Đợi cho thời điểm
Khương thái phó hạ triều hồi viện, nhìn đến chính là cảnh tượng như vầy: nha đầu, bà tử đồng loạt quỳ ở trong sân, câm như hến, vài gia đinh
quét tước ô vật tại giữa sân, Cố Vãn Tình ngồi trên ghế trúc ở hành
lang, thản nhiên nhìn một sân đầy người.
“Tiểu thư, cô gia đã trở lại.” Thúy Liên nhỏ giọng nhắc nhở.
Trên mặt Cố Vãn Tình mang theo nụ cười thản nhiên, nàng muốn làm cho Khương
Hằng nhìn thấy một màn này, biết nàng đánh nha hoàn. Trước kia không
phải mới nói chính mình đường đường là vương phi của Bình Thân vương hắn sao, không chấp nhận được người khác khi dễ, chịu không nổi ủy khuất,
nay nàng cho hắn xem chuyện này, xem coi phu quân này là người bẻm mép
nói dễ nghe, hay thật sự giống như lời hắn nói, sẽ cho nàng – Bình Thân
vương phi thể diện.
Khương Hằng đi vào sân, phía sau đi theo hai đại nha hoàn Bích Viện Bích La, tiến sân nhìn lướt qua, mày liền nhíu lại.
“Đã trở lại.” Cố Vãn Tình đứng dậy, đứng tại hành lang, cũng không tới đón
chào, chính là nhìn Khương Hằng nhăn mày lại, thản nhiên cười.
Khương thái phó gật gật đầu, đi tới nhẹ nhàng cầm tay Cố Vãn Tình, động tác đó cực kỳ tự nhiên, nhìn tiểu thê tử của mình, nói: “Đây có chuyện gì, sao nha đầu bà tử quỳ ở trong sân?”
Cố Vãn Tình cầm tay Khương Hằng, cười nói: “Chỉ là phạt nha hoàn không nghe lời, kêu bọn họ đi ra nhìn một cái thôi.”
Khương Hằng nhìn lướt qua đám vú già quỳ xuống đất, thấy các bà sợ tới mức mặt xám như tro tàn, lại thấy được ô vật trong viện, biết mới vừa rồi trong viện này nhất định là đổ máu.
Khương Hằng cúi đầu, nhìn tiểu thê tử của mình: nàng cười xòe lúm đồng tiền thản nhiên, tướng mạo nhìn rất hiền lành, thậm chí có chút sợ hãi, nhưng trong đôi mắt lại hàm chứa
một tia kiên nghị.
Khương Hằng nhìn thần sắc của nàng, lại nhìn
ánh mắt sợ hãi của bà tử, nha hoàn, trong lòng sinh ra một tia vui mừng: vốn đang lo lắng tính tình nàng rất yếu đuối, bị người khi dễ, nay xem
ra sẽ không xảy ra. Nếu không có chút thủ đoạn uy nghi sao có thể làm
vương phi của Bình Thân vương hắn đây?
Cố Vãn Tình thấy Khương
Hằng không nói lời nào, nhìn mắt của hắn, tiếp tục cười nói: “Nếu lão
gia nhìn nhiều người phiền lòng, liền kêu các nàng đều tan đi.”
Khương Hằng cũng nhìn nàng, bắt giữ đến một tia giảo hoạt trong đáy mắt nàng,
hắn biết nàng đang thử thái độ của mình. Khương Hằng là người ra sao
chứ, một thế hệ quyền thần trên triều đình mây mưa thất thường, nếu ngay cả điểm ấy đều không nhìn thấu thì đã sớm chết trăm lần. Hắn xoay
người, mắt lạnh đảo qua đám vú già kia, rồi sau đó ôn nhu nói với Cố Vãn Tình: “Cứ dựa theo phu nhân nói mà làm, kêu các nàng đều quỳ đi, lần
sau lại xảy ra việc này, đánh chết cho thanh tịnh, Khương gia ta dung
không nổi súc sinh nô đại khi chủ.”
Ý cười khóe miệng Cố Vãn Tình càng sâu, ngay cả mặt mày đều cười, nàng gật đầu cười nói: “Hiểu được.”
Sau khi Khương thái phó trở về, bọn hạ nhân thu thập thu xếp, hai người ra
trước phủ đi Cố phủ. Cố Vãn Tình nhìn thấy một hàng gia đinh dài nâng lễ vật, trong lòng lại ấm áp: phu quân đây là muốn giữ thể diện cho mình
tại nhà mẹ đẻ sao?
Đến Cố phủ, Cố lão gia cùng Cố phu nhân Diêm thị đã sớm chờ ở nhà, chờ cô gia quý không thể nói này mang theo tiểu thư lại mặt.
