn bảo tiêu đều giận dữ, lập tức tuốt trần khí giới và mạnh ai nấy lo giao đấu hoặc liều chết ngăn cản quyết chẳng cho bất luận địch nhân nào có cơ hội tiến tới bất kỳ cỗ tiêu xa nào.

Một cảnh loạn chiến lập tức diễn khai.

- Giết.

- Kẻ nào ngăn cản phải chết.

A... a...

Giết chết bất kỳ ai đến gần tiêu xa. Đỡ.

Ào...

Vù...

Những cao thủ toan cướp tiêu tuy không đông bằng các tiêu sư nhưng do xuất hiện bất ngờ lại có dự mưu từ trước và nhất là nhờ có thân thủ lợi hại hơn nên đã có một vài kẻ xông qua vòng vây, tiến đến gần một vài cỗ tiêu xa với thái độ thật hung hãn :

- Kẻ nào dám ngăn cản ắt phải chết.

Ào...

Vù...

Phương tổng tiêu đầu cũng phải xuất lực do cỗ tiêu xa ngay phía trước đang bị lũ cướp tiêu uy hiếp nghiêm trọng :

- Có lão phu ở đây, chư vị vẫn không nể mặt phải chăng muốn nếm Phích Lịch công phu? Vậy thì đỡ.

Ào... ào...

Bất chợt Trương Khánh Long từ cỗ tiêu xa gần cuối vẫn phải hốt hoảng gọi vang lên :

- Tổng tiêu đầu đừng quá tham chiến, mau quay lại với cỗ tiêu xa tại hạ đã nhờ Tổng tiêu đầu lưu tâm.

Nghe tiếng Trương Khánh Long kêu. Lão Phương giật mình, vội tìm cách quay lui. Ngờ đâu bọn cướp tiêu tứ phía đã đồng loạt lao về phía lão Phương :

- Muốn giết rắn phải đánh giập đầu, Phương lão đây rồi. Giết.

Ào...

Vù...

Chợt bị bao vây, Phương lão lập tức múa tít song thủ, vừa liên tiếp quật ra các loạt kình Phích Lịch vừa khẩn trương gọi các tiêu sư gần đó :

- Thà chết quyết không để bị cướp tiêu. Các huynh đệ đừng nhân nhượng nữa, hãy tận lực đối phó và bảo vệ vẹn toàn vật bảo tiêu. Khai.

Ào...

Vù...

Huyết đã tuôn chảy, thây người cũng đã ngã gục và cục diện trở thành một thảm trường nhuộm huyết vô tiền khoáng hậu.

Trương Khánh Long lo lắng nhìn quanh và lấy làm lạ khi chẳng thấy bất kỳ cao thủ nào chịu lộ diện ứng cứu. Điều này chứng tỏ các cao thủ dù ẩn dù hiện nếu vẫn luôn bám theo đoàn bảo tiêu suốt bảy ngày qua thì họ chỉ vì hiếu kỳ và mười phần đủ mười họ chẳng dám mạo phạm phái Thiếu Lâm do đã rõ vật bảo tiêu ở đây chính là di thể của Liễu Độ đại sư. Và với cục diện này buộc lòng Trương Khánh Long phải xuất lực với thái độ đầu tiên là vội chạy đến chỗ lão Phương hiện vẫn đang khốn đốn. Ngờ đâu Trương Khánh Long vừa động thân thì lập tức xuất hiện một cao thủ cũng che kín mặt, ngay bên cạnh cỗ tiêu xa vừa do Trương Khánh Long điều động là cỗ tiêu xa áp cuối.

Trương Khánh Long phát hiện điều đó do chợt nghe tiếng vỗ kình quật thẳng và chấn vỡ cỗ tiêu xa ấy.

Ầm.

Trương Khánh Long giật mình quay lại thì quả thật nhìn thấy cỗ tiêu xa đã bị quật tan nát. Cạnh đó là một Mông Diện nhân đang phẫn nộ gầm vang :

- Chỉ là một tiêu xa trống không?

Trương Khánh Long bật cười và lao đến nhân vật nọ :

- Để xem các hạ là ai? Đỡ.

Ào...

Nhưng Mông Diện nhân đã lập tức lao đi khiến chiêu kình của Trương Khánh Long mất đối tượng.

Vù...

Và Trương Khánh Long ngơ ngác nhìn theo kẻ đào tẩu :

- Sao vội tẩu, lẽ ra phải tìm và cướp ở các tiêu xa còn lại mới đúng chớ.

Chợt có tiếng lão Phương gầm phẫn nộ :

- Sao quá ác độc, nỡ nào phá vỡ linh cữu cướp đi di thể người đã chết? Hãy đỡ.

