Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 41: Đêm mưa rơi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ còn một ngày nữa là đến tết Trung thu.

Trên đường đã tràn đầy không khí sung sướng của lễ hội. Dưới những hàng dài đèn lồng, những đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ, còn các nhóm phụ nữ đang tụm lại gần chỗ lương đình để nói chuyện phiếm. Bên cạnh đó thì nhóm nam tử đang uống rượu tưng bừng.

Bên cạnh khung cảnh náo nhiệt đó xuất hiện hai người, một cô nương cùng một vị công tử đang cùng nhau sóng bước đi tới. Nếu là bình thường thì loại chuyện này khá là kỳ quái, nhưng lễ hội đang sắp tới gần nên mọi người cũng không quá chú ý đến họ.

Không biết thời gian đã qua bao lâu.

Hai người đi tới chính giữa con đường, ngay sau đó nhóm phụ nữ đang nói chuyện phiếm trong đình đột nhiên dừng nói, những nam tử đang uống rượu cũng đột nhiên buông chén rượu ngước mắt lên nhìn chằm chằm hai người ấy.

Mọi người đều nhìn chằm chằm về phía hai người nọ. Trong mắt họ đôi nam nữ này quả thật là tiên đồng ngọc nữ. Nam tử mặc áo đỏ có khuôn mặt vô cùng thanh tú, còn nữ tử bên cạnh mặc váy hồng áo điểm xuyết hoa mai thật đúng là một tiểu mỹ nhân.

Con đường vốn đang ồn ào náo nhiệt giờ lại trở nên yên ắng.

Người phá vỡ sự yên tĩnh kì lạ này là một nữ nhân đứng tuổi, bà là người nơi khác đến Han Yang thăm người thân. Đối với nữ nhân này mà nói, Han Yang là một thế giới mới. Với bà mà nói những âm thanh hình ảnh nhìn thấy ở Han Yang đều mới mẻ, không như bình thường, thậm chí đến áng mây trôi trên trời cũng không phải hạng xoàng. Hiện tại trong mắt bà, đáng kinh ngạc nhất chính là đôi nam nữ trước mắt này.

"Sao lại đẹp đến như vậy chứ? Con người sao có thể đẹp đến nhường này được? Nhìn gương mặt ấy kìa, chẳng lẽ người ở Han Yang đều đẹp như vậy sao?"

Một nam tử họ An đang ăn bánh rán kế bên liền nói: "Trời đất, bộ lần đầu nhìn thấy người đẹp như vậy sao?"

"Cái gì lần đầu tiên chứ, vừa nhìn là biết bôi trát phấn quá mức mà ra rồi."

"Đang nói cái gì vậy? Cỡ này ở Han Yang còn chưa tính là trắng đâu. Lúc mà tuyết rơi, có người còn không phân biệt được đâu là tuyết đâu là mặt người nữa kìa. Da rất là lạ luôn."

"Thật vậy hả? Người ở Han Yang ai cũng đẹp như vậy sao?"

"Đương nhiên."

"Oa, vậy người Han Yang là dùng mặt mũi để nhận định xem người giàu hay nghèo sao?"

"Ha ha ha, không thể nào. Nói như vậy thì ta đã trở thành nhà đại hộ rồi."

Đúng lúc này.

"Nữ nhân này có phải điên rồi không."

Nam tử họ An nhìn một nữ nhân đang chen đầu vào giữa cuộc trò chuyện của hai người, nữ nhân này chính là nương tử của hắn. Bà lườm một phát rồi nói: "Lời hồi nãy mà cũng nói ra được sao?"

"Cái gì?"

"Nếu dùng mặt mà đánh giá giàu nghèo thì ông đã là nhà đại hộ ư?"

"Ờ... ờ thì..."

Vậy mà cũng mở miệng nói đùa cho được, nhìn tướng công đang ấp úng đằng kia, bà khinh bỉ nói: "Nếu dùng mặt để đoán thân phận thì ta đây là cái gì? Nói thật ra đi, ta là cái gì? Đại nhân? Hạ nhân? Hay là...?"

Trong ánh mắt bà tràn ngập sự cảnh cáo kiểu như "dám nói một câu khó nghe thử xem, ta xử đẹp luôn tại chỗ". Nhưng tướng công của bà đâu có đọc được ánh mắt ấy, hắn ấp úng nói: "Nếu dùng mặt để đoán thân phận thì bà là..."

Khi hắn đang chuẩn bị nói ra từ "hạ nhân" thì...

