Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 27: Thứ cứng cứng này là gì vậy?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm nội thị mặt mũi trẻ trung đứng xếp thành một hàng đi vào nội viện Đông Cung Điện. Trong những nội thị đó có cả Ra On.

Bởi vì vừa mới đi dọn dẹp các chậu hoa và cây cối trong vườn, trên người bọn họ dính đầy bùn bẩn. Tuy đã nhanh chóng tẩy rửa đi, nhưng vội vội vàng vàng để mau tới đây, làm sao mà sạch sẽ hoàn toàn được. Bọn họ dùng vẻ mặt bất an nhìn nhau.

"Thái tử mà nhìn thấy cái bộ dạng này của chúng ta thì sẽ nói gì đây?"

"Vốn thái tử đã rất khó tính nữa chứ."

Đám nội thị "không thông" giờ đây phải đến Đông Cung Điện, là vì thái tử cho triệu bọn họ.

"Thái tử rốt cuộc vì sao gọi chúng ta đến nhỉ?" Sung Yeol liên tục nhìn quanh Đông cung Điện rồi hỏi Do Ki.

Do Ki xoa xoa cái cằm mập mạp: "Làm sao biết được chứ, Hong nội quan biết không?"

"...Ta cũng không biết."

Tuy nhìn có vẻ đang trả lời rất tự nhiên, nhưng vẻ mặt cứng ngắc của Ra On không hề giãn ra chút nào. Lời nói của Lee Young cứ thường xuyên hiện ra trong đầu.

"Ngươi còn định chạy trốn tới khi nào?"

Mặc kệ nói như thế nào, nàng cứ có cảm giác lần này bị gọi đến đây có liên quan đến câu nói kia. Thái tử và nội thị "không thông", chẳng phải là quan hệ giữa trời và đất sao?

Không, phải nói là giống như mối quan hệ giữa phượng hoàng trên trời và con kiến trên mặt đất vậy, chính là quan hệ giữa thượng đẳng và hạ đẳng. Đương nhiên, phượng hoàng chỉ cần cử động một chút thôi cũng đủ giết chết con kiến, mặc dù trên lập trường của con kiến mà nói, đây chính là quan hệ bất bình đẳng.

Vừa nghĩ đến loại quan hệ bất bình đẳng này, lời nói của Lee Young càng giống như mắc nghẹn nơi yết hầu của Ra On.

"Chắc không phải vì đám nội thị không thông chúng ta làm điện hạ thấy chướng mắt chứ?" Sung Yeol rất là buồn bực, thử đoán.

"Thái tử có thấy chúng ta khi nào đâu? Phải nhìn thấy mới tính là làm chướng mắt chứ."

"Đúng rồi."

"Đương nhiên là đúng rồi."

Do Ki trả lời xong mỉm cười nhìn Sung Yeol, nhưng Sung Yeol lại lắc đầu.

"Như vậy vì sao lại cho gọi chúng ta?"

"Cái đó... ta cũng không biết."

Tính tình của thế tử là bình tĩnh lạnh lùng cỡ nào, trong cung không ai không biết. Bởi vậy, nhóm nội thị không thông bị thế tử cho gọi tới liền mang khuôn mặt giống như mấy con nghé đang chuẩn bị đến lò sát sinh. Ngay cả Do Ki, người bình thường có chuyện gì cũng có thể bình tĩnh mà bây giờ cũng suy nghĩ đến ngây dại. Nghĩ thế nào cũng thấy sợ.

"Thật sự sẽ không có chuyện gì đâu chứ?"

Ngay vào lúc Do Ki dùng giọng nói lo lắng trò chuyện thì...

"Không cần lo lắng."

Một giọng nói truyền đến tai các nội thị thuộc nhóm không thông. Năm nội thị đều đồng loạt quay đầu về hướng phát ra âm thanh.

"Đó không phải Choi nội quan sao?"

