Buổi lễ thường niên bắt đầu vào lúc 7 giờ, diễn văn khai mạc do bố của Hàn Phái đọc, Hàn đổng và Hàn Phái giống nhau, không nói nhiều, đọc diễn văn cũng cực kỳ ngắn gọn.
Mỗi năm, Hàn đổng sẽ tự bỏ tiền túi, rút thăm phát bao lì xì.
Mấy năm trước đều là 200 cái bao lì xì, mệnh giá từ một ngàn đến năm ngàn không đồng đều.
Năm nay là 600 bao lì xì, tiền lì xì cũng tăng lên gấp đôi.
Sau khi người chủ trì tuyên bố, hội trường yến hội sôi trào.
Âm thanh ồn ào, đến người chủ trì nói gì cũng không nghe thấy.
Mọi người ở xung quanh nhỏ giọng thảo luận, Hàn Phái trầm tư nhìn bố mình trên sân khấu, một thân tây trang, vẫn là hình tượng vừa uy nghiêm vừa cao lớn trong lòng anh.
Có lẽ vì nguyên nhân tuổi tác, nhìn ông hòa ái hơn so với trước kia, thỉnh thoảng nở nụ cười.
Bỗng nhiên, Tần Thư đụng nhẹ cánh tay vào người anh, anh nghiêng mặt qua hỏi: “Sao thế?”
Tần Thư ghé sát lại gần: “Năm nay tập đoàn Vạn Hòa các anh có chuyện vui gì à?”
Hàn Phái nhất thời không hiểu: “Hả?”
Tần Thư: “Sao bác Hàn lại phát nhiều bao lì xì thế?”
Hàn Phái giải thích: “Không có quan hệ gì đến công ty, có thể là trong lòng đang vui.”
Tần Thư vẫn không hiểu, Hàn Phái suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là nghe được chuyện của anh và em nên ông ấy nhất thời cao hứng thôi.”
Bố anh vẫn luôn là một người đàn ông nội liễm ít nói, không giỏi biểu đạt tình cảm, vui buồn không lộ ra mặt.
Lần này có lẽ là vui quá, lại không biết biểu đạt cảm xúc vui sướng ấy thế nào, chỉ có thể dùng cách khiến mọi người cùng vui.
Tần Thư cười: “Bác Hàn sợ anh thành trai ế lớn tuổi không ai muốn đó?”
Hàn Phái: “…” Anh nắm chặt tay cô, không khống chế được hơi mạnh tay, đối mặt với cô nói: “Vậy em có muốn không?”
Tần Thư gật đầu: “Muốn, đúng lúc gần đây em muốn mua một cái máy tính mới để ở nhà dùng, hãng của anh rất tốt.”
Hàn Phái bị chọc tức đến bật cười, lại nhéo tay cô, còn mạnh tay hơn vừa nãy.
Xung quanh đều là các nhân vật cấp cao ở Vạn Hòa, cô còn phải chú ý hình tượng, không thể đá không thể trừng mắt, bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Em có cần phải chào hỏi bác Hàn một tiếng không?”
Hàn Phái: “Không cần, phát lì xì xong, bố anh sẽ về.”
Tần Thư gật đầu, không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, dù cho là người lớn hai nhà tác hợp, nhưng phải gặp mặt vẫn sẽ khẩn trương, trước mắt kéo dài được ngày nào hay ngày đó.
Phát lì xì xong, Hàn đổng lập tức rời đi.
Buổi lễ thường niên của tập đoàn Vạn Hòa không có quá nhiều tiết mục, tiết mục tiếp theo chính là rút thăm trúng thưởng, mọi người đều mong mỏi nhận được phần thưởng, không chú ý lắm đến những tiết mục khác.
Tiết mục thứ nhất kết thúc, vòng rút thăm trúng thưởng thứ nhất bắt đầu.
Đi lên đầu tiên đều là các nhân vật cấp cao, rút được phần thưởng bọn họ đều không giữ lại, mà thuận miệng nói một con số rồi đưa cho nhân viên.
Tần Thư thỉnh thoảng nhìn xung quanh, không nhìn thấy Hàn Phái đâu.
