Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 49: C49 Chương 49

Trịnh Vãn không ngờ Nghiêm Quân Thành lại điên đến vậy.

Cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, đi ra phòng khách để mở cửa, anh đang đứng trước cửa nhà cô thật, đêm đã khuya, cảnh vật vắng lặng, có ánh trăng chiếu vào nên trông khuôn mặt của anh càng nghiêm nghị hơn.

“Sao anh lại tới đây thế?”

Vừa mở ra thì gió lạnh bên ngoài đã ào ạt ùa vào trong.

Cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, khi gió lạnh thổi vào, cái lạnh lẽo ấy cứ táp vào người cô.

Nghiêm Quân Thành nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt anh chứa đựng những hàm ý sâu xa: “Bỗng dưng anh rất muốn tới đây.”

Có lẽ con người luôn tham lam như thế, khi chưa từng được ôm cô vào lòng mà chìm vào ngủ thì anh vẫn có thể chịu được đêm dài cô tịch, nhưng giờ đây, sau khi anh được nếm trải cảm giác ôm cô ngủ, được nếm trải cảm giác mở mắt ra là nhìn thấy cô, thì khi anh phải quay trở về căn nhà trống vắng kia, anh chỉ thấy sao mà đêm dài quá.

Trịnh Vãn cũng ngửi thấy mùi rượu ở trên người anh, cô nhẹ nhàng lấy tay giữ khung cửa lại rồi khẽ nói với anh rằng: “Vậy anh đi về đi, đi tới đi lui thế này không mệt à? Ở đây không có quần áo cho anh thay đâu.”

Anh là một người thích sạch sẽ, sau khi anh uống rượu, nếu trên người vẫn còn mùi rượu thì anh sẽ không thể đi vào giấc ngủ được.

Bây giờ đã muộn như thế này rồi, anh chỉ mới nói được có mấy câu thôi mà đã phải đi về.

Đâu cần phải vất vả như thế này đâu?

Ánh mắt Nghiêm Quân Thành chợt lóe lên một ý nghĩ đen tối: “Ý của em là em không phản đối việc anh qua đêm ở đây à?”

Trịnh Vãn sửng sốt, cô chớp chớp mắt, chợt nhận ra mình đang bị anh gài bẫy, nhưng cô còn chưa kịp nghĩ ra cách đáp lại, thì anh đã cầm một chiếc túi hành lý màu đen lên – nãy giờ chiếc túi này đang được đặt ở một góc tối gần đó, cứ như thể là anh có phép thuật vậy.

“Anh có mang theo quần áo và đồ ngủ để thay.”

“Anh còn mang theo cả dao cạo râu, khăn tắm và bàn chải đánh răng nữa.”

Trịnh Vãn: “…”

Anh đã đào sẵn một cái hố để cô tự nhảy vào.

“Là do anh cố ý.” Tuy khẳng định chắc nịch như thế nhưng cô vẫn xoay người để anh đi vào nhà, cô nhắc nhở anh rằng: “Nhẹ tay thôi, anh đừng đánh thức Tư Vận.”

Nghiêm Quân Thành xách túi đi vào, anh đi theo cô và cẩn thận bước thật nhẹ nhàng vào phòng ngủ của cô.

Trịnh Vãn cũng không biết là anh đang nghĩ gì nữa, sao anh không ở trong căn nhà to lớn, không ngủ trên chiếc giường rộng lớn của mình đi, mà tự dưng lại muốn đến đây để chen nhau nằm trên chiếc giường nhỏ một mét rưỡi trong phòng cô.

Nghiêm Quân Thành cúi người xuống, anh mở dây kéo khóa của túi hành lý ra, lấy bộ đồ ngủ đã chuẩn bị sẵn và bàn chải đánh răng ra, anh bình tĩnh nhìn cô một cái: “Anh đi tắm trước, đợi anh.”


Trịnh Vãn ngồi ở mép giường, cô trừng anh một cái, đáp rằng: “Đóng cửa nhẹ nhàng thôi, nhà cũ nên cách âm không tốt đâu.”

“Anh biết rồi.”

