Thúy Thúy cứ ngủ li bì, ngủ rất say. Người trong công ty đến thăm cô, rồi Tổng giám đốc Ngô cũng bắt đầu lo lắng. Qua những bức ảnh và tư liệu đầy đủ mà Thúy Thúy đã thu thập được trong đợt công tác, có thể thấy cô suy nghĩ mọi thứ rất thấu đáo, không có một sơ hở nào, rất nhiều phương diện mà ông không nghĩ đến, Thúy Thúy đều đi điều tra tỉ mỉ, từng tí một, thậm chí Thúy Thúy còn nghĩ cách tháo rời những bộ phận máy, rồi lấy máy ảnh siêu nhỏ chụp lại. Thế nhưng không hiểu sao, về phương diện làm người, Thúy Thúy lại kém cỏi như vậy. Thiên tài và kẻ đần độn chỉ cách nhau trong gang tấc. Tổng giám đốc Ngô nhận định Thúy Thúy là một nhân tài nghiệp vụ vô cùng xuất sắc, nhưng không để lộ ra bên ngoài. Bây giờ Thúy Thúy bất ổn như vậy, ông cũng nhíu mày đăm chiêu.
Nhờ bố Vương Hinh và ông ngoại khuyên nhủ, bố Thúy Thúy đã mời một chuyên gia bệnh tâm thần khám bệnh cho Thúy Thúy. Chuyên gia chuẩn đoán về mặt tinh thần của Thúy Thúy không có vấn đề, chỉ là áp lực quá lớn, gần đây lại bị nhiều tổn thương. Những tổn thương này vượt quá phạm vi chịu đựng của bản thân cô, nên hệ thống thần kinh tự động khép lại… Trong y học, đây cũng là một kiểu tự phòng ngự tinh thần, sai khi thần kinh được khép lại, có thể bảo vệ cô không còn bị tổn thương nữa. Chỉ cần Thúy Thúy tự chiến thằng được bóng tối, vết hằn trong tâm lý của cô, cộng thêm sự quan tâm che chở của người nhà, sẽ nhanh chóng hồi phục. Ông còn giới thiệu cho Thúy Thúy một vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng.
Bác si tâm lý gợi ý trò chuyện với Thúy Thúy, Thúy Thúy chỉ cúi đầu, không nói. Hỏi thêm cô lập tức hoảng hốt, đứng dậy chạy ra bên ngoài, còn kêu: “Đừng đánh con! Đừng đánh con! Tại sao lại đánh con! Mẹ chồng, chồng, đừng đánh con! Tại sao mẹ chồng đánh con, con không được phép đánh lại, tại sao chứ?”. Bố mẹ Thúy Thúy xót xa như đứt từng khúc ruột, cả nhà Vương Hinh tay cuộn tròn thành nắm đấm thật chặt, ông bà ngoại Vương Hinh khóc không thành tiếng. Họ nói với Thúy Thúy, sau này ai dám đánh cô cô có thể đánh lại. Nếu mẹ chồng đánh cô nữa, thì cô cứ dốc hết sức mà đánh chết bà già ác nghiệt đó. Thúy Thúy ôm đầu khóc lóc: “Mẹ không cho, mẹ dạy cháu phải biết tôn trọng bề trên, hiếu thuận với mẹ chồng, cháu không được phép đánh bà, hu…hu, nhưng bà đánh cháu, cháu phải làm sao đây? Lần trước cháu không kìm lòng đựơc, đã đánh bà, nhưng cháu thấy cháu thật không phải … đầu óc cháu rất loạn, a……cháu không hiều…”. Mọi người đều nhìn mẹ Thúy Thúy vằng ánh mắt giận dữ.
Bà ngoại Thúy Thúy nói đỡ hộ mẹ Thúy Thúy: “Lời nó dạy cũng không sai mà… Đúng là không được phép đánh lại mẹ chồng! Tôn trọng bề trên, hiếu thuận với mẹ chồng là phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, tôi cũng luôn dạy con cái như vậy, nhưng, nhưng……”. Bà sợ sệt nhìn Vương Hinh đang giận dữ giậm chân thình thịch, sắc mặt tím tái của bố Thúy Thúy, gương mặt lạnh lùng của bố Vương Hinh, sắc mặt ái ngại của mẹ Vương Hinh, còn cả khuôn mặt méo xệch đi của mẹ Thúy Thúy…… Vì không dám khơi lên cơn giận của mọi người, bà ngoại Thúy Thúy đầu đã bạc trắng vội chuyển lởi: “Nhưng bà mẹ chồng Thúy Thúy là ngoại lệ, phải đánh! Đánh chết là tốt nhất! Lần trước cháu cho bà ta mấy cái bạt tai là rất tuyệt, lần sau, nếu ta thấy bà ta đánh cháu, dù tay bà ngoại đã yếu, không đánh được, bà sẽ ở ngoài cổ vũ cháu đánh chết bà già khốn khiếp đó, Thúy Thúy ngoan, đừng khóc nữa”.