Vừa nãy, lúc mới bắt đầu tiết mục thứ nhất, Hàn Phái đã rời đi, nói là tìm thư ký có chút chuyện.
Cô ăn trái cây một mình, có chút thất thần.
Đến khi Hàn Phái rút thăm trúng thưởng, trong chớp mắt hội trường yên tĩnh hẳn, lặng ngắt như tờ, đặc biệt là những nhân viên nữ, đều cúi xuống xem thẻ số trên cổ tay mình.
Trước khi vào hội trường, mỗi người tùy ý rút một tấm thẻ số, rút thăm trúng thưởng chính là dựa vào những tấm thẻ ấy.
Những năm trước, bất kể nhân viên nữ nào nhận được phần quà từ Hàn Phái đều sẽ vui vẻ một khoảng thời gian dài, còn thỉnh thoảng lấy ra khoe với đồng nghiệp.
Tần Thư vẫn nhìn lên sân khấu, tối nay Hàn Phái mặc một bộ tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, cô hơi giật mình, còn thắt cả cà vạt?
Vừa nãy rõ ràng không có cà vạt, anh tìm thư ký để lấy cà vạt ư?
Cà vạt màu đỏ đô, vừa gợi cảm lại tràn đầy hương vị đàn ông.
Tần Thư không kìm được liếc nhìn trang phục của mình, áo len màu đen, váy dài chữ A cạp cao màu đỏ đô.
Lúc cô đang xuất thần, người chủ trì trên sân khấu bắt đầu tuyên bố phần thưởng Hàn Phái rút được, một chiếc điện thoại kiểu mới nhất của một hãng nào đó và một hộp son môi.
Những cô gái phía dưới sân khấu vui sướng không chịu nổi, các cô không cần điện thoại, nếu được Hàn Phái tặng son môi, nghĩ thôi cũng thấy đẹp muốn chết rồi.
Nhưng chỉ có một hộp thôi.
Người chủ trì chuyển mic qua cho anh: “Năm nay, Hàn tổng muốn tặng phần thưởng này cho số mấy đây ạ?”
Hàn Phái: “Điện thoại thì tặng đi còn son môi thì tôi sẽ giữ lại.”
Người chủ trì cười hỏi: “Hàn tổng muốn tặng son môi cho bạn gái sao ạ?”
Lời thoại này thật ra là do thư ký cố ý sắp đặt, trước đó đã nói trước với người chủ trì, chỉ cần nói một câu thôi, còn lại thì để Hàn tổng tự mình phát huy.
Phía dưới lại càng yên tĩnh hơn, một đám người tò mò Hàn tổng của bọn họ yêu đương từ lúc nào thế?
Tất cả đều là ánh mắt hóng chuyện.
Hàn Phái: “Vẫn chưa phải là bạn gái, tôi vẫn đang theo đuổi cô ấy.”
Phía dưới có mấy giám đốc thân quen với Hàn Phái, dẫn đầu vỗ tay.
Hội trường buổi lễ nổ tung, đặc biệt là những nhân viên nữ, đều đang nghị luận là kiểu phụ nữ nào mới có thể khiến Hàn tổng của các cô chủ động theo đuổi, còn tuyên bố trước tất cả mọi người nữa.
Sau đó họ bắt đầu bàn tán, khẳng định là Thu Lam, bởi vì tiết mục hôm nay của Thu Lam chính là tiết mục tiếp theo.
Chờ mọi người hoàn toàn yên tĩnh lại, người chủ trì mới nói: “Vậy thì chúc Hàn tổng của chúng ta năm mới muốn gì được nấy.” Vấn đề bạn gái cứ như vậy cho qua.
Tiếp tục muốn Hàn Phái chọn một con số, mang may mắn đến cho ai đó.
Hàn Phái không hề nghĩ ngợi nói: “Số 23.”
Số 23 là một cô gái hơn hai mươi tuổi, mới vừa đi làm không lâu, khiến cô bé rất kích động, lúc lên sân khấu nhận phần thưởng còn nói một câu: “Hàn tổng, em yêu anh muốn chết.”