Nghiêm Quân Thành không phải là kiểu người không biết xấu hổ. Giờ này mà còn đánh thức Tư Vận nữa thì anh sẽ thấy ngại lắm.

Sau khi anh đi vào phòng tắm, Trịnh Vãn bèn đứng lên trên giường rồi lấy thêm một chiếc gối cất trong tủ ra, sau đó cô lồng vỏ gối vào rồi đặt nó ngay bên cạnh gối nằm của cô.

Ánh đèn duy nhất soi chiếu khắp phòng ngủ đến từ chiếc đèn đặt trên cái tủ đầu giường.

Trịnh Vãn ngồi trên giường, cô đang xem sơ qua các ghi chú mình đã ghi lại trong chuyến công tác vừa rồi và một vài cuốn sách nói về cách thức giao tiếp xã hội.

Trong ngành nghề này của cô, ngoài việc phải nắm thật vững và thật thành thạo kiến ​​thức chuyên ngành, thì điều quan trọng nhất là phải biết cách giao tiếp với khách hàng. Cô đã nỗ lực rất nhiều trong lĩnh vực này, tuy cô không giỏi ăn nói như chị Lục, nhưng may mắn thay, chăm chỉ có thể bù đắp lại những yếu điểm có trong cô, cô biết mình không giỏi ăn nói, vậy nên cô chỉ đành dốc hết mọi sự chân thành của mình ra để đối đãi với mọi người, sau đó sẽ dần dần tích lũy được một lượng khách quen.

Cả người Nghiêm Quân Thành vẫn còn hơi ẩm ướt, lúc anh đi vào phòng thì anh đã trông thấy cảnh tượng này.

Khi cần phải suy nghĩ nhiều về một vấn đề nào đó, trông cô vô cùng tập trung và nghiêm túc, dường như cô không hề nhận ra sự hấp dẫn đến khó cưỡng ấy ở mình. Ngày trước, khi bạn tốt của cô xảy ra mâu thuẫn với người khác vì cuốn sổ chép lời bài hát bị xé ra thành nhiều mảnh, cô bạn ấy đã khóc nhiều đến nỗi không thể thở được, trong khi mấy bạn gái khác an ủi cô bạn đó, thì cô lại ngồi xổm xuống đất, chậm rãi nhặt những mảnh giấy vụn dưới đất lên rồi cẩn thận dán từng trang lại.

Chỉ là, khi đó vừa mới chia lại lớp, anh vô tình đi ngang rồi nhìn lướt qua một cái, anh cũng không để ý gì nhiều.

Chiều đến, khi mọi người đang vui chơi trong tiết thể dục, chỉ có mỗi mình cô vẫn còn ngồi trước bàn học dán lại từng mảnh giấy đã bị xé.

Trông ngốc nghếch lắm phải không?

Đúng là cô ngốc nghếch như thế đấy. Sau khi cô dán xong cuốn sổ chép lời bài hát ấy, bạn thân của cô vô cùng ngạc nhiên, họ đã tay trong tay cùng đi đến căn-tin.

Cô là người rất quan tâm đ ến bạn bè, gia đình và người yêu. Nếu cô đã quan tâm đ ến một ai đó thì cô sẽ vô cùng dịu dàng, sẽ vô cùng kiên nhẫn mà bao bọc lấy người đó thật kỹ càng, và rồi, người ta sẽ chẳng còn muốn thoát ra nữa.

“Coi chừng hư mắt đấy.”

Anh đi đến bên giường rồi ngồi xuống, anh không sấy tóc, có một giọt nước chảy xuống rồi thấm vào cổ áo anh.

Trịnh Vãn đóng cuốn sách lại, cô đặt nó sang một bên, khi nhìn thấy mái tóc ướt nhẹp của anh, cô chỉ đành đứng dậy, khi cô quay lại thì đã trên tay đã có thêm một chiếc khăn khô.

Anh đang ngồi, cô thì quỳ trên giường, cô lấy khăn khô quấn lên trên đầu anh, nhẹ nhàng xoa xoa và hỏi anh rằng: “Máy sấy tóc đặt ở trong ngăn kéo dưới bồn rửa mặt, anh không thấy à?”