"Là vương tộc." Vị nữ tử xinh đẹp mặc váy hồng bước về phía hắn. Nàng chụm tay lại nói nhỏ với hắn: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được ăn ngay nói thật với nữ nhân."

"À đúng rồi."

Lúc này hắn mới giống như hiểu được mọi chuyện, vội vỗ trán rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, cứ thế nói với nương tử: "Ta muốn nói là, nếu dùng mặt mà đánh giá thân phận thì bà chính là vương tộc đó. Bà nói cái gì vậy không biết à."

"Kì quá hà, trước mặt nhiều người vậy mà..." An thị lập tức ôm cánh tay tướng công làm nũng.

Mọi người thấy cảnh này liền dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn họ.

Cứ thế hắn được nương tử ôm cánh tay làm nũng liền cười hề hề, nhưng rồi đột nhiên hắn nhíu mày: "Kỳ lạ quá."

"Cái gì kỳ?"

"Vừa rồi có phải Sam Nom không?"

"Có phải ông đang nói mớ không?"

"Vậy sao? Hay là vậy nhỉ?"

Vậy vừa rồi người giúp mình là ai nhỉ? Hắn dời tầm mắt qua nhìn. Đằng xa xa kia có thể nhìn thấy hai bóng người, chính là nam tử thanh tú và nữ tử xinh đẹp nọ.

"Sao cái dáng kia nhìn quen mắt thế nhỉ?" Có phải hay không...

Hắn lầm bầm lầu bầu xong rồi lắc đầu. Chắc ta điên rồi, cái tên Sam Nom đó đâu thể nào từ một nam tử lại trở thành nữ tử được. Sao ta có thể nhìn một nữ tử thành tên tiểu tử Sam Nom được.

"Suýt nữa thì lộ rồi." Nhìn Ra On, Yoon Sung nói.

Vừa rồi, người giúp nam nhân họ An kia chính là Ra On.

Ra On gật đầu: "Đúng vậy, suýt nữa thì..."

Yoon Sung dừng bước, nhìn Ra On.

"Đại nhân làm sao vậy?"

"Rốt cuộc trước khi tiến cung ngươi đã làm gì?"

"Sao lại hỏi câu này?"

"Ta thấy tò mò thôi. Ở đây không chỗ nào ngươi không biết, không người nào ngươi không quen. Trước kia từng buôn bán ở đây à?"

"Không phải buôn bán..."

"Vậy là gì?"

"Là cố vấn."

"Cố vấn?"

"Đúng vậy. Làm một cố vấn nho nhỏ ở chỗ này..."

"Vậy sao?"

"Phải." Ra On hơi ngượng ngùng đỏ mặt.

Yoon Sung nhìn khuôn mặt đang cúi đầu đó, chợt nở nụ cười: "Thật là có bản lĩnh mà."

"A?"

"Vậy về sau có phiền não gì phải đến tìm Hong nội quan mới được."

"Không, không phải."

Nhìn Ra On vội vàng xua tay, Yoon Sung dùng ánh mắt "nàng thật đáng yêu" mà nhìn nàng.

"Nhưng mà đại nhân, chúng ta phải đi đến đâu?"

Không phải đã nói cho dù nguyện vọng của người chết cũng sẽ giúp sao, huống hồ là người sống sờ sờ thế này. Với lại chỉ là giúp vận chuyển bộ y phục này mà thôi, nhưng mà...

"Đại nhân, rốt cuộc phải mặc bộ y phục này đi đến đâu vậy?" Ra On hỏi.

Lúc nãy vừa mới từ cửa hàng vải bước ra thì mọi người đã nhìn theo nàng và Yoon Sung, mà không chỉ nhìn một chút thôi, là nhìn chằm chằm theo luôn đó.

Hẳn là bởi vì bộ y phục này. Phải, tự nhìn cũng thấy bộ y phục này quá đẹp. Ra On thật sự muốn nhanh tới nơi cho rồi, bởi vì bộ y phục này quá đẹp đẽ quý giá nên nàng càng muốn cởi ra cho sớm.

Nhưng Yoon Sung làm sao biết được tâm tư của Ra On, hắn lại đi đường cực kỳ chậm rãi tiêu sái.

"Đại nhân, rốt cuộc người muốn mua món quà thế nào?"

"Phải ha, vẫn chưa nghĩ ra nữa. Đợi khi nào nghĩ ra đi rồi tính tiếp nhé."

