Mê Điệt

Chương 20

Thật ra cô rất sợ, nhưng lại thích loại phim có cốt truyện kích thích như thế này, huống hồ phim Hồ sơ tuyệt mật luôn luôn làm cho người xem chờ xem để thấy cảnh một thi thể đã chết ở trạng thái kinh khủng, kết quả chỉ có một cái tay hoặc là một vũng máu hay đại loại là một vết thương, căn bản sẽ không thấy rõ cụ thể là cái gì. Vì vậy lý trí mách bảo cô, dù tóc gáy đã dựng đứng lên hết cả rồi nhưng sẽ không có hình ảnh gì quá khủng khiếp xuất hiện đâu. Cô không chớp mắt xem cảnh chàng trai kia chạy đến nhà cô gái ấy xin giúp đỡ, quay đầu nhìn Lận Lâm cười, "Một cô gái xinh đẹp như vậy nếu như bị gã sờ một cái, đột nhiên đang sống sờ sờ lại biến thành một thi thể mốc meo, quả thật là rất khủng bố..." Nói được nửa câu cô bỗng ngừng lại, "Lận Lâm?"

Lận Lâm cau mày nhắm mắt không xem tivi.

Người kia cau mày khiến trong lòng cô "thình thịch" nhảy một cái, trong lòng như có pháo hoa bùng nổ. Đột nhiên một bàn tay đưa qua nắm chặt lấy tay của cô, giọng nói Lận Lâm hơi khàn khàn, như một dòng nước dịu dàng rót vào trong tận tâm can. Càng ngày càng chìm vào vực sâu vạn trượng không có cáhc nào thoát ra được... Cô vùng vẫy giãy chết, "Ký túc xá phải đóng cửa, phòng chúng em mười giờ rưỡi khóa cửa rồi, trễ thêm chút nữa em không vào được." Thế nhưng cô lại hoàn toàn không né tránh bàn tay của anh, anh ấy là Lận Lâm, anh ấy là Lận Lâm, anh ấy là Lận Lâm...A...

"Ở lại giúp anh... Một chút thôi... Anh không muốn bật đèn..." Anh khàn giọng nói, trầm thấp đến mức dường như nghe không được nữa.

Nhưng anh lại buông tay cô ra.

Lúc anh buông tay, cô không kiềm được run rẩy một cái, rõ ràng biết người này cũng đang giãy dụa, giãy ra khỏi một loại suy nghĩ nào đó, cũng đang bò ra từ trong tuyệt vọng. Thế nhưng anh lại không leo lên được, anh cũng đang dần dần trượt xuống... Cảm giác rơi xuống một nơi nào đó... vô cùng khổ sở... Vừa muốn cầu cứu vừa lại không muốn, bề ngoài anh luôn luôn mỉm cười nhưng thực ra lại giống như hòn đá kiêu ngạo...

"Em không bật đèn." Trong bóng đêm cô nắm tay của anh, không chạm vào đầu của anh mà chỉ khẽ vuốt tóc anh. Tóc của anh rất mềm, nhưng lại đầy mồ hôi lạnh ẩm ướt, "Em muốn về ký túc xá..." Lòng của cô lại tiếp tục mềm nhũn, lúc đụng phải mồ hôi lạnh của anh, cô cảm thấy mình như đụng phải thứ gì đó toát ra từ sâu bên trong linh hồn Lận Lâm, như vậy càng đau khổ hơn so với nước mắt, so với đầu lưỡi nóng như lửa, so với bờ môi lạnh buốt.

Anh không tiếp lời cô, rơi vào trạng thái im lặng.

Ánh mắt của cô nhìn vào một chỗ tối om, mơ hồ trông thấy anh dùng gối che hết mặt mình, dùng sức ép lại giống như muốn ép mình ngạt thở mà chết, một lúc sau anh nói "Anh đưa em về, bây giờ đã khá trễ rồi, một mình em về rất nguy hiểm."

Giọng nói kia vẫn khàn như cũ.

Giống như một đất nước mà chỉ có miệng hùm gan sứa, một khi tầng gạch ngói kia bị đâm thủng sẽ lập tức suy sụp đổ vỡ ngay. Thế mà vẫn còn ngông cuồng nói muốn bảo vệ người khác... vẫn còn tự tôn, tinh thần trách nhiệm đến mức khiến người ta vừa nghe đã thấy buồn cười, nhưng buồn cười nhất vẫn là dù cho anh có mất đi sự tỉnh táo thì vẫn một mực làm như vậy, ngay cả sa sút tinh thần điên cuồng đều không làm được.

