Vết bớt màu xanh này, tại thời điểm Cố Vãn Tình vẫn là đại tiểu thư Hậu gia Hậu Uyển Tâm, nàng từng gặp qua trên người một người. Nay nha hoàn Tích Xuân quỳ trên mặt đất, trên cổ nàng có vết bớt màu xanh, cùng trong trí nhớ của Cố Vãn Tình giống nhau như đúc.
Cố Vãn Tình định thần lại, nói: “Ngẩng đầu lên.”
Tích Xuân run run ngẩng đầu. Tích Xuân này diện mạo xấu xí, thậm chí ngay cả thanh tú đều không tính, ném tới trong đám người đều không được chọn,
đây cũng là nguyên nhân đầu tiên Hậu Uyển Vân chọn nàng đi theo gả.
Nhưng chỉ có một gương mặt phổ thông bình thường như vậy, cùng gương mặt tiểu nha đầu trong trí nhớ đó trùng hợp, lại làm trong lòng Cố Vãn Tình chấn động.
“Ngươi lại gần đây, cho ta nhìn vết thương trên tay
ngươi một cái.” Cố Vãn Tình hướng Tích Xuân vẫy tay. Tích Xuân sửng sốt
một chút, vội vàng quỳ bò đi qua, đưa tay ra.
Cố Vãn Tình cầm tay nàng, nắm ở trong tay tỉ mỉ nhìn. Tay Tích Xuân không giống nữ tử như
tầm thường vừa mảnh vừa trắng vừa non mềm, làn da trên tay nàng thô ráp, có nhiều vết chai, nhìn lên chính là làm nhiều việc nặng. Ánh mắt Cố
Vãn Tình tại bàn tay nàng tìm kiếm, dừng ở ngay lòng tay của nàng, chính là thoáng nhìn, nhìn thấy lòng bàn tay đó có cái kén, Cố Vãn Tình liền
xác định, Tích Xuân trước mắt, quả thật là người nọ trong trí nhớ của
mình—— Tam Nương Lưu gia.
Lưu Tam Nương này, có thể xem như khăn tay chi giao của đại tiểu thư Hậu gia Hậu Uyển Tâm.
Nếu nói sâu xa về Lưu Tam Nương cùng Hậu Uyển Tâm, còn phải ngược dòng đến
một thế hệ trước. Phụ thân Lưu Tam Nương – Lưu A Ngưu là gã sai vặt hồi
môn của phu nhân An Quốc Hầu – mẹ của Hậu Uyển Tâm. Sau khi Lưu Tam
Nương sinh ra không lâu, Hậu Uyển Tâm liền sinh ra. Hai nha đầu tuổi xấp xỉ, lúc còn rất nhỏ, Lưu Tam Nương trở thành bạn cùng chơi với Hậu Uyển Tâm, lại thêm nàng lớn tuổi hơn, vẫn đối đãi với Hậu Uyển Tâm giống như tỷ tỷ chiếu cố muội muội.
Lưu A Ngưu này tuy rằng là gã sai vặt
hồi môn, nhưng lại một lòng theo quân, sau đó theo quân đến Nam Cương
đóng quân, mang cả Lưu Tam Nương đi. Thời điểm Lưu Tam Nương rời đi hầu
phủ, Hậu Uyển Vân còn chưa sinh ra, cho nên Hậu Uyển Vân căn bản là
không biết có Lưu Tam Nương người này tồn tại.
Sau đó Lưu A Ngưu
đánh giặc bị thương ở chân, đã bị điều phối thành hoả đầu quân (là lính
hậu cần lo chuyện ăn uống, cải thiện cuộc sống, đề cao sức chiến đấu của binh sĩ trong quân, khi nguy cấp còn có thể trực tiếp tham gia, đầu
nhập chiến đấu), Lưu Tam Nương vẫn ở lại trong quân doanh lớn lên. Khi
Hậu Uyển Tâm còn nhỏ từng theo phụ huynh ở trong quân một đoạn thời
gian, khi đó hai tiểu cô nương cửu biệt gặp lại, cảm tình vô cùng tốt.
Hai người cùng ăn cùng ở, tỷ muội đồng lòng. Sau đó Hậu Uyển Tâm hồi
kinh, hai người liền khi tuổi còn nhỏ tách ra.
