Huyện Bình An là một thành nhỏ phồn hoa náo nhiệt, nằm ở vùng ven phía nam Yến Châu, bởi vì bên trong có con sông Mộc Lô, trên núi Lô Vi còn có ôn tuyền, cho nên khí hậu so với các thành nhỏ khác ở phương bắc ấm áp hơn rất nhiều.
Trong Một tòa đình viện nhỏ, trên bàn đá trong nội viện để một giỏ trúc nhỏ, bên trong chứa đầy cánh hoa hồng xinh đẹp, mẹ con Ti Điềm ngồi ở bên cạnh cẩn thận chọn cánh hoa. Ti Thượng Hai tuổi đang trêu chọc một con chó trắng nhỏ, vui vẻ đến mức cười khanh khách.
Ti Điềm nhìn nhi tử, nhịn không được cũng cười rộ lên. Cả người lẫn chó đều hoạt bát đáng yêu, đặc biệt là Ti Thượng, là thịt trong lòng nàng. May mắn là tướng mạo giống mẫu thân, hắn lớn lên tuyệt không giống người kia, ngoại trừ lông mi, bằng không thì mỗi ngày nhìn phiên bản của hắn, còn không phải tức giận đến thổ huyết sao! Nghĩ đến người nọ, nụ cười của nàng thu vào, ba năm, vẫn không thể quên được.
Tịch Nhiên chọn cánh hoa trong tay, nhướng mắt nhìn nhìn nữ nhi, trong lòng do dự nửa ngày, vẫn nhịn không được nói: "a Điềm à, đứa nhỏ Triển Ưng này ta thấy cũng không tệ đâu."
Ti Điềm gật đầu, "Hắn làm người thật không tệ."
Tịch Nhiên lo lắng nói: "Ta thấy hắn đối với con giống như có ý tứ kia."
Ti Điềm rải cánh hoa trong tay, nhíu mày nói: "Nương, người nhìn lầm rồi, đừng suy nghĩ nhiều." Nàng thật sự không nhìn ra Triển Ưng có ý gì, nhưng Tịch Nhiên luôn nhiều lần ở trước mặt nàng nhắc tới hắn, khiến cho lòng nàng cũng có chút không được tự nhiên.
"Nương làm sao nhìn lầm được chứ! Ngày đó con đến Giang Hạ liền bảo mọi người trong phủ Triển Bằng trở về. Con tự chủ trương đi về phương Bắc, là Triển Ưng một đường âm thầm hộ tống chúng ta. Chỉ chuyện này thôi thì hắn chính là nam nhân có trách nhiệm."
Ti Điềm thở dài, "Con không biết hắn âm thầm đi theo, bằng không đã sớm để cho hắn rời đi rồi."
Ngày đó nàng đi đến Triển phủ mượn mấy người, nhưng thật ra là cố ý phân tán nghi ngờ, không muốn cho Thương Vũ biết hành tung của nàng. Tính tình Thương Vũ nàng rất rõ ràng, nếu tìm được nàng sẽ không buông tay. Mà nàng tình nguyện cơ khổ sống một mình, cũng tuyệt đối không có khả năng ủy khuất làm thiếp, cho dù là thiếp thất vương thất. Không ngờ, Triển phủ phái tới mấy tên nam tử, bên trong lại có đệ đệ Triển Ưng của Triển Bằng.
Hắn lớn hơn Tiểu Ngạn hai tuổi, khi còn bé cũng thường gặp mặt Ti Điềm, vài năm không gặp, hắn cũng đã trở thành thiếu niên thanh tú.
Ti Điềm đến Giang Hạ liền đuổi hết người của Triển phủ trở về, tiếp tục đi về phía Bắc. Không ngờ, về sau nàng phát hiện Triển Ưng lại tiếp tục âm thầm đi theo nàng, bảo hộ các nàng. Nàng bảo hắn trở về, hắn không chịu, nhất định phải đưa các nàng đến nơi mới chịu đi. Nàng đành phải đáp ứng, yêu cầu hắn không thể lộ ra hành tung của các nàng với bất kỳ người nào. Dần dần chuyện nàng mang thai lộ ra, hắn càng cho rằng hắn không thể rời khỏi, cứ như vậy đi theo các nàng một đường đến huyện Bình An, an ổn sinh sống.
Sau khi sinh ra Ti Thượng, nàng nhiều lần bảo hắn trở về, hắn luôn nói chờ một chút, chờ liền hai năm. Ti Điềm sợ hắn nhắc tới chuyện của mình với Triển Bằng, nhưng về sau phát hiện hắn cực kỳ giữ lời, cho dù Triển Bằng có qua lại thư nhà, cũng chỉ nói mình ở bên ngoài du ngoạn, cũng không nhắc tới mẹ con Ti Điềm, cũng không hỏi phụ thân Ti Thượng là ai.