Nhìn thấy lão hoạn quan đang dần dần đi tới, Do Ki vội vàng cúi người xuống. Những người khác cũng học theo Do Ki mà khấu đầu.

Choi nội quan quét mắt nhìn nhóm nội thị không thông, sau đó chắp tay sau lưng nói tiếp: "Hôm nay kêu các ngươi đến là vì có việc muốn phân phó, cho nên không cần phải sợ."

"A, ra là vậy, vì không biết là như vậy nên vẫn luôn thấy lo lắng khi trên đường đến đây."

Nghe được những lời nhân từ của Choi nội quan, trên mặt nhóm nội thị không thông mới có chút huyết sắc. Nhưng vẫn còn có chỗ nghi vấn. Trong nhiều hoạn quan như vậy, vì sao chỉ chọn vài người chúng ta? Từ xưa đến nay, nhóm nội thị không thông chính là những người bị khinh thị và chỉ toàn làm những việc mà nhóm các nội quan khác không muốn làm, không ai ưu tiên chọn những người trong nhóm nội thị không thông làm việc cả, sao hôm nay lại đặc biệt gọi đến?

Dường như để trả lời cho câu hỏi trong đầu các nội thị, Choi nội quan nhìn chằm chằm bốn nội quan không thông, ngoại trừ Ra On.

"Các ngươi đi theo Yoon nội quan đi."

Choi nội quan vừa nói xong, Do Ki và Sung Yeol, còn có hai nội thị khác trong nhóm không thông liền đi theo Yoon nội quan đi mất.

Nhìn tình cảnh đó, Choi nội quan dùng ánh mắt vi diệu nhìn Ra On.

Một lát sau, mở ra khuôn miệng tràn đầy nếp nhăn: "Ngươi, ngươi chắc là Hong Ra On rồi." Nói xong một câu ý vị thâm trường, Choi nội quan liền đánh giá Ra On từ trên xuống dưới.

"Đúng vậy, tiểu nhân là Hong Ra On." Vì sao dùng ánh mắt đó nhìn mình nhỉ?

"Đúng vậy, ngươi chính là Hong Ra On, thật sự là một nội quan giỏi giang..."

Nhớ tới những sai lầm trước đây của mình, ánh mắt Choi nội quan lóe lên một cái. Vì mấy lần không đón được tên tiểu tử này về mà ánh mắt thế tử nhìn hắn như tỏa ra hàn khí, thật làm hắn sợ chết đi được. Hắn cũng đã lớn tuổi rồi, ánh mắt cũng không tốt như trước. Thì ra đây chính là tên đó, cái tên khiến hắn không hề biết chủ tử đang nghĩ cái gì. Choi nội quan đột nhiên rất muốn ngửa mặt lên trời cảm thán, khẽ tặc lưỡi.

Phá vỡ dòng suy tư của Choi nội quan, Ra On hỏi: "Vì sao lại nói vậy?"

"Không, không có gì, Hong nội quan, ngươi đi theo ta."

Choi nội quan không có bất kỳ sự giải thích nào, bắt đầu cất bước đi. Tạm thời do dự một chút, sau đó Ra On liền bám sát theo sau.

Đi ra khỏi Đông Cung Điện xong Choi nội quan nhẹ nhàng nói: "Ta đi tìm ngươi vài lần, nhưng lần nào cũng không gặp được ngươi."

Ra On chột dạ lập tức đem tầm mắt nhìn về chỗ khác. Nàng đã biết từ lâu là Choi nội quan nhận lệnh của Lee Young đi tìm nàng. Mỗi lần như vậy, nàng đều sẽ tìm cách trốn tránh khiến Choi nội quan lần nào cũng về tay không. Khiến cho Choi nội quan vất vả rồi, đột nhiên trong lòng nàng rất muốn nói lời xin lỗi.