Trương Khánh Long vội quay lại và chỉ biết ngơ ngẩn nhìn theo bóng nhân ảnh quả thật đang bỏ đi thật nhanh và có cắp theo một hình hài bất động. Cùng lúc này từ xa xa phía trước bỗng vang lên nhiều loạt huyên náo thật lạ, đồng thời còn phát ra một chuỗi thanh âm nghe rõ thì chính là tiếng niệm Phật phiêu phiêu hốt hốt.

- A... di... đà... Phật...

Trương Khánh Long lập tức nhóng người phóng thị tuyến nhìn ra phía trước và vỡ lẽ thì ra vì có khá nhiều tăng nhân phái Thiếu Lâm chợt xuất hiện khiến các nhân vật võ lâm vì hiếu kỳ nên luôn bám theo đoàn bảo tiêu đã phải kinh ngạc gây nên huyên náo. Đồng thời Trương Khánh Long cũng nghe rõ một câu phát thoại cũng từ phía trước vang đến :

- A di đà Phật, được tin tệ sư Liễu Độ đại sư đã quy tây thiên, bổn Phương trượng cùng nhiều đệ tử bổn phái do đau lòng đành đến đây mong được giao hoàn thi thể. Phía trước có phải là người hiện giữ di thể Liễu Độ tệ sư đệ? A di đà Phật.

Lão Phương tổng tiêu đầu cũng nghe vì thế bất giác biến sắc với toàn thân cũng bị chấn động :

- Làm thế nào Trương công tử? Lão phu đã không chu toàn nhiệm vụ, di thể của Liễu Độ đại sư chỉ vừa mới bị cướp đi, chúng ta phải phó giao như thế nào với phái Thiếu Lâm chợt xuất hiện quá đường đột?

Trương Khánh Long ngay tình thế này chợt phá lên cười :

- Như đã nói, tại hạ quyết không nửa lời trách Phương tổng tiêu đầu, huống hồ di thể bị cướp đi chỉ là giả. Ha ha...

Đoàn tăng nhân ước khoảng trăm người đang dần xuất hiện với ai nấy đều có sắc mặt ngưng trọng cùng những bước chân nặng nề. Và sự xuất hiện của đoàn tăng nhân nếu có làm tăng thêm sự hiếu kỳ cho bao cao thủ cả ẩn hay hiện đều lưu tâm và hau háu chờ đợi cục diện diễn biến thì trái lại đã làm đoàn bảo tiêu của Viễn Phương tiêu cục thảy đều tái mét sắc mặt.

Dù vậy trên tất cả, câu vừa nói của Trương Khánh Long đã gây hiệu quả như thể một chuỗi tiếng sét chợt nổ ngay giữa lúc trời quang, mọi người đều kinh ngạc lẫn nghi ngờ. Chợt từ xa, theo hướng của nhân vật cướp tiêu vừa đào tẩu, bỗng bất ngờ vang lên chuỗi hô hoán đầy thành thốt :

- Lạc Nhữ An, Giang Nam Thiết Bút Tri Túc?

Và đáp lại, chính là thanh âm giọng nói của Lạc Nhữ An cũng từ xa xa vang lại :

- Hay lắm, quả nhiên có kẻ trá tử chủ tâm giả thành di thể của Liễu Độ. Ngươi là ai?

Quần hung kể cả toàn bộ tăng nhân phái Thiếu Lâm đều bàng hoàng, nhất là ai nấy đều nghe một loạt cười nối đáp lại Lạc Nhữ An :

- Lạc trang chủ nếu chưa nhận ra lão phu qua diện mạo này thì lẽ nào cũng không nhận biết qua chiêu thức nhất định chẳng có thêm kẻ thứ hai cũng tinh thông? Và kỳ thực, ha ha... đã đến lúc Lạc trang chủ nên có lời giao phó về cái chết của Thiên Phong Tẩu điệt nhi vô phúc của lão phu. Đỡ.

Ào...

Trong những nhân vật hiếu kỳ luôn bám theo đoàn bảo tiêu lập tức có tiếng kháo nhau :

- Cái bang đấy, vậy là lời đồn đại trước đây, bảo Lạc Nhữ An từng sát hại Thiên Phong Tẩu là có thật.

- Mau chạy đến đấy xem sao, phen này Lạc Nhữ An kể như bại lộ chân tướng, còn dám mạo phạm phái Thiếu Lâm qua hành vi toan cướp đi di thể của Liễu Độ đại sư. Đi nào.

Phương lão tổng tiêu đầu ngỡ ngàng nhìn Trương Khánh Long :

- Quả là diệu kế nhưng sao nhân vật Cái bang dễ dàng nhận lời hỗ trợ Trương công tử và nhân vật nào đã dị dung y hệt Liễu Độ đại sư?

Trương Khánh Long toan đáp nhưng vì đoàn tăng nhân đã đến gần khiến Trương Khánh Long buộc phải chú tâm nhất là khi có một câu hỏi vang lên từ một tăng nhân trong đoàn :

- Muốn biết có phải diệu kế hay không, Trương thí chủ là người đã gây ra cớ sự này vậy nên chăng đã đến lúc cho bổn phái được tận mắt nhìn thấy Liễu Độ sư huynh, giả như chuyện cướp tiêu khi nãy thật sự bất thành.