Cô nghe thấy tiếng vang của thứ gì đó sụp đổ trong lòng, nhưng không phải trái tim mà dường như là máu. Nhiệt huyết từ trái tim đã lạnh buốt đột nhiên lại ào ạt tuôn ra, để nó lại một lần nữa được sưởi ấm, khiến cô xấu hổ, khiến cô kích động, khoé mắt nóng lên, đến nỗi nước mắt cũng rơi ra rồi. Tim cô cũng dần dần chìm xuống.

Giữa lúc rơi xuống vực sâu vạn trượng này lại một lòng không muốn trở về nữa... Nếu như trước đây thích Lận Lâm chỉ bởi vì chuyện cũ mang màu thần bí của anh, hay vì anh dịu dàng, anh có lực hấp dẫn đối với cô, thì... bây giờ những điều đó đều đã không còn quan trọng nữa, giờ đây cô lại yêu Lận Lâm không thể dừng lại được chỉ bởi vì câu nói kia, giọng điệu kia của anh: "Anh đưa em về, bây giờ đã khá trễ rồi, một mình đi về rất nguy hiểm."

Đó là một mùi hương thảo khiến người khác phải lo lắng, một cảm giác tinh khiết toát ra từ nơi kỳ lạ, một loại đau khổ nhưng lại ẩn ẩn sự dịu dàng, một loại lý trí tỉnh táo đến như vậy, đáng thương lại đau đớn đến như vậy...

Cô từ từ nhích tới, hai tay nắm lấy chiếc gối anh đang giữ chặt kéo ra, kéo thử một chút nhưng anh không buông tay, thế là cô dứt khoát ngồi bên cạnh anh, ôm lấy cái gối không chịu buông. Cô nói: "Này, em thích anh." Rồi khoanh chân ngồi bên cạnh Lận Lâm, dựa lưng vào giường, thở dài, "Này, em rất yêu anh."

Lận Lâm bỗng nhúc nhích, "Anh xin lỗi..."

"Em không muốn nghe anh nói xin lỗi." Cô ngắt lời anh, "Nói cho em biết sao đột nhiên anh lại sợ hãi như vậy... Không sao đâu, em sẽ không mở đèn."

Cho dù mặt anh đang ở dưới gối, cô cũng biết anh đang nhếch miệng cười, "Em không thấy, lúc nãy nhân vật kia rất giống anh sao?"

Cô ngạc nhiên, sau đó im lặng.

Anh cũng rơi vào trầm mặc.

Trong đêm tối chỉ nghe tiếng đồng hồ tí tách, kim giây chạy qua, lát sau kim phút lại "Cạch" một tiếng dời một ít, tiếp đó là tiếng tivi nhà kế bên vang lên rõ ràng một cách kỳ lạ, dưới lầu lướt qua một tiếng "Vù -" của xe buýt, sau đó vách tường tựa như biến mất, vừa hay nhìn ra được bốn phía bên ngoài là bóng tối và trời sao mênh mông, dưới chân không đạp lên được bất cứ vật thể nào, hai người lơ lửng giữa không trung, bốn bề trống trải, lặng ngắt như tờ. Tiếng động, có rất nhiều tiếng động đang vang lên, tiếng kim đồng hồ, tiếng TV kế bên, tiếng xe buýt dưới lầu vang lên ngày càng chói tai, ánh sáng trên đầu của vô số ngôi sao lập lòe, xa xôi như vậy nhưng lại chướng mắt làm cho người khác căm ghét.

"Xịch." một tiếng dưới lầu có tiếng xe dừng lại.

Cô giật mình sợ hãi, nhìn lại lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, đây chính là cảm giác mà Lận Lâm thường gặp khi ở trong căn phòng này sao? Lúc nãy Lận Lâm cũng cảm thấy như thế này sao? Hoặc giả không phải cô đơn, chỉ là trống rỗng mà thôi.

Không ai lấp đầy chỗ trống kia, cũng không muốn bất kì kẻ nào lấp đầy, giống như đôi hốc mắt đen nhánh của cái đầu lâu kia, trống rỗng đến mức khiến người ta muốn táng thân mình nhảy vào Địa Ngục, cam nguyện chết trong ngọn lửa đẹp đẽ.