Ti Điềm đối với hắn rất khách khí cũng rất cảm kích, nhưng nàng đã nản lòng thoái chí, tuyệt sẽ không suy nghĩ xa hơn về mặt tình cảm. Cho nên ở chung với Triển Ưng đã ba năm, nhưng lại như bằng hữu và đồng hương bình thường, thân cận thì thân cận, cảm kích thì cảm kích, tuyệt sẽ không có ý nghĩ gì, cũng càng không muốn đối phương sinh ra cái ý tưởng gì. Nhưng, Tịch Nhiên lại cho rằng nữ nhi mang theo hài tử như vậy không phải kế lâu dài, gần đây luôn thỉnh thoảng mà nhắc tới việc này, khiến Ti Điềm rất phiền não.
Tịch Nhiên tiếp tục nói: "Hắn không tốt ở chỗ nào? Tuy rằng kém hơn Thương Vũ nhưng vừa mắt là được rồi. Mấy năm này, con còn không nhìn ra." Tịch Nhiên rời khỏi Đông Đô, mới nghe Ti Điềm nói chuyện của Thương Vũ và Vân Ý, khiếp sợ phẫn nộ lại thất vọng đến cực điểm, cũng không phản đối Ti Điềm lặng lẽ rời khỏi. Thế nhưng bà cũng không ngờ Ti Điềm đã có quan hệ phu thê thật sự với Thương Vũ, càng không nghĩ tới Ti Điềm mang thai. Nếu sớm biết như thế, bà nhất định sẽ không đồng ý cho nữ nhi rời khỏi, dù là ủy ủy khuất khuất làm thiếp, cũng tốt hơn một người phụ nữ một mình mang theo đứa bé. Cho nên hai năm qua, bà liên tục cân nhắc việc tìm một người có thể khiến cho nữ nhi yên ổn lại, trước mắt bà cảm thấy Triển Ưng rất phù hợp, thế nhưng nữ nhi bà lại giống như cọc gỗ người sắt, bà lo lắng suông nhưng lại không thể làm gì.
Ti Điềm cau mày lại, có chút lo lắng, "Nương, con không phải đã nói rồi sao, không lấy chồng."
"Một ngày nào đó nương cũng sẽ rời đi, một mình con mang theo Thượng nhi, nương sao yên tâm được hả?"
Ti Điềm lạnh lùng nói: "Nương, mệnh của con không có nhân duyên, một người hai người cũng không được, người thứ ba cũng là một tên lường gạt, con đối với nam nhân cũng đã chết tâm."
"Không thể nói như vậy, cha con không phải là người tốt sao?"
"Đó là nương vận khí tốt, còn vận khí con không tốt."
Tịch Nhiên thở dài, tính tình nữ nhi càng ngày càng lớn, có lẽ là việc buôn bán rèn luyện, cũng có lẽ là do bị Thương Vũ phụ lòng, dù sao cũng không giống ba năm trước.
Ti Điềm thấy mẫu thân lộ vẻ lo lắng và không vui, liền thay đổi chủ đề, cười nói: "Nương, năm ấy cha tại sao lại quen biết với nương. Nương không phải là đại gia tiểu thư, cả ngày không ra khỏi đại môn không bước ra nhị môn sao?"
"Ta tuy rất ít đi ra ngoài, nhưng sẽ cùng đám di nương đi ra ngoài mua ít son phấn vải vóc."
"A, người đi cửa hàng son phấn của cha sao?"
"Đúng vậy! Khi đó tiệm son phấn của cha con là tốt nhất Đông Đô, chỉ trong vòng mấy tháng đã truyền khắp các gia đình giàu có. Ta đi theo di nương trong phủ đi mua son phấn, mới gặp được ông ấy."
"Nương, đây chính là duyên phận đó? Cha khi đó còn có tiệm gạo, ông ấy rất ít đi cửa hàng son phấn."
"Dù sao duyên phận chính là kỳ lạ, có đôi khi liếc mắt liền vừa ý. Sau khi ta đi vào, ông ấy luôn nhìn ta, sau đó ta cảm thấy được không được tự nhiên, liền không chịu đi, bảo nha đầu đi mua cho ta. Hắn nói với nha đầu, son phấn của hắn thiếu nữ Đông Đô nào cũng có thể mua, chỉ không bán cho ta. Ta nghe xong liền tức giận, nuốt không trôi khẩu khí này, đi chất vấn hắn vì sao, thế nhưng hắn lại nói ta căn bản không cần dùng son phấn."
Ti Điềm cười hì hì nói: "Cha thật biết khen người. Nhưng nương xinh đẹp như vậy, tất nhiên không cần dùng son phấn rồi."
Tịch Nhiên nói: "Cho nên, thế gian này vẫn còn có nam nhân tốt, con đừng quơ đũa cả nắm."
Ti Điềm lắc đầu, "Nương người không nên nhắc lại, con và Thượng nhi ở chung một chỗ rất tốt."
"Con gọi nó là Ti Thượng, chẳng lẽ là vẫn còn nhớ tới Thương Vũ?"