Trương Khánh Long lượt mắt nhìn khắp đoàn tăng nhân :

- Đã một lần xảy ra chuyện cướp tiêu mong lượng thứ nếu tại hạ vì cẩn trọng, thật tình thì không muốn để tái diễn chuyện cướp tiêu, đành xin mạo muội hỏi ai trong chư vị đại sư đủ tư cách thay mặt Thiếu Lâm phái?

Tăng nhân vừa lên tiếng liền tái mặt :

- Do thí chủ kiến văn ấu trĩ hay là thái độ mục thị vô nhân? Há lẽ không nhận biết bần tăng không xứng đối thoại?

Trương Khánh Long thở dài :

- Tại hạ không phủ nhận bản thân do chưa hành tẩu giang hồ nên quả thật kiến văn rất nông cạn. Dù vậy, như chư vị đại sư ắt đã nghe tin và đang tận mục sở thị tại hạ đang trên đường tự đến bái phỏng Thiếu Lâm đồng thời chỉ muốn một lần trực diện đối thoại cùng quý Phương trượng ngay tại quý môn. Thử hỏi, nếu tại hạ chỉ mới đi đến đây và ngẫu nhiên chạm trán chư vị đại sư tại chốn này, vạn nhất chẳng ai trong chư vị đại sư đủ tư cách, thậm chí cũng có thể chư vị là những nhân vật mạo danh phái Thiếu Lâm, vậy thì mọi hành sự của tại hạ ngay thời khắc này phải chăng không chỉ là hồ đồ mà còn là tự chuốc lấy tai họa vào thân do mai hậu chẳng thể bất kỳ lời nào giao phó cùng phái Thiếu Lâm?

Tăng nhân nọ càng thêm tái mặt :

- A di đà Phật, đích thị thí chủ quá ngông cuồng, nào chỉ xem thường bần tăng thậm chí cả bổn phái Thiếu Lâm cũng vậy. Ằt thì chủ tự thị võ học cao minh? Đã vậy bần tăng xin được lĩnh giáo, để xem thí chủ bản lĩnh thế nào liệu đủ tư cách hạ thủ Liễu Độ là sư huynh của bần tăng chăng? Hãy tiếp chiêu.

Trương Khánh Long vội kêu :

- Xin chớ nóng nảy, chủ ý của tại hạ chỉ muốn bái phỏng Phương trượng dường như cũng đã hiện diện ở đây, hay lúc nãy tại hạ chỉ nghe lầm?

Nhưng do tăng nhân nọ đã xuất chiêu, Trương Khánh Long dù kêu vẫn không quên di hình hoán vị lẫn thoát.

Vù...

Lập tức có một tăng nhân ứng tiếng bảo :

- Hảo bộ pháp. Liễu Đăng sư đệ mau lùi lại. Vì bổn Phương trượng phần nào đã đoán biết tệ sư đệ Liễu Độ bởi nguyên do nào thất thủ.

Và tăng nhân đó uy nghi đường bệ tiến ra :

- Bổn Phương trượng là Liễu Phàm, vậy đủ tư cách cùng thí chủ đối thoại chưa?

Trương Khánh Long phân vân và dù đang chú mục nhìn vào tăng nhân vừa tự nhận là Liễu Phàm phương trượng thì vẫn hạ thấp giọng hỏi Phương lão tổng tiêu đầu :

- Tại hạ vốn dĩ ấu trĩ, mong được lão Tổng tiêu đầu chỉ giáo đấy có phải là Phương trượng phái Thiếu Lâm và làm thế nào phân định chân giả?

Liễu Phàm cũng tái mặt toan phản ứng. Chợt nghe Phương lão hoảng hốt vội trách Trương Khánh Long :

- Dẫu biết rằng thất tri giả bất tội nhưng thái độ của Trương công tử rất dễ gây ngộ nhận dẫn đến hậu quả khó lường. Xin hãy mau mau có lời tạ tội cùng Liễu Phàm đại sư, đích thực hiện là Phương trượng Thiếu Lâm. Cho dù không hiểu sao lần này xuất hiện, Phương trượng phái Thiếu Lâm không mang theo Lục Ngọc Phật trượng, pháp bảo trấn sơn và cũng là tín phù thể hiện quyền uy tối thượng của Thiếu Lâm phái.

Trương Khánh Long ngay lập tức chỉnh dung cũng chuyển ngay sang thái độ thập phần nghiêm cẩn và lễ độ :

- Vãn bối thất lễ, lại còn thất ngôn, chỉ suýt nữa mạo phạm pháp uy. Mong được Phương trượng đại sư miễn xá.