“Anh sợ tiếng máy sấy sẽ đánh thức con bé.” Anh đáp.

Trịnh Vãn dừng tay lại một chút rồi sau đó mới lau tiếp cho anh: “May mà tóc anh ngắn, lau một chút thôi thì sẽ nhanh khô lắm. Tóc của em thì vừa dài vừa dày, lần nào cũng phải sấy lâu lắm mới khô.”

Nghiêm Quân Thành nhắm hờ mắt lại hòng tận hưởng khoảnh khắc này.


Lau khô tóc xong thì hai người nằm trên giường trò chuyện, vốn dĩ chiếc giường này đã chật hẹp lắm rồi, mà Nghiêm Quân Thành lại có vóc dáng cao lớn nữa chứ, anh nằm trên giường nhưng lại chẳng biết đặt đôi chân dài miên man đó ở đâu cho vừa, anh ôm lấy Trịnh Vãn, dần dần, đôi tay anh bắt đầu vuốt v e hông cô.

Cô nằm trong lòng anh, hai người gần nhau vô cùng, anh chẳng cần phải nói gì cả, vì cô đã cảm nhận được tâm tư ấy của anh.

Khi nụ hôn của anh chợt đến, cô dứt khoát quay đầu đi, thế là anh chỉ có thể chạm vào má của cô.

Cô cau mày, thở dài một tiếng mà nói rằng: “Nhà không cách âm đâu anh, có tiếng động là ai cũng nghe thấy hết, vả lại…” Cô chỉ vào chiếc giường khung sắt, nói tiếp: “Không tin thì anh nhích người một cái thử đi, động đậy một cái thôi thì giường sẽ phát ra tiếng động đó anh. Nếu thế thì em sẽ không dám ra ngoài đường nữa đâu.”

Nghiêm Quân Thành đành chịu, tất nhiên là anh không hề có sở thích kiểu như cho mọi người “nhìn ngắm hiện trường” rồi.

“Anh biết rồi.” Tuy nói thế nhưng anh vẫn cúi đầu hôn cô.

Một nụ hôn dài tĩnh lặng, vậy là đủ rồi.

Đây là một trải nghiệm mới lạ với Trịnh Vãn, mặc dù trước kia cô cũng đã từng qua đêm với anh, nhưng đều ở trong khách sạn hết, đây là lần đầu tiên họ ở nhà cô. Ở nơi an toàn nhất trên thế gian này, cô nép mình trong lồ ng ngực của anh, lòng bàn tay anh khẽ vuốt v e mái tóc cô, anh vỗ về tấm lưng cô, cô uể oải khẽ nhếch khóe môi lên, muốn nhắc anh rằng, cô không phải là một đứa bé phải ru thì mới ngủ được, nhưng mí mắt cô cứ trĩu nặng dần, hẳn là vì cảm giác này quá sức dễ chịu nên cô còn chưa kịp nói gì thì đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Cả đêm cô ngủ rất ngon giấc, khi tỉnh lại, ánh nắng ngoài kia đã xuyên qua tấm rèm cửa mà chiếu vào phòng, trên giường chỉ còn lại mỗi mình cô.

Hơi thở của cuộc sống nhuốm đầy mọi ngóc ngách của khu phố cũ tọa lạc tại vùng đất Đông Thành này.

Nghiêm Quân Thành đã dậy từ sớm để ra ngoài mua bữa sáng, anh cũng đã quen thuộc với khu vực này rồi, ngoài khu dân cư này có một con phố, đi vào chừng một trăm mét thì sẽ thấy rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn sáng – mấy cửa hàng này đều đã mở bán khá lâu năm. Anh đang đứng ở cuối hàng, không ngờ anh lại gặp được mấy ông bà cùng khu, họ đang chờ người bán làm sữa đậu nành, khi họ nhìn thấy Nghiêm Quân Thành thì cũng tươi cười mà chào hỏi anh: “Tiểu Nghiêm à, có phải cháu đang đi mua bữa sáng cho mẹ con Tiểu Vãn không?”

“Vậy thì nhớ mua hai lồng bánh hấp mới ra lò nữa nhé. Bánh vừa thơm ngon vừa mềm mại.”