Khi cỗ kiệu Khương gia đặt xuống đất, Khương thái phó ra khỏi cỗ kiệu đầu
tiên, Cố lão gia vừa thấy hắn, vội vàng cung kính chắp tay hành lễ, tại
trước mặt thái phó đương triều không dám ỷ vào thân phận nhạc phụ của
ông ta mà sĩ diện.
Trên mặt Diêm thị cười như nở hoa, mang theo
hai nhi tử Cố Nghiêu Cố Kỳ, trong lòng tính toán đem hai nhi tử dẫn tới
trước mặt Khương thái phó, trên con đường làm quan tương lai chỉ cần
Khương thái phó nói một câu, dẫn dắt một phen, liền thắng người bên
ngoài cố gắng luồn cúi ba mươi năm.
Diêm thị đang muốn mở miệng
giới thiệu hai nhi tử của mình, Khương thái phó xoay người tự mình nhấc
mành kiệu lên, nắm tay Cố Vãn Tình đỡ nàng ra kiệu, rồi sau đó hai người bị mọi người vây quanh vào trong phủ, dọc theo đường đi Khương thái phó đều nắm tay Cố Vãn Tình, hai người sóng vai mà đi, nhìn trai tài gái
sắc, thập phần ân ái xứng đôi.
Vào phòng, mọi người ngồi xuống,
hàn huyên một thời gian, Diêm thị nháy mắt với hai nhi tử, cười tủm tỉm
nói với Khương thái phó: “Ta tuy rằng là một phụ nhân, nhưng vẫn nghe
nói học vấn cô gia là siêu phàm. Hiếm khi cô gia đến nhà một chuyến, hai nhi tử không nên thân này của ta cả ngày nói với ta là ngưỡng mộ cô
gia, nếu có thể được cô gia chỉ điểm một hai, đó thật sự là hơn đọc sách mười năm.”
Hai người Cố Nghiêu Cố Kỳ đứng dậy đi về phía trước
chào. Tâm tư ấy của Diêm thị, Khương thái phó như thế nào nhìn không ra
chứ, cho nên hắn cũng không vội mà đáp ứng, cười cùng bọn hắn hàn huyên
vài câu, nói: “Lúc trước ta đáp ứng tỷ tỷ các ngươi muốn bồi nàng ở
trong sân đi dạo, ta phải hỏi hỏi ý nàng trước.” Rồi sau đó quay đầu
nhìn về phía Cố Vãn Tình, nói: “Vãn Tình, nàng không phải nói muốn đi
dạo trong viện sao, nàng thấy sao?”
Khương thái phó tuy rằng hỏi
chuyện dạo vườn, nhưng các vị đang ngồi đều nghe ra ý trong lời nói của
hắn, rõ ràng đang nói cho người Cố gia: việc này hoàn toàn xem tâm tình
Cố Vãn Tình, nàng nói dẫn ta liền dẫn, nếu nàng không cam lòng, vậy các
ngươi cầu xin như thế nào cầu cũng không được.
Diêm thị vừa nghe
lời này, ánh mắt nhìn Cố Vãn Tình lập tức nóng bỏng rất nhiều —— không
nghĩ tới tiểu thư thứ nữ không đáng chú ý lắm này, lại vẫn có vài phần
bản sự, mới qua cửa ba ngày, có thể làm cho Bình Thân vương đối với nàng nói gì nghe nấy.
Diêm thị cầm tay Cố Vãn Tình, thân thiết nói:
“Vãn Tình a, mẹ con ta đã lâu không nói chuyện, ta làm mẫu thân rất nhớ
thương con. Không bằng ta cùng con đi dạo trong viện, để nam nhân bọn họ tại đây nói chuyện?”
Ý cười trên mặt Cố Vãn Tình càng tăng lên,
nàng không tiếp lời, mà là cầm tay Diêm thị nói: “Mẫu thân, nữ nhi thực
sự là nhớ mẫu thân. Sao con không thấy Vưu di nương?”
Diêm thị
vội vàng cười nói: “À, xem ta đều bận nên hồ đồ, quá cao hứng, nhưng lại đem việc này quên mất. Hương Thanh, đi kêu Vưu di nương mời đến.”
Hương Thanh lên tiếng, vội vàng đi ra ngoài, nha đầu kia rất có mặt mũi,
trong ngày thường rất vô lễ với Vưu di nương, nay thấy nữ nhi Vưu di
nương thành Bình Thân vương phi, lại được Vương gia sủng ái như vậy,
thấy Vưu di nương thân như thấy mẹ ruột.
Vưu di nương theo Hương
Thanh vào phòng, nhìn thấy nữ nhi mấy ngày không thấy, nước mắt lập tức
ngay tại trong hốc mắt đảo quanh.
