Cảm xúc của Nhược Nhi có chút gượng gạo. Rõ ràng đã nhoài người về phía Lãnh Nghiêm Mạc, nhưng khựng lại giữa lưng chừng:"Ngươi... à không... anh là gì của tôi, mà có quyền ép cung đến cùng vậy?"
Lãnh Nghiêm Mạc nắm lấy bả vai Doãn Nhược Nhi, dùng lực đạo khá mạnh đẩy nàng ngửa về sau. Đôi tay ma mãnh luồn vào trong vạt áo nàng. Doãn Nhược Nhi thở dốc, cả người căng cứng, chụp lấy bàn tay bất tuân kia:"Đừng!"
Thân thể của Doãn Nhược Nhi, hắn đã từng sở hữu. Đụng chạm da thịt, hắn cũng từng được hưởng thụ. Nhưng hiện tại, Lãnh Nghiêm Mạc chẳng có chút ký ức nào hết, nếu hắn cùng nàng một lần nữa trên giường. Liệu Nghiêm Mạc có phát rồ lên không?
"Em cũng thích như thế này mà, không phải sao?" Lãnh Nghiêm Mạc thì thầm ma mị bên tai Doãn Nhược Nhi, hơi thở nóng hổi áp đảo lấy chiếc cổ thon dài của nàng. Hắn không ngừng trêu đùa, vờn quanh cổ nàng, nhẹ nhàng đặt lên da thịt nàng từng nụ hôn dài:"Điều này sẽ nhắc em, tôi là gì nhé!"
Vừa nói xong, Nghiêm Mạc đặt miệng mút mạnh một cái trên bầu ngực sữa của Nhược Nhi. Khiến cả người nàng nóng ran, choàng tay ôm lấy hắn. Đôi mắt nhắm chặt, cảm nhận hơi ấm vừa thân quen, vừa xa lạ. Doãn Nhược Nhi dường như bị tước mất quyền làm chủ hành động cùng cảm xúc, nàng chỉ biết một hai thuận theo sự chỉ đạo nơi Nghiêm Mạc.
"Hai người làm trò gì vậy?" Lãnh Kiến Vương không thể tin vào mắt mình được, cậu còn tồn tại ở giường bên, vậy mà hai người họ ngang nhiên muốn làm chuyện đồi bại?
Doãn Nhược Nhi bừng tỉnh, nắm chặt cổ áo bị Lãnh Nghiêm Mạc bung ra. Bàn tay Nghiêm Mạc vẫn đặt bên trong vạt áo Nhược Nhi, không những thế còn tự tiện sờ soạn lung tung. Bị phá mất phút giây đê mê, Nghiêm Mạc lườm Kiến Vương, gắt gỏng quát:"Lo ngủ đi!"
Lãnh Kiến Vương thoát khỏi giường, chề môi:"Chuẩn bị đi cắm trại đấy! Ở đó mà ngủ."
Cậu đi đến cạnh giường Nghiêm Mạc, đưa tay nắm lấy chiếc chăn, hất mạnh. Chiếc chăn to nhẹ nhàng đáp xuống, che lấp hai người:"Muốn làm gì thì trước tiên nên lựa địa điểm kín đáo đã."
Đôi má Doãn Nhược Nhi ửng đỏ, vành tai hồng nhuận trông vô cùng đáng yêu. Vì ngượng mà nàng áp mặt, chui thẳng vào lồng ngực Lãnh Nghiêm Mạc. Hương thơm dìu dịu tỏa ra từ phần da thịt của hắn thật khiến tâm nàng ngà ngà say. Ngàn năm rồi, vẫn không thể chối từ được sự quyến rũ nơi hắn. Thật thảm bại!
Tiếng trống tim mỗi lúc một ngân vang, làm cho trái tim nàng điên cuồng đập loạn. Hơi thở Lãnh Nghiêm Mạc hòa quyện vào nhịp thở của nàng, mê mẩn ngắm nhìn nhau trong bóng tối bên dưới chiếc chăn to. Doãn Nhược Nhi nâng đầu tiến lại gần hơn, và rồi, đôi môi anh đào áp trụ cánh môi bạc thần, say sưa hưởng trọn nụ hôn xa cách, trái tim nhói buốt như bị kim đâm dần dịu đi. Một giọt, hai giọt... lệ nóng hổi hoen mi, khiến người đối diện phải bồn chồn, lo lắng.
Lãnh Nghiêm Mạc đưa tay lau nhẹ những giọt lệ trên má Doãn Nhược Nhi, bàn tay hắn đặt nơi gáy nàng, không ngừng cùng nàng triền miên, dây dưa.
Năm ngón tay này đan xen năm ngón tay kia, Lãnh Nghiêm Mạc thoáng chốc đã lấy lại được tinh thần phấn chấn, vui vẻ hưởng thụ một ngày mới. Đối với Doãn Nhược Nhi ngốc nghếch này, nàng vừa mạnh dạn, vừa ma mị, chỉ mới gần nàng vài ngày mà đã khiến trái tim hắn không khi nào được nghỉ ngơi.
