Mê Thất Tùng Lâm

Chương 54

Ta là ”thịt thịt”!!

[ ≥ O ≤] ~~~~~~~~††††

Từ ngày ấy trở đi, đêm nào tiểu Đản cũng biến mất, đến sáng sớm hôm sau, Khải Địch Nhĩ lại chủ động đưa nó về nhà.

( ;__; lại còn hẹn hò công khai nữa chứ….)

Lúc đầu Ôn Phong còn tưởng là do Duy Tạp Tư không chịu nghe lời khuyên của anh, vẫn tiếp tục đuổi tiểu Đản đi, vì thế mà anh còn cãi nhau một trận với hắn.

Đương nhiên không phải là anh với Duy Tạp Tư cùng chửi ầm lên, dị thú trưởng thành trầm mặc ít lời, cho dù có dùng gậy gỗ đánh cũng không thể đánh ra nổi một tiếng hừ.

Từ đầu đến cuối đều là Ôn Phong mắng chửi đánh dập Duy Tạp Tư, hắn chỉ yên lặng thừa nhận, đợi cho đến khi Ôn Phong phát tiết hết sự kích động phẫn nộ trong lòng.

Không biết là do nguyên nhân gì, Duy Tạp Tư nhận thấy được từ sau khi sinh ấu thú ra, Ôn Phong càng trở nên khác lạ, dễ dàng tức giận, dễ dàng rơi nước mắt.

Lúc trước Duy Tạp Tư không thể hiểu nổi Ôn Phong nghĩ cái gì, bây giờ lại càng không thể hiểu nổi.

Sau khi phát tiết xong, Ôn Phong bực mình ghé vào trên thảm lông, giấu khuôn mặt vào đấy, quyết định nếu Duy Tạp Tư không chịu tìm tiểu Đản về sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa.

Bàn tay thú nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng có đường cong duyên dáng của Ôn Phong, mãi đến lúc này, Duy Tạp Tư mới từ từ mở miệng.

“Ta không đuổi hắn đi.”

Âm thanh trầm thấp, bình tĩnh nói ra.

Ôn Phong ghé vào trên mặt thẳm lông nghe thấy hắn nói như vậy, tâm tình phiền muộn lập tức bình phục. Anh tin tưởng lời nói của Duy Tạp Tư, từ trước đến nay hắn chưa từng nói rối anh bao giờ, hình như dị thú trời sinh ra đã vốn không biết nói rối là gì.

Thái dương dâng lên không lâu sau, Khải Địch Nhĩ liền vinh quang đưa tiểu Đản “lông tóc vô thương” quay trở lại. ( ;”””; vì sao lại để trong ngoặc kép????)

Vuốt ve cái đầu lông xù của tiểu Đản, Ôn Phong đột nhiên cảm thấy rất áy náy với Duy Tạp Tư.

Chính bản thân anh cũng ẩn ẩn cảm thấy mình có chút khác thường. Anh nghĩ có lẽ là do anh mới sinh tiểu Đản không lâu, tâm sinh lý trong cơ thể có sự biến hoá cho nên mới ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân như vậy. Hy vọng một thời gian tới, loại khác thường này có thể nhanh chóng biến mất.



Lại là một đêm đông, cuồng phong gào thét bên ngoài động, cửa động lúc này đã được một chiếc thảm lông dày che lại, lông tơ dày không ngừng phất phơ trước gió lạnh, thỉnh thoảng lại có một luồn khí rét lạnh len qua khe hở giữa da thú và vách đá chui vào.

Chiếc đuôi nhỏ linh hoạt vén một góc thảm lông lên, thân thể nhỏ nhắn linh hoạt của tiểu Đản che kín vảy bạc, “Vèo” một cái nhảy vào trong đêm đông tối đen.

Giường đá đã được trải một tầng thảm lông thật dày, ấm áp vô cùng, có một cái đuôi lạnh lẽo chầm chậm chui vào bên trong chăn lông, vòng quanh mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh của Ôn Phong.

Nhiệt độ thấp làm Ôn Phong đang ngủ say giật nảy mình, nổi hết cả da gà da ốc, anh co quắp người rùng mình một cái, nhíu mày, không tình nguyện tỉnh giấc.

“Tiểu Đản lại chạy đi rồi à?” Ôn Phong mơ mơ màng màng mở to mắt, tìm kiếm bóng dáng của ấu thú nhỏ, chóp mũi cao cao của anh xẹt quá bộ ngực của Duy Tạp Tư.

