Ngày đầu tiên đã không thể thoải mái giao lưu với mẹ nhỏ làm Sử Tư có cảm giác thất bại sâu sắc. Vì sao kĩ năng bán manh lại không thể dùng với người này được? Chẳng lẽ cậu ấy tự trang bị kĩ năng phòng ngự? Tự động hóa giải mọi kĩ năng khác?
Sử Tư năm tuổi mặt ủ mày ê cho tới khi gặp Lý Hoài năm tuổi trong khu tập thể.
Cậu bé chỉ thấy gió xuân quất vào mặt, thế giới không thể tốt đẹp hơn được nữa.
Sử Tư năm tuổi liều mạng sải cặp chân ngắn, vụt tới trước mặt Lý Hoài năm tuổi, vẻ mặt thẹn thùng gọi:
– Mẹ nhỏ ~ Mẹ nhỏ cũng ở khu tập thể này sao? Thật là trùng hợp ~ Con cũng vậy đó ~ Chúng ta thật là có duyên nha ~
Lý Hoài năm tuổi mặt không thay đổi nhìn Sử Tư năm tuổi, đột nhiên học theo giọng nói của Sử Tư, vẻ mặt thẹn thùng, nói:
– Bạn học Sử Tư ~ Bạn cũng là học sinh nam sao? Thật là trùng hợp ~ Tôi cũng vậy ~ Chúng ta thật là có duyên nha ~
Sử Tư năm tuổi sững sờ nhìn theo thân ảnh đã rời đi của Lý Hoài năm tuổi.
Cậu bé đã cảm nhận được ác ý của toàn thế giới.
Tuổi thơ của Sử Tư là chuỗi ngày đeo bám Lý Hoài không dứt và vượt qua biết bao lần bị Lý Hoài thổ tào những lời độc ác.
Cũng may những lời độc ác đầy tính miệng tiện của bạn nhỏ Lý Hoài không gây ra ám ảnh chẳng thể xóa nhòa trong lòng bạn nhỏ Sử Tư. Bạn nhỏ Sử Tư vẫn khỏe mạnh lớn lên dưới ánh mặt trời.
___________________________________
Lý Hoài chán muốn chết, giật giật tóc Sử Tư. Cậu mất ngủ.
Dưới nỗ lực không ngừng nghỉ của Lý Hoài, Sử Tư thành công bị giày vò đến tỉnh.
Đôi mắt Sử Tư nhập nhèm nhìn Lý Hoài:
– Mẹ nhỏ à…
Lý Hoài vẻ mặt thâm trầm:
– Vì sao đã nhiều năm vậy rồi mà cậu chẳng thay đổi gì cả thế?
Sử Tư nheo mắt, thờ ơ hỏi:
– Cái gì?
Lý Hoài:
– Khí tràng ngu ngốc ấy.
Sử Tư:
– …
Lý Hoài đột nhiên vô cùng hăng hái:
– Mai chúng ta đi tìm Thiệu Gia Hằng đi!
Sử Tư khó chịu hỏi:
– Thiệu Gia Hằng là ai?
Đây là lần thứ hai cậu chàng nghe thấy tên này trong hôm nay.
“Chẳng lẽ là tình địch số 2? Không lẽ vợ mình đúng là người người muốn cướp? Nhất định phải ôm chặt chân mẹ kế để bà tích cực hiến kế cho mình trên con đường theo đuổi vợ!”
Lý Hoài hững hờ nói:
– Bạn tốt nhất của tôi.
Ngực Sử Tư reo lên một hồi chuông cảnh báo, thầm nghĩ:
“Không biết từ lúc nào vợ mình lại có bạn thân? Mình lại không hề biết một chút nào về tình địch! Quả là không thể dung tha!”
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Sử Tư vẫn mang theo khuôn mặt hồn nhiên, hơn nữa còn tươi cười ra vẻ lấy lòng:
– Bạn mẹ nhỏ cũng là bạn con ~
Lý Hoài cố nén buồn nôn, nhắm mắt đi ngủ.
Một lúc lâu sau, Lý Hoài không nghe thấy lời nói ác độc cũng chẳng nghe thấy lời khen ngợi, nghi ngờ gọi:
– Mẹ nhỏ?
– Mẹ nhỏ? Ngủ rồi à, mẹ nhỏ?
– Mẹ nhỏ…
– Nhưng mà con mất ngủ rồi.
Qua một thời gian tìm hiểu, Sử Tư cuối cùng cũng biết Thiệu Gia Hằng và Phó Chi Hành là ai.
Chuyện phải kể từ mùng 2 năm ấy, khi mà Lý Hoài bỗng nhất thời hứng khởi đi học mĩ thuật tạo hình, đồng thời còn khá chân thành rủ Sử Tư đi cùng. Đang trong thời kì tạo phản cũng như coi Lý Hoài như mẹ nhỏ, Sử Tư quả quyết cự tuyệt lời mời của Lý Hoài. Lý do là Sử Tư bận chơi game, không có thời gian cùng Lý Hoài học môn vẽ “khô khan, nhàm chán”.
Lý Hoài cực kì tức giận. Đây là lần đầu Sử Tư cự tuyệt cậu, lòng tổn thương của một nữ vương bị đả kích cực lớn. Lý Hoài quyết định một thân một mình đi học môn vẽ “khô khan, nhàm chán” kia.