Lại sau đó, phu
nhân An Quốc Hầu qua đời, Lưu A Ngưu lớn tuổi, chủ động yêu cầu hồi
kinh, thủ mộ cho phu nhân. Khi đó Lưu Tam Nương cùng phụ thân trở về
kinh thành, cha con Lưu gia thành người thủ lăng cho phu nhân.
Lưu Tam Nương tuy là thân nữ nhi, nhưng trường kỳ ở trong quân, tính tình
tương đối giống nam nhi, từ bé tập võ, kiếm pháp rất cao, vết chai trong lòng bàn tay đó, chính là dấu vết hàng năm luyện kiếm lưu lại, tuy rằng trong lòng bàn tay thô ráp không dễ cảm thấy, nhưng Hậu Uyển Tâm gặp
người quen thuộc như vậy, vẫn là có thể liếc mắt một cái liền nhận ra
được.
Cố Vãn Tình nhìn Tích Xuân trước mắt, chắc chắc nàng là Lưu Tam Nương bạn cùng chơi với mình khi còn nhỏ. Lúc này trong lòng nàng
bốc lên từng trận nghi ngờ: theo lý mà nói, Tam Nương hẳn là đang thủ mộ cho mẫu thân, nàng ấy vì sao phải lẻn vào An Quốc Hầu phủ, còn làm nha
hoàn hồi môn của Hậu Uyển Vân? Dựa theo thân phận của Lưu Tam Nương,
nàng ta nếu là quang minh chính đại hồi Hầu phủ, An Quốc Hầu cùng tiểu
Hầu gia nhất định sẽ không bạc đãi nàng ấy, nàng ấy vì cái gì còn ủy
khuất chính mình làm nha hoàn?
Trong đầu Cố Vãn Tình tâm niệm lưu chuyển, đột nhiên một ý niệm hé ra trong đầu: chẳng lẽ, là phụ thân
cùng ca ca phát hiện cái gì, hoài nghi Hậu Uyển Vân, liền kêu Tam Nương
đến bên cạnh Hậu Uyển Vân tìm hiểu tin tức?
“Phu nhân?” Thúy Liên nhìn Cố Vãn Tình cầm tay Tích Xuân ngây người, gọi nàng một tiếng. Cố
Vãn Tình thu hồi suy nghĩ, đem cảm xúc trong mắt đều ẩn trong nụ cười.
Lưu Tam Nương trời sanh tính hào sảng, trọng tình trọng nghĩa, cũng là
người thông minh, nàng ấy nếu thật tâm hướng về Hậu Uyển Vân, sẽ không
làm ra chuyện cắt đầu ngón tay để người phát hiện, Cố Vãn Tình chắc
chắc, Lưu Tam Nương nhất định là cố ý làm như vậy. Còn nàng vì sao phải
làm như thế, Cố Vãn Tình mặc dù không rõ ràng lắm, bất quá Tích Xuân
trước mắt này là khăn tay chi giao của mình, khi còn nhỏ đối với mình
quan tâm rất nhiều, chính mình nay quả quyết muốn che chở nàng.
Cố Vãn Tình thở dài, chẳng qua Tích Xuân là nha hoàn trong phòng Hậu Uyển
Vân, lại làm ra chuyện sai lầm, trở về khó tránh khỏi phải chịu trách
phạt. Chính mình nếu bảo hộ nàng rất rõ ràng, chỉ có thể đưa tới tai họa cho nàng. Tam Nương là người thông minh, nàng đã làm như vậy, nhất định là có tính toán, Cố Vãn Tình cũng không nhúng tay nhiều, chỉ có thể
thuận theo tự nhiên.
Cố Vãn Tình buông tay Tích Xuân ra, nói:
“Cũng là hiểu lầm, làm sáng tỏ thì thôi. Nay đã muốn phạt sai đại thiếu
phu nhân các ngươi, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa. Tôn ma ma, mang Tích Xuân đi phòng bếp nhỏ, làm chút thức ăn, để cho nàng ăn lại trở về.”
Tích Xuân ngàn ân vạn tạ, đụng đầu, đi theo Tôn bà tử đi ra ngoài.