Và nhanh chóng Trương Khánh Long tự lùi về đứng gần cổ tiêu xa thứ nhất, đồng thời vừa lên tiếng vừa lấy từ trong người ra một phong bao :

- Bẩm Phương trượng, giữa vãn bối và lệnh sư đệ Liễu Độ quả thật xảy ra mâu thuẫn khó hòa giải, nhưng do Liễu Độ đại sư đã vong mạng, mọi lời biện bạch ngay lúc này không những sẽ khiến cho Phương trượng cho là phiến diện mà còn gây thêm ngộ nhận, biết đâu vãn bối còn bị kết thêm tội vũ nhục kẻ đã khuất. Thế nên xin Phương trượng thoạt tiên hãy tận mục sở thị Sinh Tử Ước này, hầu minh bạch toàn bộ hư thực đã xảy ra. Sau đó vãn bối cũng sẽ kính cẩn phó giao di thể Liễu Độ đại sư cho Phương trượng và cam chấp nhận mọi định đoạt từ phía quý phái ngay từ lúc này.

Liễu Phàm phương trượng sa sầm nét mặt :

- Cái gọi là Sinh Tử Ước như thế nào? Thí chủ có thể tự giải thích thật rõ được chăng?

Trương Khánh Long ngập ngừng giải thích :

- Cùng kính bất như tòng mạng, vãn bối xin nói thế này, mọi chuyện xuất phát từ việc lệnh sư đệ Liễu Độ cứ khăng khăng đề quyết nghĩa phụ Trương Thái Toàn của vãn bối chính là phản đồ Liễu Vũ của quý phái Thiếu Lâm. Trong khi đó... mong Phương trượng minh giám, khắp võ lâm một là ai ai cũng biết Trương Thái Toàn nghĩa phụ luôn vang danh đại hiệp và điều thứ hai, lạ thay cũng chẳng ai hay biết Trương nghĩa phụ lại là đệ tử phái Thiếu Lâm. Thế nên... xin Phương trượng cho hỏi, phải chăng phẩm cách giữa hai nhân vật, một đại hiệp và một phản đồ, nhất định không thể nào là một và trái lại phải có sự tách biệt như giữa trời và vực? Chính vì lẽ đó... a... đúng như lời vãn bối đã tuyên cáo, bất luận ai tuy vô bằng nhưng vẫn cả gan đề quyết Trương Thái Toàn đại hiệp là một kẻ bất nghĩa bất trung, thì vì một uy danh của nghĩa phụ, vãn bối dù phải chết vẫn quyết chẳng bỏ qua cho kẻ ấy. Đấy là nguyên do khiến có Sinh Tử Ước này.

Liễu Phàm vụt thở hắt ra :

- Ý nói tệ sư đệ Liễu Độ đã không đủ bằng chứng để thuyết phục thí chủ tin Trương Thái Toàn từng có thời gian dài là đệ tử bổn phái và có pháp danh là Liễu Vũ?

Trương Khánh Long thì nhẹ thở ra :

- Nghĩa là Phương trượng có thể minh chứng?

Trương Khánh Long cúi thấp đầu :

- Vãn bối nguyện lắng nghe.

Liễu Phàm kiên trì hỏi :

- Sao không cho bổn Phương trượng biết nếu những gì thí chủ nghe Liễu Độ tỏ bày đều là sự thật thì điều gì xảy ra sau đó, nhất là đối với cái chết được kể là quá oan khuất của tệ sư đệ Liễu Độ?

Trương Khánh Long ngẩng đầu lên :

- Như Phương trượng toan gộp hai câu chuyện vào làm một?

Liễu Phàm cười cười :

- Nếu như vậy thì sao?

Trương Khánh Long cũng cười cười :

- Vậy tại sao biết bản thân vô khả minh chứng Liễu Độ đại sư không nhân nhượng ngay, hầu chờ khi vãn bối được đích thân Phương trượng chỉ giáo minh thị như ngay lúc này chẳng hạn, vậy thì đâu có gì xảy ra, trái lại vẫn tự tin cùng vãn bối lập Sinh Tử Ước để tự chuốc hậu quả, là điều Phương trượng tuyệt vô tư cách bắt tội vãn bối?

Liễu Phàm thu nụ cười về :

- Ý muốn nói cho dù bổn Phương trượng có thể minh chứng đủ cả hai thân phận của Trương Thái Toàn thì cái chết bất minh của tệ sư đệ Liễu Độ, thí chủ kể như thoát trách nhiệm?

Trương Khánh Long chợt nâng cao phong bao lên khỏi đầu :

- Tự thân Liễu Độ đại sư đã điểm chỉ và ưng thuận khi lập Sinh Tử Ước này. Giả như kẻ chẳng may uổng tử là vãn bối thì phải chăng Liễu Độ đại sư cũng có trách nhiệm?

Liễu Phàm cau mày :

- Có thể cho bổn Phương trượng xem qua?