Nói xong che miệng chạy nhanh xuốn dưới, vừa vui vừa kích động, có chút khẩn trương.
Câu em yêu anh này chỉ là câu thổ lộ bình thường với thần tượng của mình thôi.
Người chủ trì cười, lại hỏi: “Còn có lời gì muốn nói với Hàn tổng của mấy người không?”
Cô gái nhỏ lại lên tiếng: “Chúc Hàn tổng và bà chủ tương lai của chúng ta ân ái ngọt ngào, tình yêu vĩnh cửu.
Hàn Phái cười nhẹ: “Cảm ơn.”
Anh cầm son môi đi xuống sân khấu.
Hàn Phái quay lại thì Tần Thư cuối cùng mới bình tĩnh được, vừa nãy lúc anh nói đang theo đuổi, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn cô chằm chằm, khiến cô không biết nhìn đi đâu.
Lần đầu tiên bị người ta nhìn mà cô cảm thấy bức rức không yên như vậy.
Hàn Phái đưa son môi cho cô: “Tặng em.”
Mấy vị giám đốc xung quanh ngoảnh mặt không nhìn nữa, thế là xác định được rồi, hóa ra vị này chính là cô gái mà Hàn tổng đang theo đuổi, vậy Thu Lam chẳng phải bị thất tình hay sao??
Tần Thư: “Sao anh cứ chấp nhất với cái số 23 thế?”
Chạy bộ 23 vòng, đánh đàn cũng lật đến bản nhạc trang 23, bây giờ tùy ý rút giải thưởng cũng là 23.
Hàn Phái hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sang năm là 24.”
Tần Thư hơi giật mình, sang năm không phải cô cũng 24 tuổi sao?
Tiếp theo là tiết mục của Thu Lam, tất cả mọi người trong hội trường chưa bao giờ nghiêm túc xem một tiết mục như vậy, mấy người ở cách xa Hàn Phái không nhìn thấy Tần Thư vừa xem vừa thảo luận: Cô gái mà Hàn Phái nói tới có phải chính là Thu Lam hay không?
Người ngồi xung quanh Hàn Phái mới biết tình huống hiện tại thế nào, chỉ có điều lại không hiểu nổi Thu Lam muốn làm gì. Tiết mục của cô ta là khiêu khích hay vẫn chưa biết Hàn Phái có bạn gái?
Tối nay, từ trang điểm đến lễ phục Thu Lam đều chuẩn bị tỉ mỉ, đến cả bản nhạc cũng lựa chọn kĩ càng.
Tiết mục bắt đầu, cô ta mỉm cười nói vài câu: “Bản nhạc đầu tiên tôi tặng cho bạn học lâu năm của mình là Hàn Phái, cùng cô gái xinh đẹp đáng yêu Kỳ Kỳ, chúc hai người hạnh phúc mãi mãi.”
Hào phóng lại khéo léo.
Sau đó cô ta bắt đầu biểu diễn.
Tần Thư nhìn Thu Lam đang đắm mình trong âm nhạc, kỹ năng của người phụ nữ này đã đến mức độ lão luyện, nhưng không thể phủ nhận cô ta rất thông minh.
Lấy lại thể diện, còn không khiến cho Hàn Phái phản cảm.
Tất cả đều gãi đúng chỗ ngứa.
“Nghĩ gì thế?” Hàn Phái nhỏ giọng hỏi cô.
Nói chuyện không tiện, sợ bị người ta cắt câu lấy nghĩa, Tần Thư lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh: [Đang nghĩ Thu Lam lợi hại hơn em tưởng.]
Hàn Phái: [Ừ, nếu lòng dạ cô ta không thâm sâu sao có thể kinh doanh thành công vậy được?]
Hàn Phái: [Không nói nữa, cô ta đang tới đó.]
Tần Thư cất điện thoại, ngẩng đầu, tiết mục của Thu Lam kết thúc, xuống sân khấu đi thẳng qua bên này.
Thu Lam đến gần.
“Cảm ơn.” Tần Thư cười nói: “Bản nhạc rất hay.”