Vào đêm, Khương Hằng theo bên ngoài trở về. Vào phòng, nhìn Cố Vãn Tình
đang ngồi cầm quyển sách đọc, đi qua đoạt cuốn sách để ở một bên, nhíu
mày nói: “Đang đọc sách gì vậy, còn xem chăm chú như vậy? Nếu muốn xem
sách, chọn ban ngày đến xem, chớ đọc sách dưới đèn, xem lâu hư mắt.”
Cố Vãn Tình đứng dậy, nhìn phu quân của mình, biểu tình không tự chủ được
nhu hòa rất nhiều, nói: “Chuyện ban ngày nhiều lắm, đến ban đêm mới rỗi
rảnh, mới xem mấy trang, đã bị chàng cướp mất.”
Khương Hằng cầm
tay Cố Vãn Tình làm cho nàng ngồi xuống, cao thấp đánh giá nàng, giữa mi tâm ẩn ẩn có lo lắng, hỏi: “Ta nghe nói hôm nay nàng bị quăng ngã té,
có bị thương hay không?”
Chuyện trong Khương phủ hôm nay, tự
nhiên không thể gạt được Khương Hằng, chuyện ban ngày hắn nhất định đều
đã biết tất cả. Cùng phu quân này ở chung vài năm, Cố Vãn Tình đối với
tính tình Khương Hằng cũng coi như mò thấu. Khương Hằng nhìn như ẩn sĩ
nho nhã, nhưng nếu có người tự cho là thông minh bị vẻ ôn nhuận bề ngoài của hắn lừa, đã quên thân phận của hắn, mang tâm tư lừa dối hắn, thì
chịu thiệt chỉ có thể là người tự cho là thông minh đó. Đối mặt với phu
quân của mình – đệ nhất quyền thần này, Cố Vãn Tình rất tự mình hiểu
lấy, nàng một tiểu tiểu nữ tử, luận tâm cơ, thủ đoạn cùng mưu kế, làm
sao có thể so sánh cùng Khương Hằng – quyền thần trên triều đình mây mưa thất thường này. Nếu là thực so sánh với, Cố Vãn Tình tự biết, năng lực của mình, ngay cả đầu ngón tay của phu quân cũng không bằng.
Trước khi Khương Hằng trở về, Cố Vãn Tình đã nghĩ, phu quân của mình sau khi
biết ban ngày mình cấp một hạ mã uy lớn như vậy cho con dâu mới, sẽ là
phản ứng gì? Là sẽ trách cứ nàng rất khắt khe con dâu, hoặc là trách
nàng không đủ hiền lành nhân từ, hoặc là giảng chút đạo lý lớn với nàng, kêu nàng cùng con dâu hảo hảo ở chung linh tinh.
Nhưng là Khương Hằng đã không có trách cứ nàng, cũng không có giáo huấn những việc nàng làm, vừa mở miệng liền hỏi thương thế của nàng như thế nào, điều này
làm trong lòng nàng ấm áp, vui vẻ!
Cố Vãn Tình cười nhìn Khương
Hằng, không chút nào che giấu nhu tình trong mắt, nói: “Vết thương không nặng, dù sao chính là đã trúng một cước, đổi lại không có gì.”
Vợ chồng hai người tán gẫu một hồi, liền đi ngủ. Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Vãn Tình từ trong mộng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt
Khương Hằng.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Khương Hằng vuốt vuốt mái tóc có chút hỗn độn của Cố Vãn Tình.
Cố Vãn Tình nửa mơ nửa tỉnh, mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu: “Khá tốt, chính là còn chưa ngủ đủ.”
Khương Hằng nhìn bộ dáng yếu ớt của tiểu thê tử của mình, không khỏi bật cười. Khương Hằng mỗi ngày vào triều sớm, thời điểm rời giường Cố Vãn Tình
còn đang trong giấc mộng không tỉnh, cho nên hắn rất ít nhìn thấy bộ
dáng còn buồn ngủ của tiểu thê tử của mình như vậy, nay thấy, cảm thấy
hết sức đáng yêu, sủng nịch nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Cố Vãn Tình, nói:
“Vậy ngủ tiếp đi.”
