-“Nàng yên tâm , Bắc Sở ta tuyệt đối có thể dung được nàng “ _ Nụ cười trên
môi Lữ Hàn khi nói những lời này đã trở nên nghiêm túc , đôi con ngươi
màu xám tro nhìn thẳng người nữ nhân kia giống như rằng chỉ cần nàng gật đầu hắn sẽ lập tức mang nàng rời khỏi
Mạc Tịnh Huyên không
nghĩ lời hắn là qua loa , nhưng nàng không có suy nghĩ đó , khi chưa thể an bài ổn thỏa cho Mạc gia cùng những người khác há nàng có thể vô tình rời đi ? Mặc dù không phải máu mủ thân sinh thật sự , nhưng nàng đã
từng hứa sẽ dùng hết sức của mình để có thể bảo vệ dòng họ nhà họ Mạc
như vậy nàng mới không cảm thấy áy náy khi hưởng dụng thân xác của “ Mạc Tịnh Huyên “ , lại nói nếu nàng đi , Cổ Tư Hoàn sẽ thế nào ?
Mạc Tịnh Huyên nhẹ nàng lại bàn , rót một tách trà rồi phóng về phía Lữ Hàn , bàn tay thon dài như ngọc của y đón lấy một cách dễ dàng . ( Đối với
Huyên tỷ , việc phóng ly trà hay mấy vật linh tinh với tỷ ấy cũng như
phóng ngân châm vậy đó , chứ thật sự tỷ ấy không có võ gì cao sâu đâu
haha ) Mạc Tịnh Huyên cũng rót một tách cho mình , cầm tách trà xoay
xoay nhắc nhở
-“ Tự ta biết bản thân sẽ phải làm gì ? Ngươi vẫn nên bàn vào vấn đề chính yếu đi thôi “
-“Hời , ta thật không thể tin được nàng và Nhị Nha lúc trước là một người “ _ Lữ Hàn lắc đầu thở dài cảm thán
-“Ta vốn không phải Nhị Nha , do ngươi cứ cố chấp cho là vậy thôi “
-“Nàng … “
-“Nếu không có chuyện gì thì ngươi nên về đi , cứ lãng vãng ở đây cái tiếng “ hồng hạnh vượt tường “ ta làm sao gánh nổi a ? “
-“Nàng mà cũng biết sợ sao “
-“Miệng lưỡi người đời vốn rất đáng sợ mà “
Nói xong lời này , nàng đặt tách trà xuống lại đi về phía giường tỏ ý như
muốn ngủ , Lữ Hàn trầm ngâm nhìn , lúc này giọng nói bỗng mang chút sát ý
-“ Dạ Liên cung đã đưa người ẩn vào nội các của Bắc Sở và cả Tuệ quốc “
Bước chân dừng lại , Mạc Tịnh Huyên mới nheo mắt khó hiểu nhìn Lữ Hàn , lúc
này hắn mới nhẹ nhàng liếc nhìn một hướng khác , nói tiếp
-“Có lẽ …. Bọn chúng muốn hạ chú thuật cho ai đó “
…
..
.
Chu Hạo Đế buông con cờ trắng xuống một cách nhẹ nhàng , nhưng nước đi vừa
rồi tuyệt đối là đánh cho đội quân cờ đen muốn tiến không được , muốn
lùi không xong , chỉ có thể buông tay đầu hàng
-“Kỳ nghệ của hoàng thượng lại tiến bộ hơn rồi , hạ thần hổ thẹn không còn có thể là
đối thủ của hoàng thượng được nữa “ _Tử Mộc Vạn Quân vừa xếp cờ vừa nói
-“Tử Mộc khanh lại khiêm tốn rồi “
-“Thần Phong , ta ….”_ Tử Mộc Vạn Quân trầm mặc một chút
-“Đệ biết huynh muốn nói gì , nếu Thanh Ninh cố chấp muốn vào hậu cung của đệ , thì cứ tùy đi …”
-“Ta biết đệ nhất định rất chán ghét Thanh Ninh , muội ấy làm như vậy là
không nên nhưng bản chất con người muội ấy vẫn rất thuần lương “ ( TG :
Thuần lương cái búa ấy #gru )
-“Hậu cung là nơi như thế nào
không phải huynh không biết , sống được hay không là do muội ấy . Sức
lực của đệ chỉ dành để bảo vệ Huyên nhi thôi “ _ Chu Hạo Đế lạnh lùng
nói
-Thật xin lỗi đệ …
Cổ Thần Phong đưa lưng về
phía Tử Mộc Vạn Quân , không hề quay đầu lại nhìn y , cũng không lên
tiếng chấp nhận lời xin lỗi của y . Hắn thật sự rất coi trọng người
huynh đệ này , nhưng y thật sự quá dung túng cho người khác , trước sau
gì chuyện này cũng có thể gián tiếp làm hại y và những người xung quanh
mà y không hề hay biết .