Ti Điềm đứng dậy bỏ đi, trong lòng nghẹn một đoàn oán khí.
Tịch Nhiên ở sau lưng nàng thở dài: "Nam nhân có tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, huống chi thân phận hắn như vậy. Nếu lúc trước ta biết con có thai, cũng sẽ khuyên con nhịn một chút, như vậy, Thượng nhi tốt xấu gì cũng có phụ thân."
Ti Điềm dừng bước chân, quật cường ngẩng đầu, bực bội nói: "Nương, hắn sớm biết thân phận của con, vì cái gì trước đây lại muốn trêu chọc con, hứa hẹn với con? Nếu như không làm được, cần gì phải nói suông, hắn biết rõ tâm nguyện của con, tự hỏi nếu không thể làm được, liền không nên dây dưa với con. Hắn buộc Ngô Dong từ hôn, buộc con và hắn đính hôn, lại làm chuyện phu thê, nhưng sau lưng con lại muốn lấy Vân Ý, chẳng lẽ con làm sai sao?"
Tịch Nhiên thấy nàng nóng nảy, cũng không nói lời nào nữa, chỉ nói: "Được được, tùy con, sau này ta không nói nữa."
Ti Điềm thở dài một hơi, trong lòng ấm ức phiền muộn vô cùng. Có lẽ một thân một mình mang con trai tới huyện thành nhỏ này có chút gây chú ý, thỉnh thoảng cũng có người tới làm mối cầu hôn, hôm nay ngay cả mẫu thân cũng động tâm, thỉnh thoảng còn răn dạy nàng, muốn gả nàng cho Triển Ưng. Không nói đến trong lòng Triển Ưng có suy nghĩ gì, tâm nàng đã như tro tàn, không thể dung nạp được bất kì kẻ nào. Vừa nghĩ tới mệnh của mình giống như khách qua đường đối với mấy người nam tử, nàng chỉ cười nhạt một tiếng, mang theo vẻ trào phúng và đắng chát. Hiện tại mẫu thân cùng nhi tử tốt lắm, mở cửa hàng son phấn sinh ý cũng tốt, cuộc sống giàu có an bình, không có gì không tốt, tại sao phải tìm một nam nhân đến phá hư loại hạnh phúc này?
Ti Điềm mở cửa viện đi đến cửa hàng.
Triển Ưng luôn hỗ trợ coi sóc chuyện buôn bán của cửa hàng, một nam nhân thanh tú ngồi trong cửa hàng son phấn, là một cảnh tượng kì lạ nhưng lại có sức hấp dẫn người khác, cho nên, chuyện buôn bán ở cửa hàng son phấn của Ti Điềm tốt hơn nhà người khác rất nhiều, nàng cho là hắn sẽ không thoải mái, như vậy có thể "bức"hắn đi. Không ngờ, hắn lại thản nhiên hào phóng, ở lại cửa hàng son phấn không một câu oán hận, nhẫn nhục chịu khó. Ti Điềm âm thầm bội phục, nhưng lại không thể làm gì.
Trong cửa hàng có mấy cô dâu nhỏ chọn đồ vật, Triển Ưng nhìn thấy Ti Điềm, từ sau quầy đi ra cửa hàng.
Ti Điềm ôm cánh tay nhìn hắn, cười nói: "Triển Ưng, ta có chuyện đang muốn nói với ngươi đây."
"Chuyện gì?"
"Chừng nào ngươi trở về?"
Triển Ưng khẽ giật mình, lông mày nhíu lên.
"Nếu sắp tới không có ý định trở về, hoặc không có ý định trở về, ta liền nói Trương đại nương bên cạnh tìm cho ngươi một mối hôn sự."
Triển Ưng thở dài, "Nàng muốn đuổi ta đi thì nói đại cho rồi."
Ti Điềm có chút ngượng ngùng, thật ra nàng sợ hắn có ý gì đó với nàng, càng sợ mẫu thân nhắc tới việc này.
"Triển Ưng, ngươi đi đã ba năm, người nhà nhất định nhớ mong, ta cảm thấy rất áy náy. Ngươi cần phải trở về."
"Ta theo các người một đường đi về phương Bắc, vừa trưởng thành vừa được mở mang kiến thức tôi luyện bản thân, hiện tại vừa học được việc buôn bán, ta cảm thấy rất tốt, so với buồn bực trong nhà đọc sách thoải mái hơn nhiều. Nàng tội gì phải cảm thấy áy náy với ta?"
Ti Điềm hừ nhẹ một tiếng, "Ta là áy náy với nương ngươi thôi! Tương lai ngươi tính thế nào?"
"Tương lai? Ta tất nhiên là quay về Đông Đô mở cửa hàng son phấn rồi!"
Nhìn hắn nghiêm trang, dáng vẻ đương nhiên, lại nghe những lời này của hắn, trong lòng Ti Điềm buông lỏng, kìm lòng không được bật cười, "Ngươi muốn làm nghề này thật hả?"