“Ừ.”

Thanh âm trầm trầm từ tính, còn mang theo chút ấm ách áp lực, trong lòng Ôn Phong như có điện xẹt qua tê dại… Duy Tạp Tư cúi xuống, cái mũi thẳng chạm nhẹ vào mũi của Ôn Phong, hơi ma sát một chút.

Sau đó môi hai người chạm vào nhau, đầu lưỡi dài cũng trườn ra, Ôn Phong cảm nhận hơi thở quen thuộc từ người Duy Tạp Tư, cùng với cảm giác *** nóng cháy, anh thuận theo há miệng….

Trong lòng anh vẫn còn áy náy vì mấy hôm trước đã trách nhầm Duy Tạp Tư, cho nên bây giờ anh thực sự muốn bồi thường cho hắn.

Duy Tạp Tư dùng cánh tay tránh kiện, cách một tầng thảm lông giam chặt Ôn Phong, chuyện chú mà lại thâm tình hôn anh.

Vẫn còn chưa thực sự tỉnh hẳn, Ôn Phong mơ hồ nghĩ về ấu thú nhỏ.

Không biết lý do vì sao mỗi đên tiểu Đản đều đi tìm Khải Địch Nhĩ (;AAAA; chắc chắn là em bị dụ dỗ rồi… a a a a…) nhưng trong lòng Ôn Phong biết, Khải Địch Nhĩ sẽ không làm hại tiểu Đản của anh, vì vậy anh cũng an tâm hơn rất nhiều.

Đứa con của mình hới chỉ có hai tháng tuổi, đi chơi qua đêm không về nhà, làm ba ba, Ôn Phong không có khả năng không mất hứng….

“A…” đột nhiên môi tê rần một chút, mùi máu tươi nhè nhẹ lam toả trong miệng, Ôn Phong bất ngờ không kịp phòng thủ, chỉ kịp hô lên một tiếng.

Đôi mắt thú màu vàng rõ ràng có chút bất mãn, Duy Tạp Tư thở hổn hển, nho nhỏ trừng phạt sự không chuyên tâm của anh.

Chiếc đuôi lẻn vào trong thảm lông từ từ bò lên trên bắp chân trắng nõn của Ôn Phong, tiếp tục ái muội chạy dần lên trên, Ôn Phong cong đầu gối, thân thể run rẩy không ngừng, không biết là do đuôi thú quá lạnh, hay là do cảm giác kích thích không ngừng truyền đến.

Đuôi thú linh hoạt, cứ như một con rắn *** đãng, chầm chậm chạy đến phần tam giác mẫn cảm trên cơ thể Ôn Phong.

Phần hạ thận của Ôn Phong bị thảm lông ấm áp che kín, giữa bụi cỏ thưa thớt, có một đồ vật dài dài đã hơi cứng rắn, tạo thành độ cong xinh đẹp, làm chiếc quần lót cũ hơi dãn phình lên.

Đầu đuôi dài nhỏ linh hoạt tìm được lỗ nhỏ, nơi không ngừng chảy da dịch nước làm ướt đẫm một mảng quần lót. Thân thể mềm dẻo đang bị Duy Tạp Tư giam cầm của Ôn Phong giật bắn lên một cái.

Bị Duy Tạp Tư tấn công đúng nơi mẫn cảm nhất, phân thân cứng rắn của Ôn Phong đã phồng lên đến cực hạn, phần đầu nấm tròn tròn bị quần lót ép cong xuống… đầu gối của Ôn Phong nằm giữa hai chân của Duy Tạp Tư khó chịu mà run run một chút.

Qua lớp da thú dày, Ôn Phong có thể cảm nhận thấy một thứ cứng rắn đang chọc lên đùi anh, biết đó là thứ gì, nháy mắt, Ôn Phong hơi cúi đầu, mang theo chút giảo hoạt, anh nâng đầu gối, hơi cọ sát lên trên.

Đầu lưỡi dài kia xâm nhập vào sâu trong cổ họng của Ôn Phong, làm anh chỉ có thể há to miệng, rất nhiều nước bọt không kịp nuốt xuống, chảy ướt bên miệng cùng cằm của hai người.

