Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 36

Căn phòng hắc ám không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Vân Tịch Dạ nằm trên giường nhớ tới Lục Thành, một nam nhân tâm cơ rất nặng, hắn khi còn sống đã tới bước đường cùng!

Nếu như năm đó không có chuyện gì xảy ra, cô bây giờ có phải cũng giống như Lục Tử Lộ thiên chân vô tà, có một người cha yêu thương mình, còn có một người mẹ ôn nhu thiện lương, một gia đình ba người quá hạnh phúc cuộc sống thực mỹ mãn.

ĐÚng là cô có ý muốn trả thù Lục Thành nhưng cũng không có nghĩ tới bắt hắn chết, nếu như không phải hắn cho người giết cô, có lẽ Lục Thành cũng là chỉ là mất đi công ty cùng những địa vị mà hắn đang có, nhưng hắn vẫn là có thể sống cùng vợ con hắn, đáng tiếc số phận lại trêu người!

An Vũ Hàm đẩy cửa đi vào trong nhìn thấy trong phòng tối om không bật đèn, Vân Tịch Dạ mở to mắt nằm ngửa trên giường, ánh trăng mềm nhẹ rơi trên khuôn mặt cô, làm cô có một dáng vẻ cô đơn như vậy, An Vũ Hàm đi tới bên giường ngồi xuống kéo Vân Tịch Dạ vào trong ngực anh, nhẹ nhàng lau mái tóc ngắn của cô ôn nhu nói: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa!

Em cũng nói Lục Tử Hạo không phải một kẻ dễ bắt nạt, hắn hiện tại biến mất, em muốn làm sao đối phó hắn.”

Vân Tịch Dạ tựa đầu vào ngực An Vũ Hàm nhắm mắt lại, hai tay dùng sức ôm thắt lưng An Vũ Hàm, nhẹ nhàng ngửi hơi thở ôn nhu tản mát ra từ người anh, trong lòng có một mảnh yên tâm!

Mím chặt môi chậm rãi quyến rũ ra giọng nói trầm thấp nỉ non “Tiểu Vũ, đừng rời khỏi em được không.”

An Vũ Hàm lau khuôn mặt mệt mỏi của Vân T ch Dạ, nghe cô nỉ non cười ngọt ngào, ôn nhu nói: “Được!”

ANh nguyện ý đứng sau lưng cô chờ đến lúc cô mệt mỏi bỏ neo, anh muốn vĩnh viễn bên cạnh cô như vậy để cho cô không cảm thấy cô đơn, thứ gọi là duyên phận này thực sự là không thể nói rõ được, nhớ tới lúc nhỏ anh ghét nhất chính là một đứa con gái khóc lóc sướt mướt, nhưng lúc nhìn thấy Vân Tịch Dạ, đã không thể khống chế được đến hôn cô một ngụm, tuyên bố bọn họ cả đời này ràng buộc.

Nói là hôn, kỳ thực chính là cắn, khi đó anh còn nhỏ nhìn thấy Vân Tịch Dạ thật đẹp, thì chỉ muốn thân thiết một chút mà thôi!

Nhưng không nghĩ khi anh chạm vào môi cô, chỉ cảm giác thấy môi mình chạm vào một thứ mềm ngọt, hơn nữa hô hấp của cô đánh vào trên môi của anh thật ngứa, vì thế anh đã vào làm hai mắt cô đẫm lệ, miệng sưng lên mấy ngày, bây giờ nhớ tới cảm giác khi đó đều là vô cùng thoải mái An Vũ Hàm khẽ cười cúi đầu liếc mắt nhìn môi Vân Tịch Dạ, cúi người nhẹ nhàng cắn cắn, cảm giác vẫn là thoải mái như vậy.

Vừa mới chuẩn bị rời đôi môi đi lại bị Vân Tịch Dạ cắn lại, lực đạo dùng thật là mạnh, An Vũ Hàm chớp chớp đôi mắt to vô tội, cố gắng muốn mân mê đôi môi bị Vân Tịch Dạ cắn trong miệng, thật là đau, nước mắt từng hạt rơi xuống.

Hiện tại anh có thể cảm nhận được, năm đó anh chỉ bất quá hôn Vân Tịch Dạ một ngụm, mà cô lại ở một bên rụng khóc lóc, thế nhưng một bên lại hung hăng đánh một quyền lên khuôn mặt xinh đẹp của anh!

Nhưng mà, thật sự rất đ Nhìn thấy nước mắt An Vũ Hàm chảy xuống, Vân Tịch Dạ biết là anh đang giả bộ đáng yêu khiến cô đau lòng, anh là một người đàn ông, lại nguyện ý vì cô mà thường xuyên bày ra bộ dạng đáng yêu bị người khác khinh bỉ(các bạn đã hiểu vì sao anh ấy hay khóc chưa, chỉ là giả nai thôi mà), vậy có phải hay không chứng minh anh yêu cô là thật? Vân Tịch Dạ buông đôi môi đang bị cắn của An Vũ Hàm ra, ngửa đầu nhẹ nhàng hôn đôi môi bị cô cắn đỏ bừng kia, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Vũ, anh sẽ cả đời yêu em, cùng em sao?”

An Vũ Hàm đang hưởng thụ cái “hôn”

của Vân Tịch Dạ, nghe thấy Vân Tịch Dạ hỏi vậy, trên mặt lập tức thay một vẻ mặt nghiêm túc, hai tròng mắt mơ màng trong nháy mắt đã trong trẻo.