Tử Mộc Vạn Quân thấy Chu Hạo Đế như vậy cũng tự biết muội muội của mình quá đáng , nhưng y biết làm sao ?
Chỉ có thể về khuyên bảo gia muội nếu đã hoàn thành được ước muốn cũng
nên biết thu tay đúng lúc nếu không , đừng nói là tình huynh muội , e là hiện giờ của ba người bọn họ …nhìn mặt nhau cũng đến là khó …
Khi y về đến phủ thừa tướng , đến biệt uyển của Tử Mộc Thanh Ninh thì thấy
nàng đang cùng các ma ma và tì nữ vui vẻ cười nói bên đống lễ vật chuẩn
bị cho việc phong phi , gương mặt y trở nên mất cảm xúc , lạnh lùng ra
lệnh đuổi người ra ngoài .
Lúc này trong phòng chỉ còn y với tiểu muội của mình , không biết một cảm xúc hoài niệm chợt dâng lên
trong lòng y . Tiểu muội mà y yêu thương , người thân duy nhất của y ,
tiểu cô nương luôn nhu thuận , hiểu chuyện …tiểu muội ngày xưa của y đã
đi đâu mất rồi ?! Nữ nhân lòng dạ thâm trầm này làm Tử Mộc Vạn Quân hiểu ra rằng , tình cảm thật sự dễ làm tâm người ta trở nên nhuốm màu dục
vọng
-Ca ca
-Thanh Ninh , ca ca trước giờ chưa
bao giờ cầu xin muội … xin muội buông tay đi ! Hoàng thượng không có yêu muội …tội tình gì muội phải làm khổ cả hai ?
Dường như lời
nói của Tử Mộc Vạn Quân đã chọc đến điểm mấu chốt trong lòng Tử Mộc
Thanh Ninh , ánh mắt ả đột nhiên dữ tợn , hay tay nắm chặt rồi điên
cuồng đập lên chân mình gào lên
-Buông tay ? Tại sao muội
phải là người buông tay ? Phong ca vốn là của muội , vị trí bên cạnh
huynh ấy vốn là của muội , tất cả vốn thuộc về muội …dựa vào cái gì ả
Mạc Tịnh Huyên lại cướp hết tất cả …
-Dựa vào hoàng thượng là yêu nàng ta …là Cổ Thần Phong yêu Mạc Tịnh Huyên chứ không phải là muội
Tử Mộc Vạn Quân không lại an ủi ả ta , mà trực tiếp ngối xuống đối diện ả , một lời nói thẳng trực tiếp đâm vào tâm kẻ mới điên cuồng gào thét kia . Tử Mộc Thanh Ninh sững người , hai mắt mở lớn không thể tin …cuối cùng
nước mắt ả rơi xuống .
Đâu phải bản thân mình không biết ,
ánh mắt người nam nhân ấy nhìn ả đã không còn sự dịu dàng như xưa , mà
có lẽ từ xưa vốn người đó không hề xem nàng khác gì muội muội của mình
…đó không phải là thứ tình cảm mà mình mong chờ…
-Huynh thật tàn nhẫn …_ Ả mỉm cười chua chát
-Nếu muội muốn , chúng ta có thể về Thanh Tự Sơn … rồi muội sẽ quên được thôi !