Sắc mặt mọi người lúc này mới dịu đi đôi phần, chỉ có mẹ Thúy Thúy vẫn ôm mặt khóc thảm thiết, rồi lại tự hỏi mình: “Mình đã sai rồi sao? Lẽ nào mình đã dạy con sai? Từ nhỏ Thúy Thúy đã biết nghe lời, mình nói gì nó nghe nấy, chính mình đã hại Thúy Thúy rồi?”
Thúy Thúy trở về nhà, vẫn tiếp tục ngủ lịm, thường xuyên hét trong cơn mê: “Đừng đánh con. Bố mẹ Thúy Thúy sau một đêm tóc đều đã bạc trắng.
Hôm nay Đại Lâm hùng dũng bước vào nhà Thúy Thúy, ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế sofa, vênh váo nói đòi ly hôn, đồng thời yêu cầu nhà Thúy Thúy bồi thường cho anh ta 10 vạn tệ. Mẹ Thúy Thúy gần như bị bệnh tình của Thúy Thúy dày vò đến độ bất thường, nổi đóa lên trước khi bố Thúy Thúy nổi giận, vội cầm lấy chiếc điều khiển tivi lao đến, đập tới tấp vào đầu vào mặt Đại Lâm, vừa đập vừa gào khóc: “Cả nhà các ngươi sao lại không chết đi chứ, hôm nay tao phải đánh chết mày để trả thù cho Thúy Thúy! Sao mày còn chưa chết chứ? Mau chết đi!”. Mẹ Thúy Thúy gào khóc thống thiết, như sắp ngất đi. Cả đời cô con gái như thế coi như xong, cuộc đời bố mẹ cũng sắp đến hồi kết, mẹ Thúy Thúy đau đớn như đứt từng khúc ruột, cầm chiếc điều khiển đánh tới tấp vào Đại Lâm. Đại Lâm chưa bao giờ thấy mẹ vợ điên cuồng như lúc này, nài xin: “Bố, mẹ, bố mẹ sao vậy? Bố mẹ mắng chửi con thì được, không đựoc chửi rủa mẹ con!”.
Bố Thúy Thúy cứ nghĩ đến cái bộ dạng vắt chân chữ ngũ đòi bồi thường của anh ta lúc nãy là tức điên lên, vồ lấy chiếc ghế ném về phía Đại Lâm. Đại Lâm thấy tình hình bất lợi, vội vàng chuồn nhanh ra khỏi cửa, chạy mất dạng, chiếc ghế lao ra theo, hàng xóm tầng trên tầng dưới đều nghe thấy tiếng rầm rầm vang vọng, vội mở cửa ra xem, chỉ nhìn thấy mắt bố Thúy Thúy đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, nắm đấm tay kêu rắc rắc, không nói câu nào. Còn mẹ Thúy Thúy thì co rúm người dưới đất, ôm lấy mặt khóc nấc nghẹn. Nhìn cảnh tượng này, ai cũng ái ngại xót xa. Có người hỏi mẹ Thúy Thúy là đã xảy ra chuyện gì.
Cả nhà Thúy Thúy hiền lành thật thà, tốt bụng vối tất cả mọi người, nhà nào cần tiền, có khi vay người thân còn không được, nhưng vay nhà Thúy Thúy chắc chắn sẽ được. Con cái hàng xóm đi học về, khi bố mẹ chúng không ở nhà, chúng đều sang nhà Thúy Thúy làm bài tập và xem tivi cho đến khi nhà Thúy Thúy ăn cơm tối mới về. Mẹ Thúy Thúy là y tá, các nhà xung quanh, ai có người ốm đều tìm mẹ Thúy Thúy. Mẹ Thúy Thúy sẽ nói cho họ cần mua loại thuốc gì, hay giúp họ tiêm thuốc, truyền thuốc. Mẹ Thúy Thúy chưa từ chối ai bao giờ.