Cố Vãn Tình nhanh chóng đi tới, giữ chặt tay Vưu thị, nhìn Vưu thị mặt phiếm hồng quang, ăn mặc thể
diện, cũng yên lòng, xem ra Diêm thị coi như biết nặng nhẹ, cũng không
có cay nghiệt với Vưu thị. Cố phu nhân Diêm thị cười tủm tỉm một tay cầm tay Cố Vãn Tình, một tay cầm tay Vưu thị, cười nói: “Vãn Tình a, không
bằng chúng ta đi dạo trong viện, nói chút chuyện đi?”
Lúc này Cố
Vãn Tình mới gật đầu, nói với Khương thái phó: “Nam nhân các ngài nói
chuyện chúng ta cũng không sáp vào, ta cùng với mẫu thân các nàng đi ra
ngoài đi dạo, trò chuyện.”
Khương thái phó nói: “Đi sớm về sớm,
cẩn thận bị trúng gió.” Rồi sau đó lại cầm lấy áo choàng trong tay gã
sai vặt, tự mình phủ lên cho Cố Vãn Tình. Diêm thị nói với hai nhi tử:
“Phải cố gắng học hỏi bản sự của tỷ phu các con, đừng cô phụ tâm ý tỷ tỷ các con.”
Cố Nghiêu Cố Kỳ gật đầu nói: “Vâng, mẫu thân, nhi tử hiểu.” Lại hành lễ với Cố Vãn Tình nói: “Tứ tỷ đi thong thả.”
Được Cố Vãn Tình đáp ứng, Diêm thị yên tâm rất nhiều, có thể được Bình Thân
vương coi trọng, thì con đường làm quan của hai nhi tử bà ta không lo.
Cố Vãn Tình biết Diêm thị tính toán nhỏ nhặt, nàng cũng vui vẻ biết thời biết thế, huynh đệ nhà mẹ đẻ nàng có tiền đồ, tương lai cũng có thể cho nàng chỗ dựa, dù sao Cố gia là mẫu gia của nàng. Nàng mặc dù xuất giá,
nhưng Cố gia vinh nhục vẫn quan hệ tới thể diện của nàng như trước.
Chuyện của Cố Nghiêu Cố Kỳ, đối với Khương thái phó mà nói bất quá chỉ
là nhấc tay chi lao, cũng không phí tâm tư gì, chuyện mượn hoa hiến phật như thế, Cố Vãn Tình đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Ba người đi
dạo một hồi ở sân, tìm một lương đình nghỉ chân, Cố Vãn Tình cười yếu ớt nhìn Diêm thị đường làm quan rộng mở đầy mặt, ra vẻ lơ đãng nói: “Cũng
không biết phu quân có hài lòng với học vấn của hai đệ đệ hay không, chờ hồi vương phủ, con sẽ hỏi một chút… Con nghe nói mẫu thân có cháu gái
bà con xa, tên là Sắc Vi, mẫu thân kêu nàng theo gả, con đúng là không
biết đâu.”
Diêm thị vừa nghe nửa câu đầu, biết Cố Vãn Tình đem
chuyện hai đệ đệ đặt ở trong lòng, đang rất vui vẻ, liền nghe thấy được
nửa câu sau, Diêm thị cười hắc hắc, có chút chột dạ, dù sao vươn tay tới trong phòng cô gia là chuyện không hay ho gì, bất quá bà ta ỷ vào thân
phận mẹ cả của mình, nữ nhi này tính tình mềm mại dễ đắn đo, nay lại có
Vưu thị ở trong tay, mới không kiêng nể gìnhư vậy.
“Sáng sớm hôm
nay, nữ nhi mới đánh nha đầu đó hai mươi bản tử, mẫu thân sẽ không trách tội chứ?” Cố Vãn Tình chớp chớp ánh mắt hỏi, chuyện nàng đánh bản tử
Sắc Vi sớm hay muộn sẽ rơi vào trong lỗ tai Diêm thị, khi đó sự tình còn không biết sẽ bị bố trí thành bộ dáng gì nữa. So với để cho Sắc Vi
chính mình đến cáo trạng, không bằng từ chính nàng nói ra.
“Này…
Sắc Vi nha đầu kia là như thế nào đắc tội con, nhưng lại bị đánh bản
tử?” Diêm thị giật mình nói. Trong ấn tượng của bà ta, Cố Vãn Tình là
đứa nhu nhược, thở mạnh cũng không dám, chẳng lẽ là bị người nào ở
Khương gia xúi giục nên thay đổi tính tình?
Cố Vãn Tình thản
nhiên cười nói: “Cũng không phải đại sự gì, chính là nàng cô nàng này
không biết tốt xấu, va chạm Vương gia. Mẫu thân, con thì dễ nói chuyện,
chống đối con không có gì, nhưng nếu là chọc giận Vương gia, làm cho
Vương gia nghĩ đến nhi tử nữ nhi Cố gia chúng ta đều không có quy củ,
liên lụy đối hai đệ đệ có thành kiến, thì nguy rồi.”