Trương Khánh Long đáp ứng và ung dung tự tiến lại gần Liễu Phàm :

- Sinh Tử Ước này chí ít cũng được trên mười nhân vật xem qua, vãn bối chỉ e Phương trượng khó có thể phát hiện sai sót. Cùng thỉnh Phương trượng tường lãm.

Liễu Phàm cũng ung dung đưa tay nhận lấy phong bao, ngờ đâu vẫn làm Trương Khánh Long không những bị chấn động toàn thân phải tự lùi lại mà còn buột miệng kêu kinh hãi :

- Hảo công phu, vãn bối tự nhận nội lực muôn phần không thể so bì cùng Phương trượng.

Lập tức Liễu Phàm xạ mục quang nhìn Trương Khánh Long không chớp mắt, đồng thời còn ung dung tự thu cất phong bao vào bọc áo :

- A di đà Phật. Luận về bản lĩnh công phu thì tệ sư đệ Liễu Độ dù bối phận kém hơn nhưng kỳ thực lại lợi hại hơn bổn Phương trượng bội phần. Và nếu thí chủ không những tự nhận như lời vừa nói mà sự thật cũng chẳng chịu nổi một kích chỉ là thăm dò của bổn Phương trượng thì phải chăng đằng sau chuyện lập Sinh Tử Ước này hãy còn nhiều ẩn tình khuất lấp?

Trương Khánh Long gượng cười :

- Lời của Phương trượng như không thừa nhận Sinh Tử Ước từng do đích thân lệnh sư đệ Liễu Độ điểm chỉ xác lập?

Liễu Phàm bảo :

- Cũng khó thể nói nếu như ngay bây giờ thí chủ minh chứng điều vừa bảo là sự thật ấy. Vậy thí chủ có dám cùng bổn Phương trượng lập một Quân Tử Ước chăng?

Trương Khánh Long cau mày :

- Như thế nào? Phải chăng cũng tương tự như vãn bối cùng lệnh sư đệ lập Sinh Tử Ước?

Liễu Phàm cười cười :

- Không sai. Nhưng sở dĩ khác về danh xưng chỉ vì ngay lúc này một là đang có khá nhiều đồng đạo võ lâm hẳn sẵn lòng đứng ra làm nhân chứng và hai là thí chủ khỏi phải phí bút mục để lập Sinh Tử Ước chỉ e lại xảy ra nhiều khuất tuất như đã xảy ra.

Trương Khánh Long cũng mỉm cười :

- Vậy Phương trượng muốn có những ước thúc gì?

Liễu Phàm đưa một ngón tay :

- Chỉ một mà thôi, đó là, A di đà Phật, nếu thí chủ bại thì xin hãy nguyện ý cùng bổn Phương trượng đi đến Thiếu Lâm tự. Chỉ ở đó mới xứng hợp để bổn phái được nghe thí chủ tỏ bày tuần tự về mọi việc đã diễn khai liên quan đến cái chết của tệ sư đệ Liễu Độ. Nhược bằng ngược lại, người thảm bại là bổn Phương trượng thì ngoài sinh mạng này tùy thí chủ định đoạt, bổn phái cũng nguyện bỏ qua, không bao giờ đề cập hoặc bất chợt bắt tội thí chủ về những hành vi mạo phạm bổn phái. Thí chủ thấy thế nào?

Trương Khánh Long cả cười :

- Rất công minh, với danh hiệu từng tự nhận Bất Minh Phi Quân Tử, vãn bối chấp nhận Quân Tử ước này.

Liễu Phàm chỉ mỉm cười và gật đầu :

- Thí chủ chớ lo bổn Phương trượng dựa vào nhân số đông hơn vì chỉ một đối với một mà thôi. Nào xuất chiêu đi.

Trương Khánh Long chợt vòng tay thủ lễ và cố tình nói thật lớn tiếng :

- Mong được chư vị đồng đạo võ lâm minh chứng cho, tại hạ Trương Khánh Long dù bất tài vẫn cam nguyện cùng Thiếu Lâm Phương trượng đơn đả độc đấu với một ước thúc duy nhất là ai bại thì sẽ tùy người thắng định đoạt. Và theo lễ tại hạ xin mạo muội khởi chiêu tiên, mong được chỉ giáo. Đỡ.

Trương Khánh Long khởi chiêu với một thức thoạt đánh ra ngay lập tức được nhiều người nhận biết và cùng kêu thành tiếng :

- Đấy là chiêu Khai Kỳ Tảo Diệp.

- Chính là công phu Tảo Diệp thập nhị chưởng chẳng ai am hiểu ngoài Nhất Chưởng Chấn Tứ Ma Trương Thái Toàn đại hiệp.

- Nhưng đã là trận đấu sinh tử, gã họ Trương sao vẫn giữ lễ bằng một chiêu cơ hồ vô thưởng vô phạt?