Bố Thúy Thúy khéo tay, tivi nhà ai hỏng, hay bình nóng lạnh hỏng, ông đều giúp họ sửa chữa miễn phí. Mọi người trong gia đình này đều rất lương thiện, thân thiện với mọi người. Cô bé Thúy Thúy từ nhỏ đã e thẹn, gặp ai cũng chỉ chào lí nhí, vừa nói đã đỏ mặt, nhiều hàng xóm đã chứng kiến Thúy Thúy lớn khôn. Họ đánh giá rất cao về gia đình Thúy Thúy. Mấy cô mấy bà đỡ mẹ Thúy Thúy dậy, rồi vào phòng xem Thúy Thúy. Thúy Thúy đã bị tỉnh giấc bởi tiếng động bên ngoài, hai tay giữ chặt mép chăn, đôi mắt mơ màng sợ hãi nhìn họ chằm chằm. Họ thấy ánh mắt và thái độ của Thúy Thúy không bình thường, hỏi gỉ cô cũng không đáp, cắn chặt đôi môi nhợt nhạt, nước mắt lưng tròng nhìn mọi người, nhưng lại có vẻ như không nhìn thấy gì cả.
Mọi người đều thấy có vấn đề, bèn đi hỏi mẹ Thúy Thúy. Mẹ Thúy Thúy luôn cảm thấy cuộc hôn nhân của con gái để xảy ra cơ sự này thật sự rất xấu hổ, không dám nói cho ai hết, nhưng đến nước này, có muốn giấu cũng không đựoc nữa, ôm mặt khóc lớn tiếng, nghẹn ngào nói: “Nhà chồng đánh Thúy Thúy đến phát điên, vừa rồi con rể đến đòi ly hôn, còn đòi nhà tôi bồi thường 10 vạn tệ….. Nhà tôi làm gì còn tiền nữa”.
“Chẳng phải nhà chồng Thúy Thúy mua nhà cho Thúy Thúy sao? Bảo Thúy Thúy đưa hồ sơ thương tích về bạo lực gia đình ra, để cho cả cái gia đình chó chết ấy phải ra đi tay trắng”. Một bác gái phẫn nộ nói lớn.
Một bác trai khác nói: “Thế thì dễ dàng cho chúng nó quá, mẹ Thúy Thúy à, chờ Thúy Thúy ly hôn xong, chỉ cần chị nói một tiếng, những người hàng xóm chúng tôi sẽ giúp chị đập chết cái thằng khốn đó, không đập chết cũng làm cho nó tuyệt tự tuyệt tôn.”
“Phải, phải đấy. Ly hôn mà xong à? Làm gì có chuyện đơn giản thế? Đánh Thúy Thúy đến phát điên, muốn bỏ Thúy Thúy để lấy người khác à? Đánh cho tàn phế, đánh cho chết, xem nó có còn tìm được không!”
Mọi người phẫn nộ xoa nắm đấm: “Lấy lại cái nhà của anh ta, Thúy Thúy chữa khỏi bệnh, có phẩm hạnh tốt như Thúy Thúy và cả căn nhà nữa, người đàn ông tốt thế nào mà chẳng tìm được? Mấy người hàng xóm chúng tôi sẽ lo chuyện này, nhất định phải giúp Thúy Thúy tìm được người đàn ông xứng đáng”.