Bờ ngực mạnh mẽ của Duy Tạp Tư chấn động một chút, hắn gồng người, cong lưng lên, phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn. Sau đấy một tay của Duy Tạp Tư ngăn lại cái đầu gối dám can đảm trên trọc mình của Ôn Phong, một tay nhanh chóng lột tấm thảm lông che trên người anh đi.

Thân thể không có gì che đậy hoàn toàn lộ ra trong không khí rét lạnh, Ôn Phong bản năng chui vào trong lòng Duy Tạp Tư, kẹp chặt hai chân, quấn lấy cả cái đuôi đang túm lấy phân tân của anh kia.

“Hô…” rốt cuộc cũng có thể rút lưỡi ra, Ôn Phong nằm trong vòng tay của Duy Tạp Tư, ngực kịch liệt phập phồng, hai má nóng đỏ rực.

Duy Tạp Tư túm chặt lấy cổ tay của Ôn Phong, đặt anh nằm ngửa trên thảm lông, dùng đôi mắt tràn đầy dục vọng nhìn chăm chú vào anh, thân thể cũng hung mãnh áp lên.

Hai chân dài của Ôn Phong bị mở rộng ra, đối với phương thức làm tình của Duy Tạp Tư Ôn Phong đã quá hiểu, vì vậy anh chỉ có thể hít sâu một hơi, tận lực thả lỏng cơ thể của chính mình.

Giây tiếp theo, phân thân cực lớn của Duy Tạp Tư bắt đầu tiến vào, bên trong cơ thể của Ôn Phong đã tự động tiết ra rất nhiều chất nhờn làm trơn, cho nên Duy Tạp Tư có thể một lần tiến vào hoàn toàn, làm cho cái lỗ nhỏ của Ôn Phong bị kéo căng ra đến cực hạn.

“Shit!”… khuôn mặt của Ôn Phong lại tái nhợt, chỉ có thể nằm bẹp ra thảm lông, cố thả lỏng toàn cơ thể của mình, một chút cử động cũng không dám, chờ đợi cảm giác đau nhức giảm bớt.

“Ngươi … đừng có cầm thú như vậy có được không hả..?” sau khi lấy được tự do cho hai cổ tay, Ôn Phong cầm lấy cánh tay mà Duy Tạp Tư đang đặt hai bên người mình, thấp giọng mắng một chút.

“Ngô… a… a…”

Bên trong cơ thể của Ôn Phong càng ngày càng nóng rực, Duy Tạp Tư bị dục vọng chèn ép, không cho Ôn Phong có quá nhiều thời gian thích ứng, phân thân to tròn bắt đầu hung ác tấn công…

Đôi mắt thú toả ra ánh sáng vàng hưng phấn, khuôn mặt thú hơi vặn vẹo một chút, ra sức đong đưa phần eo, Ôn Phong cảm thấy Duy Tạp Tư dường như muốn nhét luôn cả hai cái túi phình phình của hắn vào bên trong thân thể anh vậy…

Tiết tấu điên cuồng, Ôn Phong chỉ có thể ngửa đầu, để lộ ra yết hầu yếu ớt của mình, cánh tay trắng nõn nâng lên ôm lấy cái đầu to của Duy Tạp Tư, mười ngón tay dài xuyên qua lớp lông tư màu vàng… hai chân anh dang rộng cong lên, thân thể mảnh khảnh không ngừng bị lắc lư.

Đêm khuya không yên tĩnh, ngoài động, gió lạnh không ngừng gào thét, bên trong động đá, thanh âm va chạm giữa mông cùng với bụng cũng vang lên không ngừng, tiếng vang “ba ba” kèm theo tiếng thở dốc ồ ồ như dã thú, còn có cả tiếng rên rỉ ngân nga làm người ta đỏ mặt.



Sau một phen mây mưa thất thường kích tình, trong động đá tràn ngập thứ mùi xạ hương ***, hai thân thể kề sát cùng một chỗ, cảm nhận tiếng tim đập hỗn loạn của nhau.

“Duy Tạp Tư, ta muốn nghe người gọi tên của ta.”

Trong bóng đêm, đôi mắt Ôn Phong vẫn còn đỏ hồng, bên má có mấy vệt nước mắt rơi, tầm mắt mông lung của anh chống lại đôi mắt sáng của Duy Tạp Tư.

“Ôn Phong.” thanh âm đặc biệt từ tính của Duy Tạp Tư vang lên bên tai anh, còn kèm theo cả hơi thở nóng rực.