"Lần sau nếu ngươi muốn đi đâu, nhất định phải nói cho những người xung quanh biết ngươi sắp đi đâu, như vậy nếu ta có cần tìm cũng không cần chạy khắp nơi một cách uổng phí."

May mắn là Choi nội quan dường như không hề biết Ra On là cố ý trốn tránh.

"Tiểu nhân nhất định sẽ làm vậy."

Lần này nàng thật sự đã biết. Mặc kệ trốn tránh như thế nào cũng là chuyện vô ích. Tuy nàng đã cố gắng chạy trốn, nhưng chỉ cần thế tử điện hạ ra lệnh một câu, nàng vẫn phải ngoan ngoãn chạy về bên cạnh người. Đây chính là sức mạnh của quyền lực.

Đi theo Choi nội quan được một lúc lâu.

Đi qua hồ sen vừa được dọn dẹp không lâu, Ra On và Choi nội quan lại tiếp tục đi sâu vào trong hậu viện phía sau hồ sen. Đi trên con đường nhỏ nơi hậu viện, Ra On liền nhìn quanh bốn phía. Là bên trong hậu viện, nơi này chẳng phải là cấm địa sao?

Nhớ ngày đầu tiên vào cung, Chang nội quan đã nói rất tỉ mỉ về hầu hết mọi nơi ở trong hoàng cung này. Khi đó, Chang nội quan từng dặn đi dặn lại có một nơi cần phải đặc biệt cẩn thận, tuyệt đối không được xuất hiện gần đó. Chính là chỗ này, hậu viện sâu trong rừng cây phía sau hồ sen.

Rừng cây này là nơi chỉ có người có lệnh bài cho triệu vào mới được vào. Là nơi bí mật để người trong vương thất triệu tập người mình muốn gặp.

Tiến vào không gian bí mật này, Ra On liền thở dài một hơi.

Trong rừng cây rậm rạp tràn ngập hương vị mùa thu. Trong tầm mắt đều có thể nhìn thấy lá phong màu đỏ tràn ngập khung cảnh. Có một thác nước trong suốt nhỏ nhắn len lỏi trong rừng cây, khắp nơi đều là đình các xinh đẹp bên hồ. Cây tùng và cây phong xanh biếc cùng tôn lên hình thù của nhau nơi hậu viện, ở đây có thể nhìn thấy phong cảnh mang hương vị của cả mùa hè và mùa thu.

Trong phong cảnh hùng tráng hoa lệ nhưng không kém phần thanh nhã mộc mạc, Ra On vô cùng say mê. Dùng ánh mắt mê ly nhìn quanh rừng cây đang dần khoác mình tấm áo mùa thu, Ra On bần thần nhìn hồi lâu.

Rốt cục Choi nội quan dừng bước chân tại một đình viện có đề bảng "Biêm Ngu Tạ".

"Biêm Ngu Tạ?"

"Nghĩa là nơi truy tìm ngu xuẩn. Là nơi thế tử thường xuyên đến."

"Nhưng là, vì sao lại đưa tiểu nhân..."

"Chờ ở đây đi, một lát nữa thế tử sẽ đến." Nói xong câu đó, Choi nội quan liền đi mất.

Ra On một mình đứng đó, lại lần nữa nhìn quanh bốn phía. Nàng đang đứng ở một tiểu viện nhỏ có mái hình lưỡi liềm*.

"Thư sinh Hoa Thảo... Không phải, thế tử điện hạ khi nào mới đến đây?"

Ra On tập trung lắng nghe tiếng chim hót không biết từ đâu truyền tới, chắp tay sau lưng đi dạo quanh sân.

Cứ thế qua khỏi giờ cơm một chút.

Trong rừng cây tĩnh lặng lại chỉ có một mình thật sự rất nhàm chán. Chẳng có chuyện gì làm, nhìn quanh bốn phía, đập vào mắt là một cái bàn đá có hình dạng như một tảng đá kê chân nằm trong một góc đình viện. Trên bàn đá có những khoảng trống giống như chỗ để đặt chân lên vậy.