Diêm thị vừa nghe, vội hỏi: “Tiểu chân đáng chết đó, nhưng lại không biết tốt xấu như vậy, nên đánh! Nên đánh!”
Cố Vãn Tình lại cố tình khó xử nhanh chóng nói: “Con coi bộ dáng nha đầu
Sắc Vi kia khá xinh, vốn định đưa đến trong phòng đại công tử làm nha
hoàn, ai biết nó lại không có mắt, thật sự là cô phụ nỗi khổ tâm của nữ
nhi.”
Diêm thị cau mày, nữ nhi này của bà ta khi nào thì học được tự chủ trương? Diêm thị có chút không hờn giận, nói: “Vãn Tình, mẫu
thân đem Sắc Vi đưa đi, cũng là nghĩ giúp đỡ con, sợ con một người không ai dựa vào, bị người khi dễ. Nam nhân á, tóm lại là muốn nạp thiếp,
cùng với tiện nghi người bên ngoài, không bằng phóng người một nhà tại
bên người, cũng dễ đắn đo. Hơn nữa nếu là Sắc Vi có thể sinh hạ nhất nhi bán nữ, con hãy thu đến trong phòng chính mình dưỡng, dù sao không ai
chê nhiều con, nhiều đứa nhỏ tương lai cũng là nhiều người hiếu thuận
con a.”
Cố Vãn Tình dừng một chút, niết vào đóa hoa trên làn váy, nhìn Diêm thị, nhẹ nhàng nói: “Khương gia đã có ba nhi tử, hai thứ nữ…
Nhưng là còn chưa có tôn bối…”
Diêm thị cũng không phải đồ ngốc,
nghe Cố Vãn Tình vừa nói như vậy, ánh mắt nhất thời sáng như tuyết:
Khương thái phó đã có ba nhi tử trưởng thân phận tôn quý, thế lực ngoại
tổ gia của từng nhi tử trưởng đều rất lớn, cho dù nha đầu Sắc Vi đó có
thể sinh nhi tử, bất quá là con vợ kế do nha đầu thông phòng sinh, nhất
định không được coi trọng. Nhưng là ba nhi tử Khương thái phó chưa lập
gia đình, chỉ có con lớn nhất – Khương Viêm Châu mới đính thân, nếu Sắc
Vi vào trong phòng đại công tử, lại sinh nhi tử trước khi nàng dâu gả
vào cửa, cho dù là con vợ kế, cũng là trưởng tôn Khương gia mà, lại có
tổ mẫu Cố Vãn Tình này giúp đỡ, phân lượng cùng một con vợ kế nho nhỏ tự nhiên không thể so sánh nổi. Hơn nữa, Khương Viêm Châu cũng là người
tiền đồ vô lượng, nếu Sắc Vi ghé vào lỗ tai hắn thổi gió bên gối, tương
lai trên con đường làm quan, cũng là trợ lực vô cùng tốt cho Cố Nghiêu
Cố Kỳ!
Vừa nghĩ tới hai nhi tử được phụ tử Khương thị bảo hộ, tâm tình Diêm thị lại vui lên, nhanh chóng cầm tay Cố Vãn Tình nói: “Vẫn là nữ nhi lo lắng chu đáo, là ánh mắt mẫu thân thiển cận.”
Cố Vãn
Tình nắm tay Diêm thị, cười tủm tỉm nói: “Mẫu thân nói cái gì vậy, chúng ta không phải lo lắng vì Cố gia sao. Con là nữ nhi Cố gia, hai đệ đệ
tương lai có đại tiền đồ, con làm tỷ tỷ cũng được hưởng ké hào quang
phải không? Chỉ tiếc nha đầu Sắc Vi đó, rất ngu ngốc, uổng phí con một
phen khổ tâm, ai…”
“Đúng vậy, đồ không nên thân đó, ai…” Diêm thị hận nghiến răng, trong lòng tính toán lần sau Sắc Vi hồi phủ, nhất định phải cẩn thận đem nàng ta thu thập một phen mới giải hận.
Dùng ngọ thiện xong, lại cùng phụ thân mẫu thân nói chuyện, vợ chồng Khương thị khởi hành hồi phủ.
Ngồi ở bên trong kiệu, Cố Vãn Tình nhìn vị phu quân của mình, trong lòng một vạn lần thư sướng. Lần lại mặt này, hắn cho mình thể diện rất lớn, làm
Cố gia cao thấp không dám chậm trễ chính mình, tương lai cuộc sống của
Vưu thị, nàng cũng yên tâm.
Khương Hằng nhìn Cố Vãn Tình một bộ
dáng có chút suy nghĩ rồi nhìn chính mình, cười khẽ điểm mũi của nàng,
nói: “Hôm nay vi phu biểu hiện, phu nhân có vừa lòng không?”