Quên sao ? Nếu ả có thể quên thì ngần ấy năm ở Thanh Tự Sơn ả đã quên rồi ,
còn ngồi ở đây ư ? Ả ngẩng đầu lên nhìn thẳng Tử Mộc Vạn Quân nở một nụ
cười rạng rỡ nhưng đầy sự giễu cợt
-Đã quá muộn rồi ! Muội đã dùng Hoán Nhân hoàn …đã quá muộn rồi …ca ca à !
-Muội ….._ Tử Mộc Vạn Quân trợn tròn mắt , hoàn toàn bất lực trước lời nói của Tử Mộc Thanh Ninh
Phải biết Hoán Nhân hoàn là một loại thuốc đặc biết , nó không như các loại
dược khác . Nó là sự kết hợp giữa dược lực và chú thuật ( đại loại giống như bùa ngãi đó :v nhưng tác dụng rất rõ rệt ) . Trên đại lục này các
chú thuật sư đều tụ hội ở Dạ Liên Các , đợi khi có kẻ bỏ ra một số tiền
cực lớn để nhờ bọn họ hạ chú thuật với kẻ khác , nhưng các chú thuật
được các chú thuật sự hạ , bản thân các chú thuật sự đều có thể tự giải … Duy chỉ có chú thuật hạ từ Hoán Nhân hoàn thì không có chú thuật sự nào có thể giải được .
Điều đặc biệt với chú thuật của Hoán
Nhân hoàn là kẻ hạ chú không cần thiết phải là chú thuật sự , là người
bình thường , họ chỉ cần dùng Hoán Nhân hoàn , tự trả giá một điều ở bản thân để lấy một chú thuật tương xứng . Ví dự nếu họ chọn việc hi sinh
một khả năng nào đó quan trọng của bản thân thì cũng có thể hạ một chút
thuật tương đương với đối tượng họ chọn
-E là cả đời này muội cũng không thể đi lại được nữa rồi …_ Tử Mộc Thanh Ninh rũ mi xuống nói
-Muội …muội vì muốn làm mất đi tình yêu của hoàng thượng với hoàng hậu mà …._ Tử Mộc Vạn Quân toàn thân run rẩy , vừa kìm nén sự tức giận cũng như
đau lòng
Tử Mộc Thanh Ninh không trả lời y , ả ta chỉ cười , cười càng lúc càng lớn . Ả bất chấp tất cả , chỉ cần có thể giữ Chu Hạo Đế ở bên mình …ả hoàn toàn không tiếc gì
- Thanh Ninh
...muội đã thay đổi rồi ...ca ca thật sự quá thất vọng về muội _ Dừng
một chút , y đứng lên đi ra cửa , tiếp một câu : _ Sau khi muội vào cung , huynh sẽ về Thanh Tự Sơn
Nhìn dáng người buồn bã rời đi
của y , Tử Mộc Thanh Ninh vừa mới cười điên cuồng bỗng dưng im lặng ,
mặc dù rất nhỏ thôi , nhưng ả đã nói
-Ca ca …thật xin lỗi
Vì tình yêu này , ả chấp nhận đánh mất tình huynh đệ vốn có với Cổ Thần
Phong , bỏ lại sau lưng tình thân với Tử Mộc Vạn Quân , lãng quên với
chình bản thân mình , bước chân vào nơi đầy tội ác của Dạ Liên Các …
Ba ngày sau , trong cung lại được dịp bát nháo một trận vì ngày phong phi
hôm đó thế nhưng Chu Hạo Đế lại không xuất hiện ! Chỉ có thái hậu ,
hoàng hậu cùng các phi tần có địa vị đến Huyền Vũ để tham gia lễ phong
phi cho tiểu thư Tử Mộc gia vào cung . Và cũng trong buổi sáng hôm đó
khi thái giám vừa tuyên đọc thánh chỉ thì hoàng hậu …ngất xỉu !