"Có gì không thể? Năm ấy Ti thúc thúc cũng không phải đã từng mở cửa hàng son phấn sao?"
"Cha ta đã từng mở, vì vậy còn cưới được nương ta. Cho nên ngươi nhanh đi về đi, nàng dâu của nhà ngươi nói không chừng đang ở Đông Đô chờ ngươi đó." Ti Điềm cười hì hì vui đùa với hắn.
Mặt hắn cũng không đỏ, nghiêm mặt nói: "Khi nào nàng gả cho người ta, ta liền trở về. Mình nàng ở chỗ này, ta lo lắng."
Ti Điềm khẽ nói: "Cả đời ta sẽ không lấy chồng, ngươi đi nhanh lên đi, bằng không sẽ chậm trễ chính sự của ngươi."
Đôi mắt Triển Ưng trừng lớn, "Nàng thật sự không có ý định lập gia đình?"
Ti Điềm cười đi vào cửa hàng, vừa đi vừa nói: "Đúng vậy, ngươi đi nhanh lên đi, ta có thể chiếu cố bản thân, ngươi đừng quan tâm."
Triển Ưng cong khóe miệng, nói: "Ti Điềm, thời điểm ta ra đi, ngươi sẽ tặng ta phương thức điều chế son phấn chứ."
Ti Điềm quay đầu lại cười cười, "Đó là đương nhiên."
Triển Ưng cười, "Ta là vì để cho nàng không cảm thấy áy náy mới nói vậy đó."
Ti Điềm cười đến mặt mày cong cong, trong lòng đặc biệt khoan khoái dễ chịu. Triển Ưng người này rất biết cách làm cho người ta thoải mái.
Chạng vạng tối, Ti Điềm đóng cửa hàng về nhà.
"Nương, ôm ôm." Ti Thượng đi tới, bắt đầu muốn nàng ôm. Ti Điềm lập tức cười tươi như hoa, ôm nhi tử hôn hai cái. Ti Thượng cũng ôm cổ mẫu thân, rồi hôn mẫu thân mấy ngụm.
"Nương, đi ngâm nước suối." Ti Thượng nói chuyện còn chưa lưu loát, khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn, miệng nhỏ nhắn hồng hồng, ngày thường khoẻ mạnh kháu khỉnh. Mặt mũi xinh đẹp giống như Ti Điềm, nhưng lông mi anh khí lại không khác gì Thương Vũ.
Trách không được vồn vã vừa ôm vừa hôn như vậy, thì ra là có yêu cầu. Ti Điềm cười điểm cái mũi nhỏ của hắn, "Không phải hôm trước vừa đi sao?"
"Đi nữa, cẩu cẩu cũng đi."
Ti Điềm nhìn thoáng qua tiểu cẩu dưới chân, cười tủm tỉm nói: "Vậy cũng không được, trong ôn tuyền không cho mang chó theo, sẽ bị đánh đòn đuổi ra."
Ti Thượng quệt mồm uốn éo trong ngực nàng, lại ôm cổ của nàng hôn. Tịch Nhiên đi tới vỗ vỗ mông đít nhỏ của hắn, cười nói: "Hôn cũng vô dụng thôi, trong ôn tuyền không cho mang chó mang mèo, chờ con lớn một chút, ngay cả con cũng không cho mang vào."
"Vì sao?"
"Bởi vì chúng ta là nữ nhân còn con là nam nhân, con phải đi chỗ dành cho khách nam, không thể đi theo chúng ta."
"Vậy người nào sẽ mang con đi?"
Ti Điềm và Tịch Nhiên cũng không nói.
Ti Điềm nói: "Đợi con lớn một chút, ở nhà tự tắm rửa."
Ti Thượng lại uốn éo, "Không ở nhà, không ở nhà, muốn đi suối."
Tịch Nhiên nhìn Ti Điềm, muốn nói cái gì lại thôi, trong nhà chung quy cũng cần phải có người đàn ông.
Mùa xuân đến, người đi ôn tuyền trên núi cũng nhiều hơn, hoa đỗ quyên trong núi hồng hồng xinh đẹp rực rỡ. Ti Điềm không chịu nỗi Ti Thượng quấn náo. Bèn dẫn hắn đến ôn tuyền trên núi Lô Vi ngoài thành.
Ti Thượng này, giống như trời sinh đã biết hưởng thụ, tuổi còn nhỏ, đối với quần áo, đồ ăn cũng tương đối bắt bẻ, cực kỳ giống người kia. Còn có, hắn đối với đao kiếm cũng rất có hứng thú, thường thường cầm nhánh cây trong sân khoa tay múa chân, toàn ra lệnh với con chó nhỏ như cục bông tuyết ở nhà, dáng vẻ như Tiểu Bá Vương. Xem ra, tuy rằng dung mạo Ti Thượng không giống Thương Vũ, nhưng tính tình cực kỳ giống. Hắn tuổi còn nhỏ nhưng rất thích sạch sẽ, thích tắm rửa, động một chút lại muốn mẫu thân dẫn hắn đến ôn tuyền, cái này một chút cũng giống hắn. Ti Điềm thở dài, may mà trong tay mình có ít bạc, bằng không thì thật đúng là rất khó nuôi dưỡng tốt vị tiểu thiếu gia khó hầu hạ này.