Không muốn người khác quan tâm và cứu vớt, loại người này - cô cười nhạt một tiếng, cười đến nỗi trong miệng đắng nghét - loại người này rất đáng ghét. Lúc nào cũng làm cho người ta nóng cả ruột cả gan...

"Mẹ anh... chết giống như Lý Sâm..." Anh đột nhiên nói, "Lúc anh sáu tuổi rưỡi có một đêm bà ấy đi mua thức ăn về nhà liền leo lên trên tầng 35, cứ như vậy mà nhảy xuống... lúc anh đứng ở cửa sổ nhìn thấy. Bà ấy có mua hai con chim cút, anh thấy một thứ gì đó từ cửa sổ bay vào..." Giọng của anh nghẹn lại, giống như có người dùng tay chặn ở cổ, im lặng mất một hồi lâu mới nhếch miệng cười cười, "Nhà anh ở tầng 34, đêm hôm đó dì Lưu sát vách cầm năm mười đồngtới nói, người bán thức ăn ở chợ dưới lầu trả lại cho mẹ - nói là lúc bà mua thức ăn thì đưa hết cả túi tiền cho người ta..."

Cô chầm chậm thở vào một hơi lạnh lẽo, hóa ra, Lận Lâm nhớ mãi không quên được cái chết của Lý Sâm, nguyên nhân bởi vì mẹ anh: "Mẹ anh mắc bệnh về não sao?" Cô thấp giọng hỏi, giọng khàn khàn.

Anh cũng thở sâu một hơi như cô, "Lúc đầu bà rất khỏe mạnh, mẹ anh là người phụ nữ khỏe mạnh và nhẫn nhịn rất giỏi, có thể làm được cả những việc nhà rất nặng nề. Bố anh nói bà sẽ không tự tử đâu, ông ấy đi báo cảnh sát thì nhận được kết luận mẹ anh bị viêm gan B, đã quá thời hạn tiêm vắc-xin, bà bị lây nhiễm viêm gan B, gan suy yếu dẫn đến bệnh gan mãn tính, người mang virus duy nhất trong nhà...chính là anh." Anh nhẹ giọng, nói, "Mẹ anh không biết bà lại mắc bệnh này..."

"Cho nên anh mới nghĩ là Lý Sâm cũng vì thế mà chết?" Cô đột nhiên lớn tiếng, "Ai nói với anh là Lý Sâm cũng chết như vậy? Anh không có bằng chứng đúng không? Không có bằng chứng làm sao anh biết Lý Sâm cũng chết như vậy? Lại nói Cạnh Lan tự sát là vì tính cách cô ấy có vấn đề, chuyện không liên quan đến anh, cô ấy sốt, đầu óc không tỉnh táo cũng là chuyện không liên quan đến anh, rõ ràng là tự cô ấy tự làm tự chịu! Tóm lại chính là bản thân Lý Sâm muốn tự tử, Cạnh Lan chỉ là không may, còn sự việc của mẹ anh đơn giản chỉ là ngoài ý muốn, mấy chuyện này đều không liên quan đến anh!"

Anh nghe cô nói hệt như đang nghe một đứa bé cố gắng kể chuyện cười cho ông mình nghe, bên môi có nét cười lờ mờ, nhưng không mảy may bị cô tác động chút nào, chỉ là dung túng cười cười như thế, nói "Em thiên vị quá."

Cô sửng sốt một chút, đưa tay ra nắm vạt áo Lận Lâm rồi giữ thật chặt trong lòng bàn tay, "Em... Rất yêu anh..." Cô lắc đầu, "Em rất ích kỷ, em không muốn nhìn người em thích đau khổ như vậy, có thể trách tại người khác sai lầm, tại sao lại cứ muốn đổ lên đầu mình chứ? Lận Lâm..." Cô lục lọi kéo cuộn khăn tay tới, xé một tờ rồi lau mặt mình lại vô thức xé đưa cho Lận Lâm một tờ, "Em không thể hiểu được đó là loại tình cảm gì..."