Cúi người thật sâu hiểu rõ hôn vào trán Vân Tịch Dạ, hồi lâu mới ngẩng đầu chăm chú nhìn hai mắt Vân Tịch Dạ, đơn giản mà trịnh trọng nói: “Anh sẽ đời đời kiếp kiếp yêu em, dù cho em có làm chuyện gì, anh sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn bên cạnh em, dù cho em không hề cần anh làm bạn, anh cũng mặt dày mày dạn mà bám theo em, vĩnh viễn không bỏ đi.”

Vân Tịch Dạ nhìn con ngươi An Vũ Hàm trong đó toát ra thành ý chân thức, khóe mắt chậm rãi rơi một giọt nước mắt, ngồi dậy, đặt tay lên khuôn mặt tuấn tú của An Vũ Hàm nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ, em yêu anh, em không cho phép anh rời khỏi em!

Anh phải đời đời kiếp kiếp bên cạnh em!

Cho dù chết cũng phải cùng em!

Nhớ kỹ đó!”

An Vũ Hàm kéo hai tay Vân Tịch Dạ xuống nắm trong tay, cúi người lần thứ hai hôn lên môi Vân Tịch Dạ, thấp giọng nỉ non “Yên tâm, cho dù chết anh cũng sẽ theo em!

Tuyệt không buông em ra!”

Nghe An Vũ Hàm nỉ non, Vân Tịch Dạ cười hôn đáp lại nhẹ nhàng nhợt nhạt, ôn nhu mà triền miên.

Thanh âm tương giao vang lên trong căn phòng vắng vẻ “A!”

Sau một hồi, một tiếng hét thảm từ trong phòng Vân Tịch Dạ truyền ra, phá vỡ buổi đêm vắng vẻ, Hương và Tuyết đã chia tay đi ngủ nhưng lại chưa lên giường, nghe thấy một tiếng hét lên, hai người lại ăn ý xuất hiện.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ cùng không dám tin tưởng, có người lẻn vào sao? Lấy năng lực của các cô lại không phát hiện được!

Hai người lần thứ hai ăn ý nhằm phía phòng của Vân Tịch Dạ, vừa muốn đẩy cửa phòng Vân Tịch Dạ ra để đi vào, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hét giận dữ của Vân Tịch Dạ cùng tiếng xin lỗi ủy khuất của An Vũ Hàm.

“Tiểu tử thối, người làm gì thế? Ngươi muốn chết sao?”

Tiếng hét này của Vân Tịch Dạ, có thể nói là mười phần trung khí.

Mà tiếng xin lỗi của An Vũ Hàm, có vẻ lo lắng chưa đủ nhiều!”

Xin lỗi, anh không phải cố ý!”

“Không được tỏ ra đáng thương như vậy!”

Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của An Vũ Hàm, Vân Tịch Dạ lần thứ hai giận dữ hét lên.

“Được rồi, cục cưng không đau a!

Chúng ta lại tiếp tục, lần này tuyệt đối sẽ không đau!”

An Vũ Hàm giống như một đứa trẻ dũng cảm nhận sai, đành phải thu hồi bộ dạng đáng thương, ôn nhu an ủi.

Tuyết và Hương đứng ở ngoài cửa xấu hổ liếc mắt nhìn đối phương, lần thứ hai lại ăn ý xoay người chuẩn bị trở về phòng.

Đúng tại đây một tiếng hét thảm thiết chói tai hai trước, lần thứ hai từ trong phòng Vân Tịch Dạ vang lên, thành công bước chân của “An Vũ Hàm, em giết anh!”

Trong phòng lần thứ hai vang lên tiếng hét giận dữ củaVân Tịch Dạ.

“Ách… Cục cưng nói cho em biết một tin xấu, anh… anh phát…!

Ô ô… Bên trong chặt quá anh kiên trì không được nữa!

Ô ô…”

Những lời này của An Vũ Hàm, làm cho Hương và tuyết ở ngoài cửa đồng thời đỏ mặt.

“Vương bát đản, ra ngoài!

Anh cũng không phải xử nam!”

“Ai nói cho em biết người ta không phải? Ô ô… Người ta thuần khiết bị em phá hủy!

Em phải chịu trách nhiệm!

Ô ô…”

“Dựa vào kỹ thuật hôn của anh tốt như vậy, sao có thể là xử nam chứ?”

“Ách… Em chẳng lẽ không biết hiện tại có loại đồ dùng gọi là DV? Hồi bé, lần đầu tiên không phải người ta cắn em đến khóc sao!

Vì thế người ta...

người ta sau này phải cố gắng học tập!”

“Ách...

Em đừng kích động!

A!!!

Em vì sao đánh anh? Nga!

Yên tâm!

Yên tâm!

Chỉ là nhìn DV học tập theo, chưa có thực hành mà!”

“…”

Trầm mặc!

Tuyết và Hương liếc mắt nhìn nhau đầu đầy hắc tuyến, thế này là thế nào? Không phải đang yêu nhau trên giường sao? Làm sao đột nhiên thảo luận vấn đề có phải xử nam hay không? Hai người kia rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Hai người trừng mắt nhìn cửa phòng Vân Tịch Dạ, xoay người trở về phòng của mình không hề để ý tới nữa.

Im lặng một lát, bên trong cánh cửa lần thứ hai truyền ra thanh âm sợ hãi của An Vũ Hàm “Cục cưng, chúng ta lại làm lần nữa được không?”