Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 210-2: Cô câm miệng cho tôi 2

"Anh... Cứu em." Hiên Viên Tiểu Nha đáng thương xin giúp đỡ, chỉ kém hai mắt không có phủ lên nước mắt thôi.

Hiên Viên Liệt nhẹ nhàng ngoái nhìn.

"Liệt nhi, mẹ biết con đau lòng cho em gái, nhưng mà cha con cũng không muốn để cho Tiểu Nha ra ngoài chạy loạn. Lời mẹ nói con có thể không nghe, nhưng mà cha con, chẳng lẽ cũng không nghe sao?" Hồng Tuyết Mai lấy ra một tòa Thái Sơn khác ép.

Mắt đen lạnh lùng: "Mẹ, con hi vọng có một ngày mẹ sẽ biết, chiếc lồng các người chế tạo ra, không nhốt được nó cả đời." Dứt lời, anh lôi kéo Mộ Tiêu Tiêu tiến vào cabin.

Chỉ để lại Hiên Viên Tiểu Nha ở bên ngoài gào khóc: "Anh, Tiêu Tiêu, đừng bỏ em lại. Ô ô ô oa oa oa..."..." Đúng là mặc kệ cô gọi làm sao, cũng không làm nên chuyện gì rồi.

Rất nhanh, phi cơ tiến vào quỹ đạo, thân máy bay vẽ phác thảo ra một đường vòng cungxinh đẹp ở trên không trung.

"Vì sao không mang Tiểu Nha cùng đi theo?" Cô hiếu kỳ hỏi.

"nó cần dựa vào năng lực của mình tránh khỏi lồng giam của gia tộc, nhờ vào ngoại lực, vĩnh viễn không có khả năng giương cánh bay cao. Nếu không, coi như miễn cưỡng bay lên cũng sẽ té xuống." Hiên Viên Liệt nhàn nhạt nói qua, mắt đen không có thần sắc dư thừa.

Nghe anh nói một phen, Tiêu Tiêu chỉ cảm giác mình đối với Hiên Viên Liệt có một cái nhìn khác, coi anh là máu lạnh mới không để ý Hiên Viên Tiểu Nha khẩn cầu, thì ra là dụng tâm lương khổ.

Nói cũng đúng, càng là đại gia tộc, càng có một cái lồng giam kiên cố, muốn tránh thoát khỏi cái lồng sắt kiên cố này, dựa vào vận khí là không có biện pháp. ở thế giới bên ngoài, muốn sống sót, tùy ý làm bậy là không thể được, sinh tồn gian khổ, cũng là hiện thực!

Một khi không có gia tộc bảo hộ, đối mặt với hiện thực, có thể sống sót sao?

Kỳ thật Mộ Tiêu Tiêu đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, cô đã từng, kỳ thật chỉ biết một chút công phu mèo ba chân. Chỉ sau khi gia tộc sụp đổ, mới không thể không bức chính mình mạnh lên. Vì tìm kiếm hung thủ hủy diệt gia tộc, cô mới trở thành một sát thủ thuê, một lần lại một lần trưởng thành trong tuyệt cảnh.

"Không nghĩ tới, anh là một người anh tốt." Cô không khỏi cảm thán.

Hiên Viên Liệt một tay nâng quai hàm, nghiêng con ngươi: "Như vậy, cô là một người mẹ tốt sao?"

Đầu óc tối tăm, phản ứng hỏi lại: "tại sao hỏi như vậy?" 

"Nửa năm, từ trước tới giờ cô không chịu lộ ra một câu, cha của Miêu Miêu là ai. Cô ẩn sâu bí mật, đến cùng còn có bao nhiêu?" Mắt đen uyển chuyển, tuy trên mặt không lộ vẻ gì khác thường, nhưng cũng không khó coi ra lúc anh nói chuyện nghiêm túc.

Không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi như vậy, để cho cô quả thực có chút không biết làm sao, tròng mắt do dự hồi lâu: "Tôi không nói, cũng không phải đại biểu là tôi muốn giấu diếm. Vả lại, đây là vấn đề riêng của tôi, tôi biết rõ tôi và anh có ký khế ước, nhưng anh cũng không có quyền hỏi đến tôi. Hơn nữa, bí mật lớn nhất trên thân tôi anh đã biết rồi. Cha của Miêu Miêu là ai, đối với anh mà nói không có bất kỳ chỗ tốt nào." bí mật gia tộc cô đều đã nói cho anh biết, ở trước mặt của anh cô giống như một tờ giấy trắng. Còn cha của Miêu Miêu, người đàn ông kia cô đều không biết, muốn cô nói bắt đầu từ nơi nào? Có thể nói thế nào.

Hiên Viên Liệt nhíu chặt lông mày mấy phần, xen lẫn trong tâm tình của anh có vài tia lửa giận. Nghiêng người sang, một tay bóp chặt cằm của cô: "Tôi muốn cô nói cho tôi biết, tấm thân này của cô đến cùng có bao nhiêu người chiếm hữu qua."

Trong tròng mắt anh đã bốc cháy lên lửa giận.

Bầu không khí bị đẩy lên gay cấn trong nháy mắt, Tiêu Tiêu cũng ngây ngẩn cả người, nếu như không bởi vì anh bóp hàm dưới của cô đau nhức, có lẽ cô sẽ không phản ứng đến.

"A..."

"Nói..."