"Người bất công rất đáng yêu, còn loại người như anh rất đáng ghét." Lận Lâm yếu ớt nói, đôi mắt kia thăm thẳm dường như còn đen hơn sự tối tăm trong phòng, "Em rất tốt." Anh u buồn quan sát bên ngoài, mỉm cười, "Anh thường nghĩ người sai luôn là anh, thế nhưng cũng có lúc lại nghĩ có lẽ người sai không phải là anh, như vậy nên hận ai đây?" Anh chỉ đang nói đùa, dùng cái "hận" này để đùa.

"Lận Lâm, anh đang cảm thấy rất mơ hồ đúng không?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Anh ngơ ngác một hồi rồi cười khẽ, đưa cánh tay gối đầu nhìn lên trần nhà đang dần dần được ánh sáng của mấy ngôi sao chiếu vào, "Ừm, có lẽ là vậy."

"Em cũng rất mơ hồ." Cô nói, "Lúc trước đi ngủ em thường hay nghĩ nếu như những chuyện xảy ra với anh cũng xảy ra với em, em sẽ như thế nào?"

"Kết quả thế nào?" Anh co đầu gối trái lại, ôm vào, người dần dần trầm tĩnh lại.

"Em không nghĩ ra được, có lẽ..."cô học theo anh anh nhếch miệng cười cười, "Do em không phải là anh lúc trước, đã sợ hãi đến mức phải đi tự sát."

Anh cười to, "Em biết không?" rồi lại mỉm cười nói, "Lúc đó anh đang ở một mình một mình, thường đứng ở chỗ ban công nhìn xuống, nghĩ xem cảm giác lúc rơi xuống thì sẽ như thế nào."

"Sau đó thì sao?" Cô nói, "Em cũng thường xuyên nghĩ đến việc con người đến một lúc nào đó sẽ chết đi, không biết lúc già rốt cuộc em sẽ chết thế nào, càng nghĩ càng thấy sợ hãi."

"Sau đó... Không nghĩ ra được." Anh nói, "Thư Yển nói anh có khuynh hướng tự sát."

"Hả?"

Anh vẫn cười như cũ, "Anh bảo chỉ tiếc đây là tầng tám, nhảy xuống cũng chưa chắc đã chết được, nếu như anh ở trên lầu hai mươi, chắc là sẽ suy nghĩ đến việc nhảy xuống."

"Đây là nói đùa đúng không?" Cô trừng mắt, đáng tiếc Lận Lâm không nhìn thấy, "Em đề nghị anh nên dọn xuống lầu một ở đi, anh ở đây rất nguy hiểm đấy!"

"Đùa thôi, đùa thôi." Anh giơ tay lên thề, "Anh sợ lực ly tâm, xưa nay không dám ngồi cáp treo nữa là, đủ chứng minh anh không dám nhảy lầu rồi."

"Anh biến thái quá." Cô nở nụ cười, "Rõ ràng là nhìn giống một nam sinh mạnh mẽ, em biết tất cả "Trúc" đều rất dựa vào anh, vậy mà cuối cùng anh lại không dám xem phim kinh dị càng không dám chơi cáp treo, nhát như chuột, thế nhiều người sùng bái anh như thế." Ngẩng đầu nhìn nóc nhà, "Rõ là thanh niên biến thái."

"Tất nhiên bởi vì anh rất đẹp trai." Anh nói, "Đẹp trai rất đáng tin." Trước khi Tịnh Minh kịp giơ chân lên đá anh, anh đã chặn lại cười nói: "Đùa thôi."

Cô cười lên, "Em yêu anh."Cô cứ giống con mèo vùi vào mình Lận Lâm mà cọ cọ, "Lận Lâm Lận Lâm em yêu anh."

"Giống như Chuột Yêu Gạo à?" Anh mỉm cười để cho cô cọ, giật mình nhận ra cô cọ anh như thế này đã thành thói quen rồi, là bạn bè đã thân thiết kết giao mấy chục năm, hoặc là mèo anh đã nuôi bảy tám năm. Thật ra anh rất sợ người khác đụng chạm, rất sợ người khác tiếp cận, huống chi là bị "mèo" cọ thế này? Nhưng ở trong lòng không có một chút cảm giác mất tự nhiên nào, cũng chẳng hề nghĩ tới việc phòng bị.