- Suỵt nhìn kìa. Nếu gã từng đả tử Liễu Độ ắt hẳn có chỗ lợi hại pi thường. Và càng giữ lễ thì càng chứng tỏ gã xứng với ngoại hiệu Bất Minh Phi Quân Tử. Ơ thấy chưa? Gã đã biến mất, chỉ còn lại một bóng nhân ảnh lờ mờ. Nhất định bộ pháp gã đang vận dụng còn nhiều nữa những nguy hiểm tiềm tàng ắt hẳn sẽ gây nhiều bất lợi cho Liễu Phàm đại sư.

Quả vậy, Trương Khánh Long lúc này vì tự di chuyển mỗi lúc mỗi nhanh xung quanh Liễu Phàm đại sư nên động thái di hình hoán vị đã biến Trương Khánh Long thành bóng nhân ảnh lờ mờ, khiến Liễu Phàm dù chẳng biết có bị hoa mắt hay không vẫn buột miệng thốt lên lời thán phục :

- Hảo bộ pháp, chỉ tiếc đây là loại công phu mà kể cả Trương Thái Toàn cũng quả quyết là chưa hề am hiểu. Bổn Phương trượng cũng đành liều xin lãnh giáo và tự hứa một khi có cơ hội ắt sẽ hỏi thí chủ về nguyên lai xuất xứ của bộ pháp này. Hãy thận trọng.

Liễu Phàm quả không hổ danh là Phương trượng đương nhiệm của Thiếu Lâm phái, vì cho dù Trương Khánh Long di chuyển như thế nào, Liễu Phàm vẫn bảo nguyên thủ nhất với hai mắt từ lâu luôn nhắm hờ, chỉ dùng song thủ với hai ống tay áo tăng bào vũ lộng khua phần phần xung quanh tự bảo vệ tứ phía khắp châu thân.

Ào...

Vù...

Quần hùng lại có dịp hô hoán tán dương.

Dùng tĩnh chế động, quả nhiên là bản lĩnh của một Phương trượng có khác, cho dù kể như đã mặc nhiên thừa nhận gã họ Trương cũng là đối thủ tuyệt vô khả xem thường.

- Không dùng mắt chỉ lấy tinh-khí-thần dụng vào thính lực để đối phó cái vạn biến của đối phương. Công phu của Phương trượng phái Thiếu Lâm thật danh bất hư truyền.

Vậy hậu quả sẽ như thế nào một khi Phương trượng phái Thiếu Lâm chợt chuyển từ tĩnh sang động?

- Nhìn kìa, song phương đã thật sự động thủ rồi kìa.

Đúng lúc này, dù đang di chuyển quanh Liễu Phàm đại sư nhưng bất chợt tự Trương Khánh Long từ một phía lao ập đến và xuất chiêu tấn công vào Liễu Phàm :

- Trúng.

Cũng lúc đó, vẫn bằng hai ống tay áo tăng bào rộng thùng thình, Liễu Phàm bật quát :

- Còn không mau dừng lại ư? Trúng.

Thật lạ ngay khi dứt tiếng quát, thân hình Trương Khánh Long lập tức ngừng chuyển không phải bất động hoàn toàn nhưng hình dung của Trương Khánh Long khiến ai thoạt nhìn cũng ngỡ là như vậy.

Tuy nhiên do Trương Khánh Long đang động chợt dừng, là diễn biến khiến ai cũng nghĩ trận chiến đã đến hồi kết thúc. Và đúng là như vậy, Trương Khánh Long chợt chao đảo bước lùi, dung diện vùng tái nhợt và miệng thì lắp bắp thốt lên những lời khó hiểu :

- Phương trượng... thật không ngờ... Phương trượng...

Liễu Phàm đại sư nhẹ thở ra, bao chân khí tích tụ cũng dần xả bỏ, trở lại dáng sắc ban đầu trầm tĩnh và uy nghi một cách thản nhiên :

- A di đà Phật, ắt thí chỉ đã cam bại phong?

Trương Khánh Long cơ hồ không còn gì để nói, làm Liễu Phàm được dịp nói tiếp, nói luôn một mạch :

- Chiếu theo ước thúc đã lập, bổn Phương trượng hứa quyết chẳng làm khó thí chủ, là điều dù xảy ra vẫn không hề sai trái. Thế nên mong thí chủ giữ lời, ngay lập tức cùng bổn Phương trượng đến bổn phái Thiếu Lâm một chuyến. Đương nhiên cũng phải có kể cả di thể của tệ sư đệ Liễu Độ cùng đi, ắt hẳn là ở cỗ tiêu xa này?

Trương Khánh Long đành gật đầu và lúc này mới có thể thốt nên lời, cho dù chỉ là một chuỗi thanh âm nhẹ như tơ như người chẳng còn khí lực.