Ti Thượng hiện tại tuổi còn quá nhỏ, lại rất xinh đẹp đáng yêu, mỗi lần tới cũng có thể đưa nó đến chỗ dành cho khách nữ, cho nên Ti Điềm cũng vui vẻ dẫn theo nó. Sau khi làm mẫu thân, Ti Điềm phát hiện tình cảm tình yêu như đã cách mình rất xa giống như là chuyện kiếp trước, nàng âm thầm may mắn mình đã có Ti Thượng, nhìn thằng bé ngày từng ngày lớn lên, bổ khuyết năm tháng của nàng được tràn đầy, không có thời gian nghĩ ngợi lung tung.
Ti Thượng chơi được tận hứng mới từ trong ôn tuyền đi ra, đi theo mẫu thân cùng bà ngoại xuống núi. Đi ngang qua cửa hàng trà nước dưới chân núi, nó lại la hét khát nước muốn uống nước mía ngọt. Vào mùa đông, mỗi lần từ ôn tuyền đi ra, nó đều muốn ở trong quán trà này uống một chén nước mía ngọt hâm nóng mới bằng lòng rời đi.
Ti Điềm đau đầu, dụ dỗ, "Bảo Bảo nghe lời, mía ngọt vào mùa đông mới có, hôm nay sắp mùa hạ rồi, không có mía ngọt."
Ti Thượng trừng mắt mắt to, nói: "con không muốn mía ngọt, con muốn muốn nước mía ngọt."
"Không có mía ngọt, ở đâu ra nước mía ngọt hả? Uống nước trà được không?" Ti Thượng miễn cưỡng đồng ý.
Đi vào cửa hàng nước trà, Ti Điềm đặt chén nước vào bàn tay nhỏ của Ti Thượng, thằng bé bưng ly uống ngay hai phần, nhướng mày lên nói: "Nương, uống không ngon." Ti Điềm lắc đầu, tiểu thiếu gia, ngươi chín bỏ làm mười được không hả?
Nàng quét mắt nhìn, bỗng nhiên ngơ ngác một chút, một góc trong cửa hàng trà nước ngồi mấy người, một trong số đó nhìn có chút quen mắt, lại có điểm giống với một tên hộ vệ bên cạnh Thương Vũ. Nàng hoảng hốt một cái, lập tức phủ nhận. Làm sao có thể chứ? Nơi này cách Thương Lan xa như vậy, cho dù hắn ở đây tìm nàng, cũng phải hướng Giang Hạ mà đi. Ba năm, có lẽ hắn sớm đã thành thân với Bùi Vân Ý, có lẽ ngay cả tìm cũng sẽ không tìm nàng. Nàng cười nhạt một tiếng, cảm giác mình suy nghĩ nhiều, hiện tại nàng sống an ổn, cũng tuyệt không nghĩ tới sẽ gặp lại hắn.
Nàng dẫn nhi tử và mẫu thân về nội thành. đến cửa hàng son phấn, Ti Điềm trước xuống xe ngựa, Tịch Nhiên mang theo Ti Thượng đi mua đồ ăn.
Ti Điềm trong cửa hàng đợi một lát, lúc này mới về nhà. Đi đến cửa lớn, nàng giật mình. Mấy người dắt ngựa đứng trước cây hòe ở cửa đình viện, vị đứng đầu dĩ nhiên là Tề Dương.
Giờ phút này gặp lại, giật mình như giấc chiêm bao. Nàng ngơ ngác nhìn Tề Dương, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra hắn sẽ tìm đến.
Tề Dương thở dài, cắn răng nhìn nàng, "Ti Điềm, chúng ta tìm được muội rồi."
Trong lòng Ti Điềm hoảng hốt, cười nói: "Đã lâu không gặp, huynh tìm muội có việc sao?"
Tề Dương nhảy chân nói: "Đương nhiên có chuyện. Đại sư huynh bị muội làm điên rồi, muội có biết hay không?"
Đã ba năm không có người nhắc tới cái tên này, hiện tại ở bên tai nàng như vang lên một tiếng sét, nàng kinh ngạc đứng nhìn nhưng nói không ra lời, tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại như nổi lên sóng lớn.
"Ti Điềm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao bỗng nhiên đi không từ biệt? Đại sư huynh lật tung chung quanh Giang Hạ hơn mười lần, tại sao muội lại ở chỗ này?"
Nàng kinh ngạc trầm mặc, trong lòng chua xót khổ sở, lại không cách nào nói ra nguyên nhân, "Hắn tìm muội làm cái gì?"