Cố Vãn Tình mơ mơ màng màng lên tiếng, vừa
nhắm mắt lại, đột nhiên giật mình một cái: canh giờ này, Khương Hằng
không phải hẳn là đi vào triều rồi sao? Chàng như thế nào còn ở đây?
Cố Vãn Tình lập tức thanh tỉnh, ngồi dậy, nhìn Khương Hằng, nói: “Sao không đi vào triều?”
Vẻ mặt Khương Hằng thích ý, nói: “Nay không đi, ta đã gọi người báo thánh thượng.”
Trên triều, Khương Hằng có thể nói là một đại thần cần cù và thật thà, trong trí nhớ Cố Vãn Tình, hắn chưa bao giờ không vào triều sớm. Nhưng hôm
nay hắn là làm sao vậy, thế nhưng phá lệ nghỉ làm?
Khương Hằng
nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc của Cố Vãn Tình, cười chọt chọt cái trán của
nàng, chỉ vào áo choàng có dấu chân treo trên cái giá gỗ lim, cười nói:
“Kiện xiêm y đó là nàng treo lên, là cố ý cho ta nhìn thấy phải không?”
Cố Vãn Tình bị nói trúng tâm tư, mặt đỏ bừng, nàng treo áo choàng đó, vốn
là muốn phu quân nhìn thấy. Nhưng bổn ý của nàng là muốn làm cho Khương
Hằng thấy nàng bị đá một cước, nhưng chuyện đó và chuyện hắn không đi
vào triều có quan hệ như thế nào?
Bất quá chuyện trên triều đình, không phải nàng – một người phụ nữ có thể hỏi đến. Khương Hằng không đi vào triều, tự nhiên là có tính toán của hắn, tâm tình Cố Vãn Tình rất
tốt rời giường trang điểm, hiếm khi cùng Khương Hằng dùng đồ ăn sáng.
Tâm tình Cố Vãn Tình bên này rất tốt, vui vẻ ăn sáng, nhưng triều đình bên kia lại nổ tung nồi.
Hôm nay sáng sớm, Bình Thân vương Khương thái phó thế nhưng phá lệ không có vào triều, các triều thần đều đoán, Khương thái phó rốt cuộc là gặp
chuyện gì, ngay cả lâm triều cũng không lên?
Việc khác thường như thế, đương kim thánh thượng cũng phá lệ lưu tâm, hỏi cấp dưới mới biết
được, thì ra là phu nhân Khương thái phó, Bình Thân vương phi thân mình
khó chịu, bị bệnh, Khương thái phó ở nhà bầu bạn với phu nhân.
Đồn đại Khương Hằng khắc thê tự nhiên là không người nào không biết, không
người nào không hiểu, mọi người cũng biết Khương Hằng coi vị phu nhân
đương nhiệm như bảo bối, sợ vị phu nhân này có cái gì sơ xuất, cho nên
mọi người vừa nghe Khương thái phó là vì phu nhân bị bệnh mà không lên
triều, mọi người đều tỏ vẻ lý giải: người ta đều cẩn trọng nhiều như vậy năm, ngẫu nhiên vì phu nhân không lâm triều một ngày cũng không có gì,
chỉ là chuyện thường tình.
Khi hạ triều, Hoàng Thượng trở lại hậu cung, ghế dựa còn không có ngồi nóng, chợt nghe cung nhân chạy vào bẩm
báo, nói Thái Hậu muốn trò chuyện cùng Hoàng Thượng. Vì thế Hoàng Thượng lập tức chạy tới cung của Thái Hậu, nghe thấy cũng là Thái Hậu đến cáo
trạng, nói Bình Thân vương phi làm người cay nghiệt, phạt con dâu mới
vào cửa.
Hỏi tỉ mỉ mới biết được, thì ra là Chiêu Hòa công chúa
Vân phát bái thiếp cho Hậu Uyển, mời Hậu Uyển Vân đi phủ công chúa dự
tiệc, nhưng Hậu Uyển Vân bị mẹ chồng dùng cách xử phạt về thể xác, thân
mình không khoẻ không thể đến dự tiệc. Chiêu Hòa công chúa bao che
khuyết điểm, một mạch dưới, ở trước mặt Thái Hậu đem Bình Thân vương phi tố cáo, nói nàng ta làm người cay nghiệt, khắt khe con dâu.