"Chúng ta đi đến nơi cắm trại bằng cách nào?" Lãnh Kiến Vương bực tức, không phải tại Nghiêm Mạc và Nhược Nhi, thì cả ba đã không bị bỏ lại trường.
Lãnh Nghiêm Mạc vỗ vai Kiến Vương:"Tài xế chuyên dụng của lão bà bà là để trưng bày à?"
Lãnh Kiến Vương lắc đầu, xua tay:"Tài xế riêng của lão bà bà mà anh cũng muốn sử dụng?"
"Lão bà bà?" Cái danh "lão bà bà" này, Doãn Nhược Nhi hình như đã được nghe qua rất nhiều lần. Nàng vẫn không hiểu:"Lão bà bà thuộc giáo phái nào, sao các ngươi sợ thế?"
"..." Cả hai công tử nhà họ Lãnh trơ mắt nhìn nhau.
Dù Kiến Vương đã từ chối quyết liệt, nhưng đi học vẫn phải đặt lên hàng đầu. Lão bà bà mà biết cậu bị bỏ lại trường, thế nào cũng nổi trận lôi đình, sử dụng công pháp côn luân, một nhát "chẻ đôi" chiếc bàn ăn:"Được rồi."
Bốn mươi lăm phút sau.
Cả ba được hộ tống đến nơi cắm trại một cách an toàn, nhưng trong lòng Kiến Vương vô cùng bất an. Mong rằng lão bà bà không nổi máu xung thiên đánh chết cậu. Tuy là con ruột thịt, nhưng bà bà lại có thể đối xử quá tàn bạo như thế đấy!
"Đừng lo!" Lãnh Nghiêm Mạc đặt tay lên vai Lãnh Kiến Vương, trấn an cậu bằng nụ cười tươi rói.
Khu cắm trại nằm cạnh một cái hồ, đồng cỏ hoang sơ trơ trọi giữa đất trời. Nơi đây thuộc địa phận thị xã An Kiên, nằm ngoài ngoại ô A. Có thể nói chỗ này vô cùng lý tưởng để tổ chức những buổi cắm trại qua đêm. Nhất là về khoảng không gian an tĩnh, rộng rãi, thoáng mát.
Ba người từ tốn bước vào tìm chỗ tập trung của trại mình, nhưng khi nghe nói được tự do chọn bạn cùng liều. Doãn Nhược Nhi nhảy dựng kéo tay Nghiêm Mạc đến liều Mạn Hữu Dư. Rất nhanh sau đó nàng đã đứng trước mặt anh, vui vẻ ra quyết định:"Một liều bốn người." Rồi mới tự tiện chui tọt vào, yên vị ngồi bên trong giương cặp mắt chờ đợi.
Doãn Nhược Nhi ở đâu Lãnh Nghiêm Mạc liền muốn dừng tại đó, mà Nghiêm Mạc thường lôi kéo theo Kiến Vương. Trong lúc đó, Dương Mị còn lanh quanh tìm liều, chợt nhìn thấy Kiến Vương, chị nhẹ vẽ lên nụ cười, bước lại gần. Phát hiện sự có mặt của Mạn Hữu Dư, Dương Mị hơi mất tự nhiên xin phép:"Tôi ở cùng được không?"
Doãn Nhược Nhi làm chủ gật đầu.
Mạn Hữu Dư buồn cười:"Chỗ này là do tôi một tay dựng đấy!"
Nhược Nhi cười cười:"Ờ thì..." Nàng đang dò từ để trả lời, bỗng nhiên hình ảnh Liễu Bích Tâm đập thẳng vào mắt, nàng đứng dậy, vui vẻ chạy khỏi liều, mục đích chính - Lôi kéo Bích Tâm. Nhưng vội nhớ ra một chuyện, Doãn Nhược Nhi lườm chết Lãnh Nghiêm Mạc, quay đầu trở lại liều. Thượng cẳng chân hạ cẳng tay tống khứ Lãnh Kiến Vương ra ngoài:"Đã bảo một liều bốn người thôi mà!"
Lãnh Kiến Vương trừng mắt:"Tôi vào trước đàn chị Dương Mị cơ mà?"
Dương Mị thấy mình như cục thịt dư thừa, liền mở miệng xóa tan không khí bất hảo:"Đúng vậy, để tôi đi nơi khác."
Doãn Nhược Nhi giang tay chặn đường Mạn Hữu Dư, rồi đánh mắt về phía Kiến Vương, nàng bặm môi, nhỏ giọng hăm dọa:"Nếu cậu không chịu rời đi... tôi liền kể cho mọi người nghe tiểu đệ đệ của cậu dài bao nhiêu."
Lãnh Kiến Vương uất ức, ôm ba lô chạy theo bóng dáng Liễu Bích Tâm, trong lòng thầm rủa Doãn Nhược Nhi. Đồ mê trai!