Phó Hạnh Lương vừa dứt lời thì Hướng Diệp Lân cười lạnh một tiếng, một
nụ cười đầy trào phúng. Cái kiểu nịnh bợ lấy lòng người khác thế này anh ta cực kì khinh bỉ, nếu như không phải đại ca lên tiếng thì anh ta và A Dịch còn lâu mới bước chân vào nơi tẻ nhạt, vô vị thế này!
- Đương nhiên, đương nhiên rồi, Lôi lão đại là người thế nào chứ, Tề Phong lo lắng quá rồi!
- Lão đại chúng tôi từ trước đến nay nói một là một, hai là hai, Tề lão đại xem rồi xử lý cho tốt là được!
Hướng Diệp Lân trầm mặt xuống, vẻ gượng gạo và khách sáo đó khiến anh ta cực kì khó chịu, mấy chuyện này chỉ có A Lương là có tâm tư ứng phó mà
thôi!
- Tất nhiên rồi! – Tề Phong tuy cũng là người đứng đầu giới hắc đạo
nhưng ở trước mặt Ngục Thiên Minh thì vẫn phải ra sức lấy lòng, không hề có chút khí phách nào của một đại ca trong giới hắc đạo cả, cho dù hai
người vừa lên tiếng không phải là lão đại của Ngục Thiên Minh! Đúng là
ăn nói khép nép đến mức mất mặt!
Nhưng nếu có thể xây dựng quan hệ với Ngục Thiên Minh thì không chỉ thu
được lợi từ vật chất mà ngay cả quyền lực cũng được thỏa mãn! Nghĩ đến
việc sẽ có bao nhiêu người đi sau đít xoa bóp đấm lưng, xách giày cho
mình, Tề Phong đã thèm đến mức nhỏ dãi. Anh ta vội vàng đáp lời: “Tôi
nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa!”
- Vậy thì tốt quá!
- Chú im lặng chút đi! – Hướng Diệp Lân phiền chán cắt ngang lời Phó
Hạnh Lương rồi đứng lên – Phòng ở đâu? – Đại ca đã nói sẽ tham dự tiệc,
Tề Phong dám không xử lý mọi chuyện ổn thỏa chắc? Đúng là chết tiệt! Mà A Lương cũng thật là, việc gì phải nói nhiều lời với loại người như thế
chứ? Đúng là lãng phí thời gian.
- Ở trên tầng! – Tề Phong ngẩn ra, mồ hôi lạnh chảy đầy trán. Anh ta
không ngờ Hướng Diệp Lân lại đột nhiên đứng lên, đáy mắt toàn vẻ tức
giận và khinh bỉ khiến anh ta cực kì xấu hổ, không dám dây dưa thêm, gọi thuộc hạ: “Đưa hai vị khách quý lên phòng dành cho khách ở tầng hai
đi!”
- Vâng! – Người thuộc hạ cung kính đáp lời rồi cúi người đầy tiêu chuẩn trước Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương, yên lặng chờ họ!
Hướng Diệp Lân hừ lạnh, không đợi Phó Hạnh Lương nói gì thêm đã đảo khách thành chủ, ngạo mạn đi về phía cầu thang.
Phó Hạnh Lương mím môi như có chút bất mãn trước hành động vừa rồi của
Hướng Diệp Lân. Nhưng khi cụp mắt xuống thì đôi mắt anh ta lại vụt qua ý cười, bộc lộ rõ cảm xúc thật sự lúc này của anh ta.
Anh ta đứng dậy rồi lên tiếng: “Mong Tề lão đại bỏ qua, tính tình A Diệp là như vậy!”. Nói xong, anh ta cũng không chờ Tề Phong có phản ứng gì
liền đi theo Hướng Diệp Lân!
Tề Phong vừa mừng vừa lo! Anh ta biết bốn đàn em trung thành của lão đại Ngục Thiên Minh tính tình rất cổ quái, nhưng hôm nay là lần đầu tiên
anh ta được nghe lời giải thích như có như không khiến anh ta phải giật
mình, đầu mày nhíu chặt lại!
Cho đến khi bóng dáng ba người khuất dần trong tầm mắt, anh ta mới khôi
phục lại tinh thần, vội vàng gọi trợ thủ đắc lực của mình rồi ra lệnh!