- Được lắm. Tại hạ nhận bại, đành đa tạ Phương trượng chưa nỡ kết liễu sinh mạng vô dụng này, còn về di thể của Liễu Độ, như tại hạ từng nói, đương nhiên luôn sẵn sang giao hoàn cho quý phái, trong cỗ tiêu xa này và ở dưới lớp đáy thứ nhất của cổ áo quan.

Liễu Phàm gật đầu khen :

- Tâm cơ khá đấy, chỉ chuyển một di thể nhưng lại dùng đến mười cỗ tiêu xa làm nghi binh. Đã vậy trong đó còn kế hư hư thực thực thật khó lường. Nhưng do đã có Cái bang nhúng tay vào, và phải chăng đây cũng là kế do Cái bang nghĩ ra?

Đang khi Liễu Phàm hỏi, có một vài tăng nhân tự tiến đến gần cỗ tiêu xa, và họ nhìn thấy một cỗ áo quan đặt sẵn bên trong. Phát hiện họ có phần ngần ngại, Trương Khánh Long liền trấn an với dáng sắc thản nhiên như lúc đầu :

- Tại hạ luôn chủ trương không dùng các thủ đoạn bất minh. Nếu chẳng như thế tại hạ đâu xứng với nghĩa phụ Trương Thái Toàn đại hiệp.

Liễu Phàm cau mặt :

- Đệ tử bổn phái có chăng chỉ cẩn trọng quyết chẳng khiếp nhược hay nhát đảm. Phần thí chủ nếu đang tìm cách lẩn tránh câu hỏi của bần tăng e chỉ vô ích thôi, vì muốn sắp đặt kế nghi binh hoàn mỹ như thế này nhất định không thể nào chỉ do một mình thí chủ với kiến văn lẫn niên kỷ kỳ thức vẫn còn quá kém. Thế nên...

Đang khi Liễu Phàm nói thì các tăng nhân đã động thủ, và lúc nắp áo quan được mở ra các tăng nhân đồng loạt kêu thất thanh, khiến câu Liễu Phàm đang nói bị cắt ngang. Thay vào đó, Liễu Phàm động thân tiến nhanh đến cỗ áo quan và cũng kêu khi đưa mắt nhìn vào :

- Sao thế này?

Trương Khánh Long thất sắc, cũng khoa chân bước đến ngờ đâu từ xa xa vụt vang lên tiếng hô hoán gọi Trương Khánh Long :

- Trương công tử hãy chạy mau.

Cục diện lập tức có biến chuyển, thoạt tiên là thái độ thập phần phẫn nộ của Liễu Phàm, bằng thủ pháp thật nhanh và thật chuẩn chộp ngay vào Trương Khánh Long :

- Di thể của Liễu Độ đâu? Sao bảo luôn hành sự quang minh lỗi lạc? Lại còn ngấm ngầm sắp đặt trợ thủ toan qua mặt bổn Phương trượng ư?

Trương Khánh Long dễ dàng bị Liễu Phàm chế ngự và lập tức có thêm sự xuất hiện của Trang Hiển với sắc mặt lo lắng :

- Ngươi sao rồi? Há lẽ vì vẫn cam tâm phó giao sinh mạng cho người khiến ngươi dù thừa bản lĩnh cũng đành đứng yên cho người chế ngự?

Trương Khánh Long hoàn toàn bị bất ngờ với sự xuất hiện của Trang Hiển :

- Trang ngũ thúc nói như vậy là ý gì? Còn ai vừa bảo tiểu điệt chạy? Nhưng tại sao lại muốn tiểu điệt chạy?

Liễu Phàm lôi Trương Khánh Long đến gần hơn, thoạt nhìn cứ như Liễu Phàm đang ôm Trương Khánh Long vào lòng :

- Thí chủ đừng giả vờ nữa. Kể cả Trang thí chủ cũng vậy. Tốt nhất hãy giao hoàn thi thể của Liễu Độ ngay, và bất luận nhị vị thí chủ dùng thủ đoạn gì cũng đừng quên sẽ chẳng cách nào thoát nếu để bổn Phương trượng hạ lệnh phát động Đại trận La Hán.

Trang Hiển rung động nhìn quanh và phát hiện chẳng thể trông cậy vào ai một khi ở chung quanh các cao thủ của Viễn Phương tiêu cục vì không muốn hệ lụy bản thân nên từ lâu đã dần phân khai và lùi xa cục diện, phần các tăng nhân đệ tử Thiếu Lâm phái thì hầu như chỉ cần chờ nghe lệnh là Đại trận La Hán thế nào cũng được lập.

Nhẹ thở ra, Trang Hiển nhìn và hỏi Trương Khánh Long :

- Nếu ta đoán không lầm thì võ công của ngươi từ lúc nãy đã bị phế bỏ?

Trương Khánh Long cũng thở hắt ra :

- Chỉ do võ công của tiểu điệt chẳng bằng người nhưng sao Trang ngũ thúc không nói đi, chuyển biến này do ai sắp đặt? Nhất là di thể của Liễu Độ đại sư hiện đang ở đâu? Và vì sao có sự xuất hiện của Trang ngũ thúc là điều tiểu điệt chẳng bao giờ ngờ đến?