Ra On bày vẻ mặt không biết nói gì: "Vậy người muốn ta mặc bộ y phục này tiếp sao?"

"Có cái gì không được sao?"

"Không phải không được, chỉ là bất tiện thôi."

"Sao vậy?"

"Từ nhỏ đến lớn không có mặc váy bao giờ, vậy nên có hơi thiếu tự nhiên. Cái này thì ta cũng chịu đựng được, nhưng mà ta không chịu nổi ánh mắt của mọi người. Chắc hẳn họ nhìn ta là vì bộ y phục này."

"Ý Hong nội quan là vì ánh mắt của mọi người mà thấy không thoải mái?"

"Đúng, đúng là vậy." Chúng ta trở về cung được không? Đương nhiên phải thay y phục cái đã. Trời ơi, chưa từng thấy nhớ hoàng cung như thế này.

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Ra On, Yoon Sung mới đánh mắt một vòng nhìn mọi người xung quanh. Những người đang nhìn họ lập tức dời tầm mắt đi, nhưng Yoon Sung vẫn kịp nhìn thấy những ánh mắt trầm trồ đó của họ.

"Ai nha, ta chỉ là muốn mua một món quà thôi mà đã làm Hong nội quan khó xử rồi."

"Phải." Nếu biết vậy rồi thì về đi được không?

"Vậy..."

"Vậy ta xin phép trở về..."

"Chúng ta đi con đường này đi, con đường này ít người đi này, không cần lo nữa."

Hả? Không phải đi về sao? Nháy mắt Ra On như không còn sức lực.

Yoon Sung làm một động tác "mời" về phía Ra On: "Hong nội quan, là đường này."

"Được, đi thôi."

Đường không có ai nên có hơi đáng sợ, tuy nhiên không bị ai nhìn nên đã thấy khá hơn nhiều. Cơ mà đường này có phải vắng quá luôn rồi không? Lỡ như có một đám người xấu nhảy ra một cái thì biết phải làm sao?

"Này, hai người kia."

Không biết đi được bao lâu thì đột nhiên Ra On và Yoon Sung nghe thấy giọng nói nọ. Đứng phía trước hai người không xa chính là một nhóm người có khuôn mặt hung ác.

Tới thật rồi. Thật tình, sao dự cảm chẳng lành chả bao giờ trật vậy.

"Lúc nãy chúng ta sai rồi." Ra On nhỏ giọng nói với Yoon Sung.

"Sai cái gì?"

"Không nên đi con đường này. Ngẫm lại thì những người đi đường vắng thường sẽ hay gặp chuyện không hay."

"Là như vậy sao?"

"Thật xin lỗi."

"Có gì mà Hong nội quan phải xin lỗi chứ. Người vừa rồi muốn đi đường này là ta mà, không cần tự trách mình đâu."

"Không phải. Nếu không tại ta nói là ta thấy bất tiện, thì đại nhân cũng sẽ không chọn đường này mà đi. Nếu vậy sẽ không gặp phải tình huống này rồi."

Vào lúc hai người đang nói chuyện thì đám người nọ đã bước đến gần. Đám người này chính là thổ phỉ ở đây.

"Này, hai người đang nói nhỏ gì đó?"

Trước mặt hai người xuất hiện một nam tử răng vàng. Đám người xấu nọ đã bao vây Yoon Sung và Ra On.

"Ôi trời, thời tiết hôm nay nóng như vậy mà còn che mặt, không thấy bức bối sao?"

Nói xong hắn liền giật tấm mạng che mặt của Ra On xuống.

"Ái chà, nhìn xem này." Hắn huýt sáo, vì so với tưởng tượng của hắn thì đẹp hơn gấp trăm ngàn lần.

"Quả là ngày hội thì trên đường không thiếu gì mỹ nhân. Ta còn đang sầu ngày hội phải đi cùng cô nương nào ngắm trăng đây, giờ tiên nữ chẳng phải đã xuất hiện trước mắt sao? Thật đúng là ông trời có mắt mà."

Hắn cười lộ ra hàm răng vàng khè, đám tiểu tử đứng sau hắn cũng hô hố cười theo.

"Cho ngươi chọn đó tên kia, để nữ nhân này lại rồi chạy? Hay là đứng đây để bị chém?"

"Nói gì vậy!" Yoon Sung lớn tiếng mắng: "Các ngươi là ai mà dám nói chuyện như vậy trước mặt mệnh quan triều đình?"