"Hắc, Ti Điềm, muội xảy ra chuyện gì vậy? không phải muội và Đại sư huynh đã đính hôn sao? Đại sư huynh chờ thành thân với muội, muội bỗng nhiên mất tích, sống chết không rõ tung tích, thiếu chút nữa làm hắn gấp chết."
"Tề Dương, là hắn bảo huynh đến tìm muội hay sao?"
"Đúng vậy! Hắn không thể liên tục ở lại Đại Lương, đành phải phái vô số người tìm khắp nơi, có ta nè, người Thất Thế Môn, rồi Thương Lan người, huyên náo người ngã ngựa đổ." Nếu không phải Thương Vũ luôn phái người lưu ý Triển gia, nếu không phải tra ra thư nhà Triển Ưng đến từ huyện Bình An, ai có thể nghĩ đến Ti Điềm lại ở chỗ này?
Ti Điềm hơi chua xót, lạnh lùng cười cười, "Không cần. Huynh trở về nói cho hắn biết, muội sống rất tốt, đã gả người sinh con."
Tề Dương cao giọng nói: "Muội nói cái gì?"
"Muội nói, muội đã gả cho người khác sinh con rồi."
Tề Dương trừng mắt nhìn nàng, khó có thể tin được.
"Thiệt mà, nương muội dẫn nhi tử đi mua thức ăn rồi. Huynh đi đi, lỡ lát nữa phu quân muội nhìn thấy nam nhân ở trước cửa nhà, sợ là không vui."
Tề Dương kinh ngạc nhìn nhìn nàng, cảm thấy nàng thật sự thay đổi rất lớn. Nàng của ngày hôm nay, vẻ mặt kiên nghị, thành thục quyến rũ, còn mang theo vẻ tháo vát nhiệt tình, cùng với cô bé hay ngại ngùng xấu hổ của ba năm trước đây tưởng chừng như hai người. Giữa nàng và Đại sư huynh rốt cuộc có hiểu lầm gì vậy? Đại sư huynh không không biết rõ nguyên do, mà nàng lại không chịu nói rõ.
Tề Dương đành phải hậm hực cáo từ, "Muội đã lập gia đình, ta trở về đi nói cho Đại sư huynh, sau này cũng không cần tìm muội nữa." Hắn dắt ngựa, nói với tùy tùng sau lưng một tiếng, trực tiếp liền rời đi.
Ti Điềm nhìn hắn vừa đến lại đi như vậy, trong lòng hết sức áy náy, vội nói: "Tề Dương, thực xin lỗi, muội nên giữ huynh lại dùng cơm, nhưng thật sự bất tiện, ngày sau muội nhất định đền bù."
Tề Dương rộng lượng cười cười, "Không có việc gì, không có việc gì."
Ti Điềm nhìn bóng lưng hắn, yếu ớt thở một hơi. Nếu Tề Dương không phải do Thương Vũ phái tới tìm nàng, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ mà giữ hắn lại, dẫn về nhà làm khách, nhưng hắn không chỉ là Tam sư huynh của nàng mà còn đại biểu cho Thương Vũ.
Tất cả ở Thất Thế Môn hết thảy đều đã qua, chỉ có ở trong mộng mới ngẫu nhiên nhớ lại, khi tỉnh lại chỉ là sầu khổ thất vọng. Nàng ngơ ngác đứng ở trước cửa, cả buổi vẫn không mở cửa đi vào.
"Sao không đi vào? Đám người đó?" Nàng nhìn Triển Ưng, Triển Ưng đi theo phía sau hai người có dáng vẻ nông phu, đang kéo một xe củi.
Ti Điềm sững sờ nói: "Làm cái gì vậy?"
Triển Ưng mở cửa viện ra, nói: "Đến đây, mang củi đến góc viện phía nam đi."
"Mua nhiều củi như vậy để làm cái gì?"
Triển Ưng phủi bụi bặm, nói: "Qua ít ngày ta sẽ quay về Đông Đô, trước an bài sắp xếp vài thứ cho các người."
Trong lòng Ti Điềm ấm áp, ngoài miệng lại nói: "Có bạc còn sợ mua không được sao? Ngươi làm nhiều như vậy làm gì."
"Đây không phải bớt lo sao, có thể đốt tới đầu xuân đó?"
Ti Điềm thờ ơ cười cười, trầm ngâm một lát thấp giọng nói: "Triển Ưng, mấy ngày này ngươi khoan đi đã, ta có chuyện muốn ngươi giúp đỡ."
"Chuyện gì?"
Ti Điềm có chút khó mở miệng, "Vạn nhất có người hỏi ngươi, ngươi nói... nói chúng ta là vợ chồng. Ta là nói vạn nhất thôi."
Khuôn mặt Triển Ưng lập tức đỏ lên, ấp a ấp úng: "Vì sao?"
Khuôn mặt Ti Điềm cũng có chút đỏ lên, thấp giọng nói: "Bởi vì có một cố nhân đã tìm được ta, ta nói mình đã lập gia đình."