Thu Lam tìm một chiếc ghế kéo đến ngồi cạnh Tần Thư: “Xấu hổ quá, ngày thường không có thời gian chơi đần, đàn được như vậy là nhờ nước tới chân mới nhảy tìm một thấy giáo tới chỉ dạy, nếu không dù có nhìn bản nhạc cũng không thể đàn trôi chạy vậy được.”
Tần Thư đẩy đĩa trái cây trước mặt đến chỗ cô ta: “Chị ăn trái cây đi ạ.”
“Cảm ơn em, đúng lúc đang khô miệng.” Thu Lam cũng không khách sáo, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Tần Thư.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy quan hệ của hai người không phải tốt bình thường.
Mấy người vốn muốn xem náo nhiệt, giờ cũng không quan tâm nữa.
Ngồi một lúc, Hàn Phái nói với Tần Thư: “Đi thôi.”
Tần Thư: “Thế thôi ạ?”
Buổi lễ vừa mới bắt đầu mà.
Thu Lam tiếp lời: “Không sao đâu, lần nào cậy ấy cũng vậy, thường rút xong giải thường là rời đi, năm nay còn nể mặt chị, xem xong tiết mục của chị mới về.”
“Chị còn ở lại ạ?” Tần Thư khách khí hỏi một câu.
Thu Lam gật đầu: “Đợi buổi tiệc kết thúc, chị còn phải tìm phó tổng bàn chuyện, hai người đi trước đi.”
Hàn Phái và Tần Thư cùng nhau rời đi.
“Anh đi đâu thế?” Tần Thư nhếch cằm nhắc nhở anh phía trước có cửa ra.
Hàn Phái: “Đi cửa sau.”
Tần Thư nghĩ rằng anh muốn đi tìm ai đó nên cũng không nói nhiều.
Đi đến cửa sau thì phải đi qua cả hội trường rộng lớn, cô đi bên cạnh anh bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, cảm thấy không được tự nhiên.
Trong tay cô còn cầm hộp quà tặng son môi, thế này thì tất cả mọi người ở tập đoàn Vạn Hòa đều biết cô chính là cô gái mà Hàn Phái đang theo đuổi.
Rốt cuộc cũng ra bên ngoài, “Anh cố ý.” Tần Thư nhìn anh.
Sắc mặt Hàn Phái như thường: “Cố ý cái gì?”
Tần Thư: “…Vẫn còn giả vở!”
Hàn Phái cười, không tiếp lời, nắm tay cô đi đến cầu thang bộ.
Tần Thư trêu anh: “Không phải anh bảo đang theo đuổi em hả? Mới theo đuổi thì không thể nắm tay được.”
Hàn Phái: “Không nắm chặt thì làm sao theo đuổi được?”
Tần Thư: “…Cưỡng từ đoạt lí.”
Trong lúc vô tình cô nhìn đến chiếc cà vạt của Hàn Phái, đưa son môi cho anh cầm, tiến đến nhẹ nhàng túm lấy cà vạt của anh: “Mắt thẩm mỹ không tồi, rất hợp với bộ váy của em.”
Hàn Phái buông tay cô ra, tháo cà vạt xuống, tròng lên cổ cô.
Tần Thư trốn về phía sau nhưng không trốn được: “Hàn Phái, anh làm gì thế?!”
Hàn Phái cười: “Hợp với váy của em.”
Sau đó Tần Thư lấy cà vạt buộc vào cổ tay hai người, đùa giỡn náo loạn đến khi xuống lầu.
Lúc lên xe, Tần Thư mở gói hộp son môi, đếm, tổng cộ có 23 thỏi, dù có cho thỏi son màu này của tất cả các hãng cũng không đến con số 23 nên có hãng mua đến hai thỏi.
Tất cả đều là màu gần đây cô thích nhất, màu hông thạch anh.
Hàn Phái khởi động xe, “Đưa em đi ăn cơm.”
“Chờ một chút.” Tần Thư cất son môi, bám vào lưng ghế anh nhỏm dậy, định bò qua ghế lái.
Hàn Phái quay đầu: “Em làm gì thế?”
Tần Thư có ý xuyên tạc lời nói của anh: “Ngồi anh.”
(Từ làm và ngồi trong tiếng Trung đều đọc là zuo.)