"Thần kỳ quá."

Ra On vốn là người có lòng hiếu kỳ rất sâu sắc. Nhìn tảng đá trơn nhẵn trông có vẻ như thường xuyên bị ai đó giẫm lên. Vì sao cố tình làm thành hình dạng này nhỉ? Ra On thật cẩn thận đứng trên bàn đá. Sau đó bắt đầu bước theo trình tự.

"À ha!"

Ra On rốt cục đã biết bàn đá dùng làm gì. Bàn đá này dùng để luyện tập bước chân. Dựa theo bước chân di động trên bàn đá này, liền tự nhiên biến thành tư thế đi đường của một quý tộc đường đường chính chính.

"Mặt đá trơn nhẵn thế này, chắc hẳn được sử dụng trong thời gian dài và thường xuyên."

Di động bước chân trên bàn đá, Ra On cười khanh khách. Cứ tiếp tục chắp tay sau lưng đi tới như vậy, cảm giác như chính mình đã trở thành một vương tôn quý tộc rồi.

"Bàn đá này, thật không tồi. Nhưng mà đặt bàn đá này ở đây là vì ai nhỉ?"

"Là cho ta đấy."

Một giọng nói đột nhiên truyền đến. Ra On giật mình vội vàng xoay người, nhưng vì chân bị vướng vào nhau mà loạng choạng.

"A."

Ngay tại lúc nàng chuẩn bị tinh thần ngã ngửa ra đất thì...

Bốp.

Cái ót đụng phải thứ gì đó cứng cứng.

"Sao lại không cẩn thận gì cả vậy?"

Trên đỉnh đầu truyền đến lời quở trách. Khẽ liếc mắt lên, khuôn mặt tuấn tú của Lee Young liền xuất hiện. Đôi mắt lạnh giá như sương đêm của hắn đang nhìn Ra On. Nhưng lúc nãy cái ót nàng đụng trúng thứ gì đó cứng cứng, không lẽ đó là... lồng ngực của thế tử điện hạ sao?

Lee Young đỡ được Ra On hoàn toàn là hành vi thuộc bản năng. Nhìn thấy thứ gì đó hoặc ai đó té ngã sẽ muốn vươn tay đã đỡ lấy. Chính là loại tâm trạng một người quen của mình sắp ngã nên muốn giúp đỡ một chút mà thôi. Nhưng mà... lồng ngực bị tiểu tử này đụng trúng sao lại nóng như bị lửa đốt thế này?

Lee Young và Ra On bốn mắt nhìn nhau, cảm giác kỳ quái cũng từ từ lan rộng.

"Cái này... rốt cuộc là sao lại thế này?" Trước tình huống tự dưng trái tim hắn hoảng hốt thế này, Lee Young nhíu mày.

Nhìn thấy cái nhíu mày thể hiện tâm trạng không thoải mái đó, Ra On kinh khoảng mau chóng rời khỏi lồng ngực của Lee Young.

Nháy mắt, trên khuôn mặt Lee Young tràn ngập sự tiếc nuối. Lee Young kinh ngạc nhìn Ra On đang từ từ lùi xa mình. Tên kỳ diệu, nhưng đồng thời cũng là một tên ngốc nghếch. Lee Young không biết tâm trạng của chính mình hiện tại rốt cuộc là gì, chỉ biết tim hắn đập mạnh và hắn vô cùng hoang mang.

"Thái... thái tử điện hạ."

"Bỏ đi." Lee Young ngăn cản Ra On đang chuẩn bị quỳ xuống dập đầu. Hắn thật sự nhìn không quen bộ dạng duy trì lễ tiết này của Ra On. Cho dù là hoang đường cũng được, hắn thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dạng không hề cố kị mà tranh luận cùng hắn như trước kia của tên tiểu tử này.