"Phụ thân của Ti Thượng?"
Ti Điềm lắc đầu, "Không phải."
Triển Ưng nhẹ nhàng thở ra, "Không phải, vậy nàng khẩn trương cái gì, thành thân là ngoài miệng nói là được sao? Ta cũng không thể làm hỏng thanh danh của nàng."
Ti Điềm liếc hắn, "Ngươi không đáp ứng, là sợ hỏng thanh danh của ngươi à?"
Triển Ưng vò đầu, "Ti tiểu thư, ngươi nói thanh danh của nam tử quan trọng hay thanh danh của nữ tử quan trọng hơn?"
"Ủy khuất ngươi mấy ngày, trở về sẽ lấy công thức điều chế son phấn tặng ngươi." Ti Điềm nói xong, cũng không quản hắn có đồng ý hay không, xoay người lại đi vào trong nhà. Thật ra nàng cũng không xác định Thương Vũ còn phái người đến hay không, trước lên tiếng nhờ Triển Ưng, vạn nhất Thương Vũ lại phái người đến, nàng liền lôi Triển Ưng ra làm tấm chắn.
Nàng ngồi trong phòng nhưng trong lòng rất loạn, kỷ niệm tràn về, như gió xuân nổi lên, Hoa anh đào xinh đẹp như bức hoạ, nhưng dễ dàng rụng rơi cũng dễ dàng vỡ nát. Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài, muốn nén xuống những ý niệm kia trong đầu, nhưng đáng tiếc không thể. Nàng lại mở mắt, rót trà, một hơi uống ba chén, muốn đè xuống ý niệm trong đầu, vẫn không thể.
Nàng đứng dậy, chậm rãi đi lại trong phòng. Hắn làm sao tìm được nơi này?
Mấy ngày kế tiếp rất kỳ quái, Tề Dương không trở lại nữa. Thời gian vẫn như trước kia, giống như nước chảy róc rách chậm rãi chảy qua, lo lắng của nàng hình như là có chút hơi quá.
Ngày Tề Dương tìm được Ti Điềm, vừa thấy hắn nàng liền làm mặt lạnh nghiêm túc, còn nói mình đã gả người sinh con, lập tức cảm thấy không nên bứt dây động rừng, liền giả vờ cáo từ, vụng trộm ở trong huyện thành tìm chỗ trọ ở lại. Mấy ngày nay hắn cũng không nhàn rỗi, một mặt cho người theo sát nàng, một mặt tìm hàng xóm láng giềng của nàng vụng trộm hỏi thăm. Đáng tiếc tin tức nghe được, làm cho người ta không không thể phân biệt đúng sai.
Sáng sớm ngày thứ năm đã có người gõ cửa, Tề Dương choàng quần áo thức dậy, tưởng tiểu nhị đến đưa nước rửa mặt.
Kéo cửa ra, nhưng đứng ngay cửa ra vào chính là Thương Vũ, làm hắn sợ hết hồn. Ngắn ngủn năm ngày, Thương Vũ là từ Thương Lan bay tới sao?
Hốc mắt Thương Vũ hãm sâu, trên cằm còn có râu màu đen, cả người phong trần mệt mỏi, chỉ có đôi mắt sáng kinh người. Hắn vừa sải bước vào bên trong nhà, vội vàng lắc vai Tề Dương, "Nàng ở nơi nào? Nhanh mang ta đi."
Tề Dương dẫn hắn vào phòng, khuyên nhủ: "Đại sư huynh, trước huynh hãy rửa mặt rồi nghe đệ nói."
Thương Vũ lắc đầu, "Ta muốn lập tức thấy nàng."
Tề Dương thấy người Thương Vũ mang tới cũng đứng ở ngoài cửa, liền tiến lên một bước đóng cửa lại, lúc này mới thở dài nói: "Đại sư huynh, trong lòng huynh phải có chuẩn bị trước. muội ấy... muội ấy có con trai."
Thương Vũ đột nhiên chấn động, vừa mừng vừa sợ nói không ra lời, nàng lại sinh con trai cho hắn!
Tề Dương lại nói: "Nhưng, muội ấy nói muội ấy đã lập gia đình."
Thương Vũ lại chấn động, sắc mặt trở nên tái nhợt. Nàng lập gia đình? Hắn không hề nghĩ qua. Ba năm qua hắn chỉ muốn đến tìm nàng, những thứ khác vậy mà thật không suy nghĩ đến. Như vậy... Đứa bé kia..."Đệ phái người canh chừng ở cửa ra vào nhà muội ấy mấy ngày, trong nhà muội ấy có xuất hiện một nam nhân, đệ phái người nghe ngóng, hàng xóm nói bọn họ cũng không phải phu thê, nhưng thời điểm chuyển đến nơi đây chính là một nhà bốn miệng. Cho nên cũng có hàng xóm nói với đệ, ai cũng đoán nam nhân kia chính là phụ thân của hài tử, nhưng chỉ là suy đoán."