Trên tấm lưng gợi cảm đường cong của Ôn Phong có dòng điện nhỏ xẹt qua, vách tường thịt ấm áp mềm mại theo bản năng co rút một chút, tác động lên vật thể thô to bên trong.

Phân thân của Duy Tạp Tư vẫn nằm trong cơ thể của anh, đôi mắt của hắn tối đi một chút, hắn dùng hai bàn tay thật cẩn thận ôm lấy phần mông cong cong của Ôn Phong, ôn nhu nâng lên, kéo về hướng chính mình.

“A a a ……”

Phần mông bị nâng lên, làm cho dịch thể nóng bỏng trong cơ thể Ôn Phong theo đà, chảy chầm chậm vào sâu trong cơ thể anh, Ôn Phong kẹp chặt hai chân hai bên eo tráng kiện của Duy Tạp Tư, ngón chân nhỏ nhỏ vì kích thích mà cong lên, cắm vào trong thảm lông.

Lỗ nhỏ không chịu nổi co rút không ngừng, vách tường thịt mẫn cảm có thể cảm nhận rõ ràng dịch thể đang chầm chậm chảy vào bên trong, còn có phân thân của Duy Tạp Tư đang cứng rắn trở lại.

“Đi ra ngoài, Duy Tạp Tư, đi ra ngoài…”

Ôn Phong nâng tay lên, cố gắng dùng sức đẩy thân thể to lớn của dị thú ra. Hiện giờ thân thể của anh đau đớn mỏi nhừ, dị thú khi động tình hung mãnh cực kỳ, mới một lần đã làm anh cảm thấy ăn không tiêu rồi, Ôn Phong thực sự không muốn làm thêm một lần nữa.

“Ôn Phong.”

Bên tai anh lại vang lên thanh âm gợi cảm lấy lòng của Duy Tạp Tư, hiển nhiên dị thú một khi đã bị dục vọng dẫn dắt, sẽ không dễ dàng thương lượng như vậy.

“Đã nói… a.. a….”

Lời nói của Ôn Phong bị đánh gãy, chuyển hoá hoàn toàn thành tiếng rên rỉ đầy ***.

Phân thân to lớn cứng rắn kia không ngừng đâm vào bên trong, sau đó lại mạnh mẽ rút ra, như muốn xỏ xuyên qua thân thể mềm mại của Ôn Phong, dịch thể màu vàng hỗn hợp với niêm dịch trong suốt bị lôi đi ra, chảy xuống thảm lông, cực kỳ *** mỹ….

( ~,, ~ __________ ta là con ruồi, con ruồi, con ruồi, bay vo ve…)



Lúc này, trong một căn nhà đá trên đỉnh núi.

Tiểu Đản tâm tình sung sướng vô cùng, chiếc đuôi ở đằng sau còn không ngừng lắc lư, cái mông nho nhỏ của nó ngồi lên trên cơ bụng vạm vỡ của Khải Địch Nhĩ, theo hô hấp của y mà cả người nó cũng không ngừng phập phồng lên xuống.

Đôi mắt xanh lam trong đêm đen toả ra ánh sáng xanh lam, thú trảo sắc bén đang nắm một miếng thức ăn có mùi kỳ lạ đưa đến.

Tiểu Đản ngồi trên bụng Khải Địch Nhĩ, ngoan ngoãn há mồm một ngụm ăn hết miếng thức ăn trong tay y, đầu lưỡi dài còn nghịch ngợm vòng tay ngón tay của y một chút.

Nó vô cùng sung sướng ăn, hai bên má phình phình, cổ họng phát ra tiếng cười khanh khách.

Khải Địch Nhĩ cong khoé môi, thu hết móng vuốt, dùng đầu ngón tay túm lấy phần gáy mềm mại của tiểu Đản nhấc nó lên giữa không trung.

Cái đuôi tinh tế của tiểu Đản quấn quanh tay của Khải Địch Nhĩ, đôi mắt một đen một vàng toả sáng, nước miếng chảy ra từ trong miệng kèm theo tiếng kêu oa oa, thỉnh thoảng nó lại ợ một cái, âm điệu cực lỳ quái dị.

Khải Địch Nhĩ nằm bẹp trên giường đá hứng thú dào dạt, có vẻ vô cùng thích thú với thanh âm kêu to quái dị của ấu thú.