Nghiêm Quân Thành gật đầu đáp lại.

Một bác gái lớn tuổi khác nhiệt tình nói lớn: “Tiểu Nghiêm này, khi nào thì cháu và Tiểu Vãn kết hôn vậy? Nhớ mời cả nhà bác qua chơi cùng cho vui nhé!”

“Đúng vậy, lâu rồi đồng nghiệp cũ chúng mình không có dịp gặp nhau, phải nhân dịp Tiểu Vãn kết hôn rồi tụ tập lại ăn uống một bữa mới được!”

“Chuyện mừng, đúng là chuyện đáng mừng!”

Nghiêm Quân Thành pha sữa đậu nành xong thì cầm theo lồng bánh bao hấp, trước khi đi, anh còn không quên nhắn nhủ với mấy cô chú hàng xóm ấy rằng: “Khi nào đến ngày đó thì chúng cháu sẽ gửi thiệp mời đến tận nhà, mong rằng các cô các chú sẽ đến chung vui cùng chúng cháu. Cảm ơn các cô chú đã quan tâm chăm sóc cho hai mẹ con cô ấy.”

“Tiểu Nghiêm à, cháu khách sáo quá đi mất, Tiểu Vãn giống như là cháu gái ruột của dì vậy, có gì to tát đâu mà phải gọi là quan tâm với chăm sóc…”

“Vậy thì chú chờ tin tốt của hai đứa nhé!”




Trịnh Vãn tưởng là Nghiêm Quân Thành đã rời đi, nhưng rồi cô lại cảm thấy, với phong cách đó của anh, chắc chắn anh sẽ không rời đi mà chẳng để lại lời nhắn gì cho cô. Đang suy nghĩ như thế thì bỗng dưng có tiếng gõ cửa vang lên. Trịnh Tư Vận đang thu dọn cặp sách trong phòng khách nên cô ấy ở gần cửa hơn. Cô ấy cứ tưởng người bên ngoài đến giao sữa nên vội vã chạy ra mở cửa. Khi nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa là Nghiêm Quân Thành, cô ấy sửng sốt một lúc rồi kinh ngạc kêu lên: “Chú?”

Mới sáng sớm thôi mà sao chú lại đến đây thế nhỉ?

Đến khi Trịnh Vãn nhìn thấy thứ mà Nghiêm Quân Thành đang cầm trong tay, thì cô mới nhận ra rằng, hoá ra anh đã ra ngoài để mua bữa sáng, thế là cô vội chạy tới bên anh, nhận lấy chiếc túi mà anh đang cầm trên tay và lóng ngóng giải thích với Tư Vận rằng: “Hôm qua chú của con có uống chút rượu rồi mới đến nhà mình, mà tài xế thì có việc gấp nên phải đi trước.”

Trịnh Tư Vận đáp một tiếng “vâng”.

Hôm qua cô ấy ngủ không ngon, đúng là có loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện, cô ấy còn tưởng rằng đó là tiếng của cô chú nhà bên cơ.

“Vừa hay chú đã mua bữa sáng rồi này, Tư Vận, con ăn xong rồi hẵng đến trường.” Trịnh Vãn nói: “Để mẹ xem thử xem sữa còn nóng hay không, hai người ăn trước đi.”

Rồi cô xoay người đi vào trong bếp.

Ngay khi ấy, chỉ còn lại mỗi mình Nghiêm Quân Thành và Trịnh Tư Vận trong phòng khách. Nghiêm Quân Thành nhìn lướt qua khuôn mặt của cô một cái, rồi sau đó anh không nhìn cô nữa, hàng mày của anh hơi nhíu lại, anh hỏi rằng: “Hôm qua ngủ không ngon hả? Đã làm cháu thức giấc à?”

Trịnh Tư Vận nhận quả trứng luộc nước trà mà anh đưa cho rồi ngồi trước bàn ăn, lắc đầu cười đáp: “Không phải đâu chú ạ, cháu ngủ rất ngon.”

