Mẹ Nó Thiểu Năng Trí Tuệ

Chương 11

25.

Bộ phim hai người xem thuộc thể loại kinh dị.

Phim này là do học trưởng chọn từ trước.

Đúng là lòng lang dạ sói, rõ như ban ngày… Thừa dịp cốt truyện căng thẳng mà kéo tay nắm tay gì gì đó, thậm chí có thể anh dũng mười phần ôm đối phương vào ngực! Chẳng qua học trưởng đi rồi, phúc lợi này để lại cho Lâm Tiêu.

Bộ phím chiếu được một nửa, Lâm Tiêu sán lại gần Tô Bạch, hỏi: Có sợ không?

Nhưng Tô Bạch rất bình tĩnh: Không sợ.

Lâm Tiêu nghẹn một chút, lại nói: Nếu như cậu sợ, có thể dựa vào người tôi.

Tô Bạch vẻ mặt chính khí từ chối: Tôi tin tưởng khoa học và chủ nghĩa Mác – Lênin, tất cả yêu ma quỷ thần đều là giả, không đáng sợ.

Mặt Lâm Tiêu tức khắc dài ra, thở phì phì ngồi trở lại trừng mắt nhìn màn ảnh.

Lúc này một cái đầu nhỏ từ bên cạnh dán lại đây, thật cẩn thận đặt trên vai Lâm Tiêu, Tô Bạch mặt mày nghiêm túc giải thích: Tuy rằng tôi không sợ, nhưng tôi muốn dựa vào người cậu.

Lâm Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ tay quàng qua bờ vai gầy của Tô Bạch, môi như có như không cọ qua tóc Tô Bạch.

Vật nhỏ này, hình như rốt cuộc thông suốt rồi?

Buổi tối, trước khi phòng ngủ tắt đèn mười phút.

Lâm Tiêu rửa mặt xong, nằm trên giường cầm di động chơi trò chời, đột nhiên cửa phòng ngủ bị gõ vang, Tô Bạch co quắp bất an đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua không biết vì cái gì có vẻ hơi chật vật: Tôi tìm Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu cúi đầu liếc thấy cậu, ngay sau đó cơ hồ trực tiếp nhảy xuống, vội vã lê dép lê túm Tô Bạch ngoài hành lang vào rồi đóng cửa, hỏi: Cậu xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt sao trắng như thế?

Tô Bạch nhỏ giọng nói: Phòng của tôi… phòng tôi tối nay chỉ có mình tôi ngủ.

Bởi vì lão đại ở phòng ngủ của Tô Bạch quãng thời gian trước đi thuê nhà cùng bạn gái, còn hai người nữa tối nay kết bạn tới tiệm net ở qua đêm, Tô Bạch chưa từng tới chỗ đó, đành ở phòng ngủ một mình.

Lâm Tiêu trầm mặc một lát, cười như không cười nói: Một mình cậu ở thì làm sao?

Mẹ nó mẹ nó! Mẹ mẹ nó! Chẳng lẽ tên ngốc này đang mời mình!?

Lâm giáo thảo nghĩ thế.

Tô Bạch mím môi, đáng thương hề hề nói: Tôi, tôi sợ…

Lâm Tiêu: …

Tô Bạch ủ rũ cụp đuôi: Tôi vừa rồi tắt đèn định đi ngủ sớm, nhưng vừa nhắm mắt lại là hiện lên bộ phim hôm nay…

Lâm Tiêu khóe miệng khẽ cong: Cậu sợ sao? Cậu không phải tin tưởng khoa học và chủ nghĩa Mác – Lênin à?

Tô Bạch mặt đỏ lên: Cậu đừng nói nữa.

Lâm Tiêu lại hỏi: Vậy hôm nay ở rạp chiếu phim cậu dựa vào người tôi là vì cậu thực sự muốn dựa, hay là vì cậu sợ?

Tô Bạch thành thật nói: … Cả hai.

Cả hai thì tốt, Lâm Tiêu nhịn không được nhéo nhéo mặt Tô Bạch, dùng ngữ khí khiêu khích dán sát vào lỗ tai cậu nói: Đừng sợ, tôi bồi cậu ngủ.

Tô Bạch đầu cúi thấp như muốn úp vào ngực, hai lỗ tai hồng tới mức trong suốt.

Tuy rằng ý định ban đầu của Tô Bạch không phải vậy, nhưng mà có cơ hội ngủ cùng Lâm Tiêu thật là sung sướng.

Giường ở phòng ngủ có chút hẹp, tuy rằng hai người nằm không thành vấn đề, chẳng qua để hai cái chăn và hai cái gối thì có vẻ hơi chật.

Không đợi Lâm Tiêu mở miệng, Tô Bạch đã nói: Cậu tốt nhất đừng ngủ ở giường của ba người bọ họ.

Vật nhỏ càng ngày càng thông suốt, Lâm Tiêu trong lòng vui như trẩy hội, vội vàng nói: Được.

Tô Bạch bổ sung: Bọn họ từ lúc khai giảng đến giờ khăn trải giường chưa thay lần nào.

Lâm Tiêu: …

Tô Bạch thấy sầu thay cho bọn họ: Như vậy không tốt cho sức khỏe, nhưng nói rồi bọn họ không nghe.

Lâm Tiêu: …

Tô Bạch chui vào ổ chăn nằm sát tường, nhường cho Lâm Tiêu khoảng không rất rộng, bởi vì thẹn thùng, cho nên Tô Bạch đầu vừa chạm gối đã nhắm mắt giả vờ ngủ.

Lâm Tiêu cũng theo đó chui vào ổ chăn, sát lại gần mặt Tô Bạch, phát hiện hàng mi tinh tế đang không ngừng run run.

Lúc này, đèn tắt.

Lâm Tiêu chậm rãi nằm xuống, giữa hai người là khoảng cách rất hẹp, xuyên qua khe mở mỏng manh này có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, gần trong gang tấc.

Lâm Tiêu gọi một câu: Tô Bạch.

Tô Bạch thở mạnh cũng không, yên lặng đến độ giống như đã chết rồi…

Lâm Tiêu: Ngủ rồi?

Tô Bạch: …

Lâm Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười, đè thấp giọng âm trầm nói: Nếu cậu ngủ rồi, tôi liền tùy tiện hồi tưởng bộ phim hôm nay một chút, lúc con ma lên sàn tôi quả thực bị dọa, máu chảy đầm đìa, không có đầu lưỡi…

Tô Bạch vội vàng mở miệng: Chờ một chút!

Lâm Tiêu buồn cười: Cậu tỉnh rồi?

Tô Bạch chột dạ: Ừm.

Lâm Tiêu tiếp tục nói: Không bằng… chúng ta nằm gần một chút? Cậu xem cậu biến mình thành tượng luôn, tôi có ăn thịt cậu đâu.

Tô Bạch a một tiếng, nhưng không có động tác.

Vì thế Lâm Tiêu duỗi tay kéo Tô Bạch vào lồng ngực mình, khoảng cách nhỏ hẹp giữa hai người biến mất, cách hai tầng vải áo ngủ mỏng có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cùng độ cong cơ thể của đối phương, Tô Bạch nằm nghiêng, đầu gối lên vai Lâm Tiêu, từ ngực đến bụng rồi đùi đều dán sát vào người Lâm Tiêu.

Hô hấp của hai người thoáng cái dồn dập.