"Không muốn thấy ngươi quỳ trên mặt đất lạnh lẽo."

"Dạ?"

"Nơi này không có bất kì ai khác."

"Sao?"

"Nơi này chỉ có ngươi và ta, chỉ có hai người. Lúc chỉ có hai người không phải đã nói sẽ xưng nhau như bằng hữu sao?"

"Nhưng, nhưng mà..."

Nhìn Ra On có vẻ không biết phải làm sao, Lee Young nói: "Từ ngày hôm qua và cả hôm nay nữa ngươi đều ở trong trạng thái không giống ngươi chút nào, đúng không? Chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn định tiếp tục nói mỗi từ "nhưng mà" thôi sao?"

"Sao ạ?"

"Đừng tiếp tục hỏi những câu ngu xuẩn như vậy nữa, đi theo ta."

Lee Young nắm lấy cổ tay Ra On rồi đi vào trong Biêm Ngu Tạ.

Bốn phía cửa sổ của gian phòng đều được mở rộng. Mùi hương của mùa thu nồng đậm lan tràn tiến vào chóp mũi khiến cảm giác căng thẳng của Ra On cũng giảm bớt phần nào. Ra On thả lỏng đôi chút bắt đầu mở miệng hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Là không gian bí mật chỉ thuộc về ta."

"Là không gian bí mật của điện hạ?"

Nghe thấy nơi này là không gian bí mật của Lee Young, Ra On dùng ánh mắt mới nhìn chung quanh. Trong phòng có cực kì ít đồ dùng. Một bàn học nho nhỏ cùng giá sách chứa đầy sách, bên cạnh giá sách có đặt một thanh kiếm gỗ mà các nam hài tử thường cầm để chơi đùa. Đây chính là toàn bộ vật dụng trong phòng.

Đi theo tầm mắt của Ra On, Lee Young nói: "Trước kia, ta đã từng ở trong đây một thời gian rất dài, ngày ngày còn giẫm lên bàn đá vừa rồi ngươi thấy để luyện tập cách đi đường."

"Như vậy, đây là kiếm gỗ mà điện hạ từng chơi đùa sao?"

"Là lễ vật đầu tiên ta được bằng hữu tặng cho."

"Nếu là bằng hữu thì... là Kim huynh sao?"

"Đúng vậy."

Vào lúc Ra On nhìn quanh bốn phía gian phòng, không biết từ khi nào, Lee Young đã mang trà đến.

"Trà cũng trực tiếp chuẩn bị sao?"

"Không gian bí mật nên không dẫn theo người hầu." Lee Young nói một câu ý vị thâm trường rồi đưa cốc trà cho Ra On.

"Hoảng sợ vạn phần."

Là trà do thế tử đích thân pha và đưa cho. Có người từng lấy những vật được hoàng đế ban cho trở thành của gia bảo trong nhà, thể hiện niềm vinh quang của gia tộc. Nhưng mà, ta có thể nhận ly trà này sao? Uống vào rồi có phải có hơi không thích hợp không?

"Uống đi."

"Vâng."

Lee Young vừa nói xong, Ra On liền uống ừng ực hết ly trà.

Một lát sau.

"Uống ngon thật."

Lúc mới bắt đầu uống trà thì thấy có hơi đắng. Nhưng một lúc sau lại có dư vị hơi ngọt giống như khi uống sương sớm vào buổi sáng, cuối cùng trong miệng sẽ lưu lại dư hương thơm lừng.

Lee Young tự rót thêm cho mình một ly trà rồi hỏi: "Thế nào?"

"Vâng, tiểu nhân thấy trà này cực kỳ ngon."

Tuy nàng không hiểu gì về trà, nhưng trà này e rằng bình sinh chẳng bao giờ đến lượt nàng được uống, nên chắc chắn phải là trà ngon rồi.

Lee Young phụt miệng nhẹ nhàng cười: "Không phải