Nghiêm Quân Thành nhìn quầng thâm đậm màu dưới mắt cô, anh suy tư vài giây rồi mới nhẹ nhàng nói: “Dù là thi cấp ba hay thi đại học, thì suy cho cùng, đó cũng chỉ là một kỳ thi mà thôi, cháu chỉ cần cố gắng hết sức mình là được rồi. Nếu cháu cảm thấy kiệt sức hoặc cảm thấy quá áp lực, thì cháu cũng đừng cố ép buộc bản thân mình làm gì, có cần gì thì phải nói với mẹ cháu ngay. So với việc cháu có được một cơ thể mạnh khoẻ và một tâm lý vững vàng thì kỳ thi này chẳng là gì cả.”

Với Nghiêm Quân Thành, anh đã tự chạm tới giới hạn của chính mình trong lúc anh nói ra những câu nói đó với lớp con cháu.

Anh không giỏi tâm sự với người khác, anh cũng không giỏi dỗ dành những đứa trẻ ở độ tuổi này, dù rằng anh cũng từng ở độ tuổi này.

Trịnh Tư Vận sững sờ mất vài giây… Chú đang lo lắng rằng cô sẽ thấy áp lực bởi chuyện học hành ư?

Cô bèn vội vã xua xua tay, cố hết sức để giọng điệu của mình nghe phấn chấn hơn – phấn chấn đến mức có thể diễn thuyết bất kỳ lúc nào: “Không không không, không phải đâu chú, thật ra điểm của cháu khá lắm đó ạ, cháu cũng không thấy mệt mỏi khi học tập đâu ạ!”

Nghiêm Quân Thành bình tĩnh nhìn cô.

Trịnh Tư Vận nhìn anh trân trối, cô không thể nói nên lời, trông sắc mặt của cô tệ đến vậy ư?

Đúng là tối hôm qua cô đã bị mất ngủ, không phải vì điều gì quan trọng hết, mà là vì, bỗng dưng có một cảm giác thất bại xen lẫn với sự chán ghét chính mình dâng trào trong lòng cô, đây là hai dòng cảm xúc chưa từng hiện hữu trong cô bao giờ. Hiển nhiên lý do cũng đến từ việc cô là một người rất kiêu ngạo, từ nhỏ đã luôn đứng trong số những học sinh giỏi nhất, học trường danh tiếng nhất, vừa tốt nghiệp đã nhận được lời mời làm việc của một công ty lớn, còn trẻ mà đã được giao trọng trách dẫn dắt nhóm tham gia hạng mục của công trình.

Có thể cô không phải là người thông minh nhất, nhưng cô không hề nghĩ rằng mình là một người ngu ngốc.

Nhưng những gì mẹ cô nói với dì Giản trong ngày hôm qua giống như một lời cảnh tỉnh, khiến cô chẳng thể trở tay kịp… Hoá ra cô lại ngu ngốc đến nhường ấy.

Vậy cô đã làm những gì ở kiếp trước?

Tại sao trước đây cô lại đổ lỗi cho người phụ nữ đó?

Đó chưa bao giờ là cuộc chiến giữa hai người phụ nữ. Mà đó là một màn kịch đáng buồn cười, trong màn kịch đó, có một người đàn ông thoải mái ngồi ở nơi cao cao, anh ta ôm tâm thế hưởng thụ mà nhìn hai người phụ nữ tranh giành nhau để có được tình cảm của mình.

Rõ ràng là, hai người phụ nữ ấy chỉ cần ngẩng đầu lên, ngẩng đầu lên một cái thôi là họ sẽ được “chiêm ngưỡng” hết mọi cái xấu trong người đàn ông đang ngồi ở nơi cao cao kia.

Trịnh Tư Vận cũng đã coi Nghiêm Quân Thành như một người lớn trong nhà, nội tâm đã bị kìm nén đến độ không sao chịu đựng được, chẳng còn hơi sức đâu để mà “giải thích thay cho bản thân mình”.


Nghiêm Quân Thành ngồi xuống, thấy tay cô dính nước trứng trà, anh bèn lấy khăn giấy ra đặt bên cạnh cô, nói: “Tư Vận, dù bài tập có khó đến đâu thì cũng sẽ có đáp án. Cháu chỉ mới học lớp chín thôi, sẽ còn rất nhiều công thức và cách giải đang chờ ngày cháu học tới, cháu không cần phải gấp gáp làm gì.”