"Cái gì? Còn nói mình là quan nữa sao?"

"Hỗn xược!"

"Cái gì? Hỗn xược? Ngươi muốn chết sao?" Tên có hàm răng vàng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, dùng ánh mắt tức giận nhìn Yoon Sung. Hắn nâng tay áo lên như đang chuẩn bị xông vào đánh Yoon Sung.

Trong chớp mắt, Ra On dang tay ra đứng chắn trước mặt Yoon Sung: "Tên này có vẻ không dễ đối phó đâu. Ta che cho người, người mau chạy về đường cái phía sau kia đi." Ra On quay đầu lại nói.

Nhưng Yoon Sung không có chạy mà lại mỉm cười. Ơ, không lẽ sợ quá nên điên rồi? Tình huống này mà còn cười được sao?

Ra On lo lắng nói: "Người cười cái gì vậy?"

"Rốt cuộc làm thế nào mà sống được đến bây giờ vậy?"

"Nói vậy là sao?"

"Thật sự cho rằng mình là một nam tử sao?" Muốn dùng thân hình mảnh mai yếu đối này chống lại đám người kia à? Đúng là chuyện cười mà, vậy nên hắn mới cười. "Không phải là nam nhân thật sự thì tự dưng làm ra hành vi của nam nhân làm gì."

Ra On không còn gì để nói. Nàng không thể không sống như vậy, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng có sự lựa chọn khác. Nhưng hiện giờ không có thời gian để nàng nói rõ ràng, mà thật lòng thì nàng cũng chẳng biết giải thích ra sao.

Yoon Sung đi về hướng đám thổ phỉ.

"Đại nhân đang làm gì vậy?"

"Trong tình huống thế này thì cứ trông cậy vào nam tử đi."

"Không thể được."

Nhìn ánh mắt bất an của Ra On, Yoon Sung cười dịu dàng: "Đừng lo lắng, cục diện hiện tại, cứ để ta giải quyết."

"Nhưng mà..."

Không đợi Ra On dứt lời, Yoon Sung đã nói: "Đã lâu không làm nóng người rồi." Yoon Sung tiêu sái bước về phía đám thổ phỉ nọ.

Nhìn thấy Yoon Sung đột nhiên bước tới với khuôn mặt thoải mái, tên răng vàng không biết sao lại thấy dè chừng. Tiểu tử này chắc không phải biết võ công chứ? Nhưng khi nhìn thấy đám huynh đệ đang đứng phía sau, hắn liền can đảm lên. Mặc kệ tiểu tử này lợi hại thế nào đi nữa, hắn có đông người như vậy, sợ gì chứ. Thế là hắn nói.

"Ngươi nghĩ ta và đám huynh đệ của ta đều là bù nhìn sao? Dám cả gan một mình bước đến đây à? Ngươi muốn thể hiện chút uy phong trước mặt nữ nhân kia chứ gì."

Cạch.

Đúng lúc này có cái gì đó rơi xuống chân tên răng vàng.

"Ui da." Phản xạ có điều kiện, hắn và đám huynh đệ đều hoảng sợ lùi về sau mấy bước.

Vốn tưởng Yoon Sung ném cái gì đó sẽ nổ mạnh nên đám người này rất căng thẳng, thế nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

"Đây là cái gì?"

Thủ hạ ở bên cạnh hắn lập tức chạy tới nhặt lên, là một cái túi nhỏ, trong đó là 10 lượng.

"Đại ca, là 10 lượng."

Tên đại ca lập tức nổi điên: "Ngươi muốn chết hả?" Là tiền? Tên này định dùng tiền đuổi chúng đi? "Ngươi cho là ta đây thèm chút tiền đó của ngươi..."

Cạch.

"Lại là gì nữa?"

"Đại ca, lần này là 20 lượng."

"Cái tên này, xem bọn ta là ăn mày sao?"

Cạch.

"Là 50 lượng."

"Có phải ngươi bị điên..."

Cạch.

"Đại... đại ca. Là 100 lượng."

"Đại nhân!"

Tên đại ca và đám huynh đệ lập tức im bặt và trở nên ngoan ngoãn. Thì ra lòng tự trọng của họ cũng chỉ đáng 100 lượng. Chúng lập tức nhặt tiền rồi biến mất tiêu.

"Nếu muốn thì số còn lại Hong nội quan cũng có thể lấy luôn."

"Không thấy tiếc sao?" Ra On bất mãn nói.