Liễu Phàm chợt quát :

- Chớ nhiều lời nữa. Nếu chư vị thí chủ vẫn kẻ hứng người tung và quyết chẳng giao hoàn thi thể Liễu Độ thì chớ trách bổn Phương trượng chiếu theo ước thúc lúc nãy lập tức hạ sát thủ đối với cả hai, đòi lại công bằng cho Liễu Độ.

Trang Hiển cười khẩy :

- Đủ rồi, đại sư hà tất lớn tiếng dọa nạt. Đồng thời cũng nên minh bạch chuyện đánh tráo và tạm giấu di thể của Liễu Độ là do Trang Hiển mỗ tự chủ trương, Khánh Long, Trương thế điệt của mỗ vì vô can nên chẳng biết gì. Nhưng muốn lấy lại di thể của Liễu Độ nhất định cần phải có sự hợp tác của Phương trượng đại sư.

Liễu Phàm chỉ cười nhẹ :

- Trang thí chủ có vẻ tự tin, phải chăng vì thấy Đại trận La Hán chưa phát động? Hay cho rằng Đại trận La Hán chẳng đủ lợi hại và vô khả cầm chân Trang thí chủ? Vậy hãy thử xem sao, mau lập trận.

Đã có mệnh lệnh, cả trăm tăng nhân ở xung quanh lập tức rung rung chuyển dịch.

Chợt có tiếng quát từ xa vang đến :

- Di thể của Liễu Độ ở đây, nếu muốn được giao hoàn thì hãy tiến hành trao đổi. Phương trượng mau hạ lệnh dừng trận và phóng thích người.

Nhìn về hướng đó, Trương Khánh Long ngỡ ngàng khẽ kêu :

- Đại hiệp tam thúc? Nhưng chư vị nghĩa thúc bằng cách nào trộm được di thể của Liễu Độ và chẳng để tiểu điệt phát hiện?

Trang Hiển gượng cười :

- Câu chuyện dài lắm và lẽ ra chẳng thể có thất bại này nếu bọn ta đừng quá đề cao ngươi. Thật đúng là nhân định không bằng thiên định, đâu có ngờ đến như ngươi tự lo cho thân cũng không xong.

Chợt đổi giọng, tại hạ lại nói với Liễu Phàm :

- Ằt Phương trượng đã dần hiểu? Cũng như Trương Khánh Long, bọn mỗ cũng bất phục nếu nghe ai đó đề quyết Trương đại ca bọn mỗ là hạng phản phúc. Và chỉ vì lo cho Trương Khánh Long, khi biết gã quá tự tin, nên bọn mỗ mới có một vài sắp đặt và không cho gã biết. Cũng may sự việc cũng chưa đến nỗi nào, thật mong Phương trượng vì lòng từ bi của Phật tổ, hãy dừng mọi chuyện ở đây và chấp nhận thu hồi di thể của lệnh sư đệ. Chúng ta ai đi đường nấy, chẳng cần phạm đến nhau. Nhất là ở xung quanh đang có nhiều đồng đạo võ lâm cùng nhìn và chờ thái độ của Phương trượng.

Liễu Phàm gật đầu :

- A di đà Phật, nhưng chỉ mình Trang thí chủ có thể đi sau khi bổn phái thật sự tiếp nhận di thể Liễu Độ.

Trang Hiển gượng cười :

- Là trưởng bối và cũng là nhất môn chi chủ, há lẽ đại sư vẫn chấp nhặt gã dù gì cũng chưa đến tuổi thành nhân?

Trương Khánh Long lập tức tỏ phản ứng :

- Trang ngũ thúc nói sai rồi. Tiểu điệt là nam tử hán đại trượng phu, một lời thốt ra nặng như cửu đỉnh, dù sao cũng đa tạ chư vị nghĩa thúc đã có dạ quan hoài, nhưng tốt nhất hãy đừng biến tiểu điệt thành kẻ bội tín.

Trang Hiển cau mặt :

- Ngươi không biết hễ đến Thiếu Lâm thì sinh mạng ngươi...

Liễu Phàm lập tức ngắt lời :

- Mong Trang thí chủ cẩn ngôn. Vì, A di đà Phật, bổn phái dù gì cũng là đại phái đứng đầu các danh môn chánh phái, quyết không thể có những hành vi như hạng người bàng môn tà đạo.

Trương Khánh Long nói thêm :

- Trang ngũ thúc cũng nghe rồi đấy, huống hồ dù thế nào đi nữa, điều gì đã hứa tiểu điệt quyết chẳng sai lời.

Tỏ vẻ miễn cưỡng, Trang Hiển đành chấp nhận trao đổi, càng không thể ngăn cản phái Thiếu Lâm đưa Trương Khánh Long đi.