Đã rất nhiều năm nay anh... chưa từng nói với ai nhiều lời như vậy, lại còn trò chuyện thẳng thắn đến thế nữa. Anh thường xuyên cảm thấy, linh hồn của mình bị chia thành rất nhiều mảnh vỡ, có bốn phần là đen, một khi chạm đến sẽ không thể khống chế được, thế nhưng cũng có một phần là trắng, đơn giản là chính Lận Lâm anh, nếu không từng trải qua nhiều chuyện như vậy chắc sẽ chỉ tồn tại linh hồn màu trắng. Đem hết tội nghiệt và sự việc đau khổ giấu vào linh hồn màu đen, mặt khác lại dùng linh hồn màu trắng đi chơi vui vẻ, sau cùng liệu có phải tội nghiệt lại càng sâu? Anh có nên hay không?

Bản thân sám hối trong giáo đường vì cho rằng cũng bởi vì anh mà tất cả mọi chuyện xảy ra, không cho phép mình có được một chút vui vẻ? Mặc dù Lận Lâm trả lời không phải, anh cố gắng muốn làm một người bình thường, anh không muốn hận mình cho nên anh hỏi mình muốn hận ai, anh không muốn phải rơi xuống Địa ngục dù cho trong tiềm thức anh cho rằng mình phải đi, nhưng chí ít lúc ban ngày anh không muốn. Mà lúc này, anh dường như vừa tìm được một lý do không muốn phải rơi xuống Địa Ngục, vì một người đơn giản có thể nắm lấy tay anh.

"Hôm qua em xem tivi nhìn thấy một chuyện rất buồn cười." Cô đánh trống lảng để khỏi vòng vo để tài giết chóc, "Có người ngâm thơ thế này: Đứng ở đầu giường nhìn Yêu Cơ, càng nhìn càng thấy xinh đẹp. Người bên cạnh quá sợ hãi, nói: Sao mi lại dâm đãng như thế?" Cô cười híp mắt hỏi, "Anh biết tiếng phổ thông không cho phép người thi nhân nói là gì không?"

Anh "Ha" một tiếng, "Đầu giường vốn dĩ không phải cửa sổ đầu giường mà chính là đầu thuyền."

Cô đánh anh một cái, "Anh phải giả vờ không biết chứ? Nói toẹt ra thế còn gì vui nữa."

"Anh không biết." Anh chiều theo ý cô mà cười.

"Đứng ở đầu thuyền nhìn vùng ngoại thành, càng xem càng thấy đẹp." Cô cắn chữ rõ ràng nói, "Có buồn cười không?"

"Ha ha ha ha..." Anh lấy thái độ lễ phép như cười như không cười.

"Này, Lận Lâm chết tiệt, sao lại cười to như vậy? Anh không biết là cả vạn năm em mới kể chuyện cười cho người khác nghe à, anh đúng là đồ không biết thưởng thức, em phỉ nhổ anh!" Cô từ dưới đất bò dậy, "Em mặc kệ anh, em muốn xem tiếp Hồ sơ tuyệt mật, em muốn tìm tập kinh khủng nhất hù chết anh. Em mở, em mở!" Cô cầm điều khiển từ xa hướng đến màn hình vung vẩy.

Lận Lâm cất giọng cười, "Em cứ từ từ mà xem, anh đi tắm." Nói rồi lách vào phòng tắm, chỉ nghe bên ngoài rít lên một tiếng.

"Anh đi rồi chỉ còn một mình em làm sao dám xem? Này, mau quay lại đây!" Lát sau, bắt đầu bộ phim là hình ảnh rộng lớn, âm nhạc quỷ dị, Tịnh Minh kêu thảm thiết chạy nhanh đi bật đèn, cả phòng lập tức sáng lên, "Lận Lâm chết tiệt anh nhớ kỹ cho em, đêm nay chúng ta thức suốt đêm xem phim kinh dị, anh đừng có mà nghĩ đến việc đi ngủ." Cô gái bên ngoài liên tục nghiến răng nghiến lợi.

"Ha ha ha..." Anh ở trong phòng tắm cười, cởi quần áo ra treo vào móc, đột nhiên ngẩn người một chút, đã rất rất lâu rồi anh không vui đến vậy. Lâu đến mức không nhớ nỗi là bao lâu, chỉ nhớ mang máng đã từng có một lần anh cho rằng, mình vui vẻ là một tội nghiệt, hai năm sau đó mới phát hiện, thật ra vui vẻ không phải tội nghiệt, có lẽ... có chuyện khác quan trọng hơn... mới là tội nghiệt... Như là - tình yêu?