Thương Vũ nóng nảy, nện một quyền lên vai Tề Dương, quát: "Ngươi không thể nói một lèo cho xong hả? Ngươi không thể xác định? Ngươi vội vàng hấp tấp như vậy, ta làm sao chịu được?"
Tề Dương gãi gãi đầu, hắn làm sao biết được cảm thụ của đương sự chứ, hắn còn cảm thấy câu nào hắn nói đều đâu vào đấy, rất có trật tự mà.
Tề Dương trợn mắt một cái, "Đệ chưa từng nuôi dưỡng qua hài tử, làm sao nhìn ra được?"
Thương Vũ khó thở, muốn mắng hắn, nhưng nghĩ lại, đừng nói Tề Dương, cho dù là hắn cũng nhìn không ra tuổi của hài tử.
Vì vậy vội la lên: "Bây giờ ngươi đến hỏi ngày sinh của đứa bé kia đi."
"Đại sư huynh, huynh quan tâm đứa bé đó làm cái gì, chẳng lẽ huynh cùng muội ấy đã làm cái kia?" lúc này Tề Dương mới kịp phản ứng, đề cao âm điệu.
Thương Vũ có chút lúng túng, "Chúng ta đã định hôn rồi, đương nhiên là vợ chồng."
Tề Dương "Nha" một tiếng, lại lo sợ bất an nói: "Đại sư huynh, nói thật, huynh cũng đừng đánh đệ. Đứa bé kia ta thấy, lớn lên cũng không giống huynh, chỉ sợ đứa bé kia không phải là của huynh."
Trong lòng Thương Vũ nhất thời như bị tạt một chậu nước lạnh, nhưng hắn còn chưa tin. Lòng của hắn kinh hoàng, cố gắng bình tĩnh nói, "Ngươi đi hỏi một chút, trở về rồi hãy nói."
Tề Dương gật đầu, "Được."
Thương Vũ ngồi được một lát liền đứng dậy lấy nước lạnh rửa mặt. Lúc nhận được tin tức của nàng, hắn hận không thể chắp cánh bay đến đây, hắn ngày đêm giục ngựa thần tốc chạy từ Thương Lan đến đây, muốn lập tức nhìn thấy nàng. Mà giờ khắc này gần ngay trước mắt, hắn còn có thể trấn định chờ đợi, chính hắn cũng cảm thấy khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi. Hắn kinh ngạc ngồi trên ghế, lại không có khả năng suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng hồ cát.
Qua gần nửa canh giờ, Tề Dương ảo não trở về. Thương Vũ đứng lên, khẩn trương hỏi: "Nàng nói như thế nào?"
"Sau khi đệ nghe ngóng muội ấy liền giận, nói đứa bé kia là muội ấy gả cho người ta mới sinh ra, còn hỏi đệ hỏi thăm chuyện này làm cái gì."
"Hàng xóm không phải nói chưa từng thấy trượng phu của nàng sao?"
"Đúng vậy, nhưng muội ấy nói với ta là nàng có trượng phu, xem ra là giả bộ rồi."
"Ngươi nói cho nàng biết ta tới rồi sao?"
"Chưa nói."
"Vậy là được rồi. Ngươi đi qua mấy nhà hàng xóm hỏi thăm một chút, nhớ mang theo chút bạc."
"Không cần, hàng xóm đệ sớm đã hỏi thăm rồi, lúc muội ấy đến đây đã sinh hạ Ti Thượng rồi."
"Đứa bé kia gọi là Ti Thượng à?"
"Đúng vậy."
Thượng, thương lượng, đôi mắt Thương Vũ mơ hồ hiện lên vẻ mừng như điên, hắn có thể xác định được rồi, "Ngươi đi tìm một thầy tướng số cho ta."
Tề Dương gật đầu, Thương Vũ thở phào một cái. Ba năm, cuộc sống hàng ngày của hắn khó có thể bình an, hôm nay rốt cuộc đã có tung tích của nàng, còn đem đến cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Hắn dặn dò thủ hạ mang nước ấm vào. Sau khi tắm gội qua loa, hắn thay đổi một thân quần áo liền mở cửa ra khỏi khách điếm.
Tề Dương đã tìm thấy một ông thầy tướng số, thầy tướng số đang chờ ở cửa ra vào, hắn tiến lên cho lão giả kia một lượng bạc, ghé vào lỗ tai ông ta phân phó vài câu.
Tề Dương tìm khách điếm cách nhà Ti Điềm không xa, chỉ có cách một con phố, nhưng Thương Vũ lại cảm thấy quá xa.
Hắn không thể chờ đợi được nữa chỉ muốn ngay lập tức có thể nhìn thấy nàng và hài tử, thế nhưng trong lòng còn có một chút lo lắng, nàng kiên quyết rời khỏi, là vì ẩn tình gì? Loại lo lắng này làm hắn đứng ngồi không yên, thật là làm cho người ta muốn nổi điên muốn mà.