Dù là trong học tập hay là trong cuộc sống.

Rồi sẽ có các công thức và cách giải tương ứng với vấn đề ấy.

Trịnh Tư Vận lắng nghe thật cẩn thận, cô suy nghĩ kỹ trong đầu, nhẩm tới nhẩm lui để hiểu sâu sắc hơn.

Trịnh Vãn bưng sữa đã được hâm nóng đi ra, vừa nãy cô ở trong bếp đã nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, bèn thuận miệng hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì?”

Nghiêm Quân Thành đứng dậy và nhận lấy chiếc cốc trong tay cô, nhưng anh lại không hề trả lời câu hỏi của coi.

“Nói về công thức đó mẹ.” Trịnh Tư Vận trả lời mà không cần suy nghĩ gì: “Công thức để giải quyết vấn đề ạ!”

Trịnh Vãn cười: “Để đầu óc của con được nghỉ ngơi đi.”

“Sắp muộn rồi!” Trịnh Tư Vận uống ừng ực mấy ngụm là hết ly sữa, cô ấy nhét trứng vào trong miệng mình, tay cầm bánh bao thịt, rời đi nhanh như là một cơn lốc: “Mẹ, chú, con đi học đây ạ, hai người cứ ăn từ từ đi nhé!”

“Cái con bé này…”

Trịnh Vãn bất lực lắc đầu, cô nhìn theo bóng dáng con gái đã đi xa, bấy giờ cô mới ngồi xuống rồi cầm quả trứng mà Nghiêm Quân Thành đã bóc cho cô.

Cô cũng nhìn thấy quầng thâm đen đen dưới mắt con gái mình.

Cô đang nghĩ, chẳng lẽ cô không nên để đứa con gái mười lăm tuổi của mình trông thấy một góc khuất trong bản chất con người ư?

Con gái cô thông minh, nếu không phải thế thì vài ba câu nói hôm qua đã không khiến con bé trầm mặc như thế này.

Sự lựa chọn của Quý Phương Lễ không có gì là sai trái, trong xã hội này, chẳng phải cũng có rất nhiều chuyện mà ta chẳng thể phân định rõ ràng giữa đúng và sai hay sao? Cậu ta chỉ muốn gần gũi với ba ruột của mình hơn, chỉ muốn được chọn lựa sống cuộc sống mà cậu ta muốn, ai có thể khẳng định chắc nịch là cậu ta đã sai?

Tuy nhiên, nếu hôm nay cậu ta có thể đưa ra lựa chọn như thế mà lòng chẳng khó xử gì, thì trong tương lai, cậu ta cũng sẽ chấp nhận chọn một người bạn đời có lợi hơn cho mình.

Một ngày nào đó, ngày đứa con gái mà cô yêu thương, chăm sóc bao nhiêu năm trời bị người khác tuỳ tiện lựa chọn… cô không hề muốn ngày ấy xảy đến một chút nào cả.

Trịnh Vãn đầy lo lắng, Nghiêm Quân Thành có thể nhìn thấy nỗi lo lắng ấy trong cô. Anh biết cô quan tâm đứa con gái này nhất, anh chỉ là người ngoài khi đặt giữa hai mẹ con bọn họ, nếu cô không nói thì anh cũng chẳng cần biết rõ tường tận làm gì.

Nhưng anh cũng không muốn thấy cô bận lòng nhiều như thế nữa, anh bèn rót cho cô một cốc sữa đậu nành nóng, sau đó chậm rãi nói rằng: “Việc lớn đã có người cao lớn gánh vác, em không cần phải lo nghĩ nhiều như thế nữa đâu.”

“Người cao lớn á?” Trịnh Vãn xốc lại tinh thần, cô cũng giỡn với anh, nhìn ngó xung quanh y như thật: “Anh ấy ở đâu thế?”

“Người cao hơn em hai mươi lăm centimet.” Nghiêm Quân Thành chậm rãi bóc vỏ trứng ra: “Ở đây này.”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Tiếp tục với một trăm bao lì xì nhé he he he!