Mẹ Thúy Thúy khóc nói: “Căn nhà đó đứng tên bố chồng Thúy Thúy, còn bảo nhà tôi đưa ra 20 vạn tệ để sửa chữa trang trí. Ban đầu chúng tôi suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần con rể đối xử tốt với con gái mình là được, chúng tôi có bỏ ra nhiều tiền hơn nữa cũng đáng. Con người sống cả đời cũng chỉ vì con cái mà thôi! Kết quả là ngay ngày hôm sau khi đi tuần trăng mật về, mẹ chồng Thúy Thúy đánh nó đầm đìa máu me chỉ vì nó không bỏ ra nửa tháng lương để mua những thứ bà ta yêu cầu. Trong lòng tôi buồn bực lắm, Thúy Thúy muốn ly hôn, nhưng tôi thật chẳng ra gì, lại ra sức ngăn cản nó. Vì không muốn Thúy Thúy ly hôn, tôi còn chủ động hòa giải với gia đình chồng Thúy Thúy, kết quả là hôm tôi mời họ đi ăn, mẹ chồng Thúy Thúy lại tát nó sau bảy cái liên hồi. Sao bà ta lại có thể nhẫn tâm đến thế, không phải là máu mủ ruột rà của bà ta, bà ta không xót. Từ khi Thúy Thúy sinh ra, tôi và bố nó nâng niu nó trong bàn tay, chỉ có một đứa con, nhà nào chẳng yêu chẳng xót con như thế. Tôi và bố nó không nỡ đánh nó một lần nào, thế nhưng Thúy Thúy sau khi được gả vào nhà chồng, liền bị đánh đập như con vật. Tôi thật là người mẹ đáng chết, còn cứ một mực khuyên Thúy Thúy nhẫn nhịn, nói với nó phụ nữ ly hôn coi như xong cả đời. Nhưng bây giờ Thúy Thúy điên rồi, con rể vẫn đòi ly hôn, còn đòi nhà tôi bồi thường 10 vạn. Chúng tôi vẫn luôn nhịn nhục, để đổi lấy được gì, Thúy Thúy bị nhà chồng đánh cho thành điên, rồi lại bị hắt hủi, đạo lý ở đâu? Cả đời tôi tốt với mọi ngừơi, không hề rấp tâm hại ai bao giờ”. Mẹ Thúy Thúy khóc nghẹn, nói không thành tiếng, đôi môi run rẩy, tiếng khóc thảm thiết, nghe thật xót xa. Hàng xóm đều phẫn nộ, chỉ hận là không thể xé xác gia đình Đại Lâm.
Bố Thúy Thúy vốn là người mạnh mẽ kiên cường, chưa bao giờ chịu cúi đầu trước khó khăn. Thế mà giờ đây, ông lại khóc huhu giống như một đứa trẻ, những giọt nước mắt to tròn nóng hổi thi nhau rơi xuống. Bố Thúy Thúy cứ tự trách mình mãi. “Tại tôi cả. Sau lần thứ hai Thúy Thúy bị đánh, khi về nhà đã trông có vẻ không ổn, gần như đêm nào cũng gặp ác mộng, chợt bừng tỉnh trong tiếng khóc. Hỏi nó mơ thấy gì, nó nói nó mơ thấy mẹ chồng đánh nó. Chúng tôi còn khuyên nó, nói mẹ chồng nó cũng không phải người xấu, bảo Thúy Thúy đừng nghĩ xấu mẹ chồng nó. Một lần, Thúy Thúy nói muốn ly hôn, tôi đã nổi nóng, không cho phép nó ly hôn. Tôi làm bố mà lại quá hồ đồ, tư tưởng truyền thống đã hại Thúy Thúy mất rồi, hại cả nhà chúng tôi. Chúng tôi vẫn luôn dạy Thúy Thúy phải hiếu thuận với bố mẹ chồng, coi chồng là nhất, làm một người vợ hiền thục nết na đức hạnh, ha….. ha. ha…..”.
Bố Thúy Thúy cười vang, nhưng trên mặt vẫn đầm đìa nước mắt. Nụ cười đó trông thật đáng sợ, rồi ông hét lên: “Tại sao đứa con gái chúng tôi vất vả nuôi dưỡng lớn khôn lại phải làm trâu ngựa cho kẻ khác? Tại sao tôi lại tự tay dâng đứa con yêu của mình cho kẻ khác lăng nhục? Tại sao những gia đình có con gái đều dạy con gái hiếu thuận bố mẹ chồng, coi chồng là nhất? Những nhà sinh con trai, có ai dạy con trai mình hiếu thuận bố mẹ vợ, coi vợ là nhất? Những ông bố bà mẹ chồng đó đều dạy con trai lấy một người vợ để về hầu hạ mình, tốt nhất là cô con dâu có công việc, có lương, sẽ làm trâu làm ngựa trong nhà anh ta, phải cung phụng hầu hạ bố mẹ chồng, còn phải là một cái máy đẻ, tốt nhất là sinh được con trai, sinh con gái sẽ bị rẻ rúng hắt hủi!”. Bố Thúy Thúy khóc, lấy nắm tay tự đập vào đầu mình, không ai giữ được.