Quen biết Thiệu Gia Hằng và Phó Chi Hành ở lớp vẽ, Phó Chi Hành cả ngày cứ xoay quanh Thiệu Gia Hằng gọi “Bưởi ơi, bưởi à”, rảnh rỗi còn vẽ mấy thứ lăng nhăng, không chú ý đến cậu ta kể cũng khó.
Sau khi quen thuộc, Lý Hoài chú ý tới cậu nam sinh bị Phó Chi Hành gọi là “bưởi” kia.
An tĩnh, ít nói, tốt tính, thái độ gần như là cưng chiều và dung túng với Phó Chi Hành.
Đây là ấn tượng của Lý Hoài về Thiệu Gia Hằng.
Sau mỗi giờ học, cậu ấy sẽ ở lại lớp một lúc. Lúc này, đa số học sinh đã về cả, Phó Chi Hành luôn nhiệt tình vẫy tay tạm biệt với từng bạn nữ, sau đó sẽ thỉnh thoảng quấy rầy Thiệu Gia Hằng đang chuyên chú vẽ tranh.
Đợi Thiệu Gia Hằng cất kẹp vẽ đi, ba người sẽ ăn gì đó ở gần chỗ học rồi tạm biệt nhau.
Từ lúc nào thân nhau thì Lý Hoài cũng không nhớ rõ, vì sao chưa bao giờ nhắc về hai người trước mặt Sử Tư thì cậu cũng không biết nữa, cứ cho là cậu muốn có chút không gian riêng tư đi.
Muốn tới nhà Phó Chi Hành và Thiệu Gia Hằng, Lý Hoài cũng rất bất ngờ.
Về vấn đề vì sao mình lại nổi hứng như vậy, Lý Hoài không muốn nghĩ lí do. Tuy nhiên, cậu biết khả năng lớn là do sự theo đuổi không ngừng nghỉ của Sử Tư quả thật đã khiến mình rung động. Cậu cần tìm Thiệu Gia Hằng để xin cố vấn, dù sao ở phương diện này, Thiệu Gia Hằng cũng là một “tiền bối”.
Ấn tượng đầu tiên của Sử Tư với Phó Chi Hành:
“Thằng tình địch này quá cao”.
Sử Tư vẫn luôn khá thỏa mãn với chiều cao 1m80 của mình, dù sao thì so với chỉ số chiều cao trung bình của người Trung Quốc, như vậy đã cao hơn nhiều rồi. Vậy nên khi gặp ai đó, cậu chàng đều xem chiều cao đầu tiên.
Sử Tư liếc mắt, Phó Chi Hành cao khoảng 1m85, 1m86. Cậu chàng hừ lạnh một tiếng, không khách khí ngồi xuống salon ở phòng khách.
Phía sau truyền tới tiếng “loẹt xoẹt”, Sử Tư giật mình, xoay người thì thấy sau sofa có một “mĩ nam tử an tĩnh”.
Thiệu Gia Hằng cúi đầu, chăm chú vẽ, không hề nhận ra nhà mình có khách không mời mà đến.
Sử Tư cực kì tò mò với tiểu mĩ nhân đang chăm chú vẽ tranh này, vội vàng xoay mông vòng quanh Thiệu Gia Hằng, bắt chước Thiệu Gia Hằng ngồi trên chiếu.
Sử Tư quan sát Thiệu Gia Hằng.
Thứ nhất, biểu tình nghiêm túc, nhất định là không hay nói cười.
Thứ hai, chân rất dài, vóc người cũng khá.
Thứ ba, xương quai xanh con mẹ nó đẹp, hệt như xương quai xanh của Lý Hoài vậy.
Sử Tư nghĩ vậy mà lòng ngứa ngáy, muốn thử sờ một cái, muốn biết vì sao xương quai xanh của Thiệu Gia Hằng lại đẹp vậy, thậm chí cậu chàng còn nghĩ là đẹp hơn cả của Lý Hoài nữa.
Phó Chi Hành và Lý Hoài từ trong bếp đi ra, thấy Sử Tư vẻ mặt nhộn nhạo dòm Thiệu Gia Hằng, hình như chỉ hận không thể nhào qua gặm hai cái thì lập tức cả hai đều phẫn nộ.
Phó Chi Hành nghĩ thầm:
“Mẹ nó chứ! Lòi đâu ra thằng quỷ con, dám mưu đồ gây rối với vợ của bản vương! Con mẹ nó, không muốn sống chứ gì?”
Lòng Lý Hoài lạnh lẽo:
“Cứ ngỡ cậu yêu tôi, dù cho người vui mừng hay lạnh nhạt, có coi cậu như không khí là tôi. Tôi đây thật buồn cười khi tìm đến Thiệu Gia Hằng để hỏi xem làm sao để đối diện với cậu, giờ hệt như hài kịch vậy.”
Phó Chi Hành hung hăng xông tới định tẩn Sử Tư thì Thiệu Gia Hằng buông bút, vươn tay xoa thắt lưng, sau đó đi tới chỗ tủ lạnh, thấy Lý Hoài thì lộ ra một nụ cười hiếm hoi:
– Huyên Huyên, cậu đến rồi à?
Phó Chi Hành lập tức vui vẻ, cậu ta hiểu ý Thiệu Gia Hằng là gì.
Từ lời nói và hành vi của Thiệu Gia Hằng là có thể chứng minh Sử Tư không hề cấu thành bất kì uy hiếp nào đối với Phó Chi Hành.
Đào sâu hơn nữa, chính là “Đừng đoán mò, trong lòng em chỉ có mình anh, những người khác em đều không thấy thuận mắt”.