Sau khi đến chỗ rẽ, Phó Hạnh Lương đuổi kịp Hướng Diệp Lân, cực kì sung
sướng, ở nhà cậu ta là bảo vật, còn khi ra ngoài thì tuyệt đối là sát
tinh của người khác! Hướng Diệp Lân tức giận trừng mắt với anh ta: “Chú
đừng vui sướng khi người khác gặp họa, chẳng qua tôi không biết đại ca
đưa tôi đi cùng là có ý gì?”. Đại ca biết rõ tính khí của anh ta, anh ta là người một khi tức lên thì quyết sống mái với người khác… Vậy mà phải ngồi im như cái cọc gỗ trước mặt một người tuyên bố là lão đại của giới hắc đạo mà còn ra vẻ nho nhã! Đúng là vô nghĩa!
- Haha! – Phó Hạnh Lương cười to – Nếu đại ca bảo chú đi cùng thì chắc chắn là có dụng ý của đại ca, đúng không?
- Mọi chuyện giao hết cho chú và A Kiệt xử lý đấy!
- Kiệt về Italy rồi!
- Italy? – Hướng Diệp Lân kinh ngạc – Không phải chú ấy ở bên cạnh đại ca à?
- Ừ, nhưng sau khi nhận được tin tức thì… Kiệt áp giải một người về Italy rồi!
Hướng Diệp Lân chú ý đến khuôn mặt không được tự nhiên của Phó Hạnh
Lương, anh ta vốn định đùa cợt mấy cây nhưng giờ lại rất tò mò: “Áp giải ai vậy?”
Là ai mà phải khiến một trong bốn Ám Minh của Ngục Thiên Minh ra tay vậy?
- Là… một cô gái!
Phó Hạnh Lương nói xong thì hai người cũng đã đến trước cửa phòng, người dẫn đường cung kính nói vài câu rồi rời đi! Căn phòng chỉ còn lại hai
người, Hướng Diệp Lân khôi phục lại bản tính vốn có, ghé sát vào người
Phó Hạnh Lương đầy hứng thú: “Cô gái?”. Dường như nghĩ ra điều gì, anh
ta vội vàng ngồi xuống, nghiêm chỉnh lên tiếng: “Có phải cô gái trêu tức A Kiệt không?”
Phó Hạnh Lương cũng ngã người xuống giường, rầu rĩ lên tiếng: “Ừ”.
- Hả? Nghe nói A Kiệt cực kì chú ý đến cô gái đó, mà ngay cả A Kỳ cũng
tự mình ra tay rồi… Ôi… A Lương? – Hướng Diệp Lân kích động lên tiếng,
sau khi có phản ứng thì liền ngớ người ra. Từ nhỏ A Kỳ đã quấn lấy A
Lương, dù A Lương có lạnh lùng thế nào thì A Kỳ cũng chưa từng có hứng
thú với ai khác, đừng nói là tự mình ra tay áp giải một cô gái… Không
phải… A Kỳ đã nghĩ thông suốt rồi đấy chứ?
- … – Phó Hạnh Lương vùi mặt vào trong chăn, không nhìn Hướng Diệp Lân!
- A Lương?
- … Nghĩ thông suốt cũng tốt, nghĩ thông suốt cũng tốt…
- … – Hướng Diệp Lân cũng không biết nên nói gì nữa. A Lương, chú cũng
thích mà sao lại không chấp nhận? Ở đây trốn tránh cái gì chứ? Rõ là
uổng phí cái danh xưng "lạm tình" phụ bạc của chú!
*****
Đường Kiến Tâm quỳ một gối xuống cây cột bên cạnh, ổn định cơ thể. Sau
đó cô cởi sợi dây mảnh bên hông ra, cất kỹ vào balo. Cô lại đưa tay lên
ấn một nút một hồng nhỏ, mặt kính trong nháy mắt chuyển thành màu đỏ,
quét toàn bộ tường ngoài của căn biệt thự! Trên thấu kính hiện lên hai
đường gợn sóng màu trắng, nhỏ và dài!
Đường Kiến Tâm nhếch mép, có chút tán thưởng. Công nghệ hiện đại hóa có
thể coi là khá tốt! Bố trí nhiều thiết bị như vậy, nếu không phải chiếc
kính mắt này do Tiểu Ngải đặc chế có khả năng nhìn xuyên thấu qua ánh
sáng thì chỉ sợ hôm nay cô không thể đi vào nơi này!
Đường Kiến Tâm đứng thẳng người lên, nhanh chóng ẩn mình trong màn đêm
đên. Cô tìm một vị trí tốt, đứng lên một mỏm đá rồi như một con mèo
nhanh nhẹn đi vào, tránh tia sóng công nghệ cao để tiến vào mục tiêu…