Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 24: Bí mật của những tờ giấy trắng hồi âm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không giống như các cung điện khác, Tập Phúc Điện rất nhỏ và mộc mạc. Nhưng trong tiểu viện hình chữ nhật, một năm bốn mùa đều nở đầy những đóa hoa xinh đẹp. Có thể nhìn thấy bầu trời sáng lạn trong xanh, rất nhiều tiên vương cũng thường xuyên từng đến nơi này ngắm cảnh.

Park thục nghi chớp mắt một cái mà đã ở đây hơn 10 năm rồi. Trong những năm tháng ấy, tuy là theo thời gian thiếu nữ trẻ tuổi đã trở thành nữ nhân, nhưng trái tim của nàng cũng vẫn yếu ớt như ngày nào.

Tia nắng chiếu xuống từ trên bầu trời xuyên qua Tập Phúc Điện. Lâu ngày thì đến ánh mặt trời cũng sẽ thấy lạnh. Ánh nắng lành lạnh chiếu rọi khuôn mặt nhỏ nhắn của Park thục nghi đang ngồi dưới mái hiên.

"Nương nương, thời tiết lạnh. Như vậy sẽ cảm mạo mất." Oh thượng cung hầu hạ bên cạnh cất giọng nhắc nhở.

Đã qua hai ngày kể từ khi nàng tuyên bố rằng sẽ không viết thư cho bệ hạ nữa. Tuy nàng chỉ luôn nhận được những tờ giấy trắng, nhưng chuyện viết thư cho bệ hạ là một trong hai chiếc cột chống đỡ cho thế giới của Park thục nghi. Hiện tại một trong hai chiếc cột này đã sụp đổ rồi sao? Đôi mắt của Park thục nghi trợn to, nhưng nó hoàn toàn trống rỗng.

Tuy mắt nàng đang nhìn Oh thượng cung, nhưng trên thực tế trong mắt hầu như không chứa đựng gì cả. Sau đó mắt nàng liền hướng về phía hành lang ở mái hiên đối diện.

"Oh thượng cung, chỗ kia là nơi bệ hạ từng ngồi đấy." Park thục nghi nhỏ giọng nói như đang thều thào, lần này lại chuyển tầm mắt về phía Tập Phúc Hiên: "Hôm đó cũng là một ngày sáng sủa thế này, bệ hạ sẽ từ hậu hoa viên hái một ít hoa cúc đến đây tặng cho ta..."

Như đang hãm sâu vào những kí ức mơ hồ, Park thục nghi nở nụ cười chua xót.

Park thục nghi tiến cung lần đầu lúc chỉ mới 5 tuổi. Vẫn là độ tuổi được mẹ ôm vào lòng, nhưng không còn ai ôm nàng như vậy nữa.

Phụ thân nàng luôn hãm sâu trong rượu chè và bài bạc, mỗi ngày lại còn luôn đánh thê tử và con nhỏ. Mẫu thân nàng không thể chịu đựng nổi trượng phu bạo lực đã bỏ nhà ra đi, khi đó Park thục nghi chỉ mới 4 tuổi.

Sau khi mẫu thân rời đi, tính bạo lực của phụ thân càng thêm nghiêm trọng.

Thấy Park thục nghi đáng thương, nữ nhân nhà hàng xóm mới muốn đem nàng đi tiến cung làm tiểu cung nữ, liền đến hỏi ý của phụ thân Park thục nghi xem thế nào. Có lẽ trong cuộc sống nghèo khổ liền thấy nữ nhi của mình như một gánh nặng, phụ thân nàng không suy nghĩ bao lâu thì đã đem nàng tiến cung.

Đối với một đứa nhỏ chỉ mới 5 tuổi mà nói, hoàng cung thật sự quá mức nghiêm khắc, đó là một nơi chứa đầy sự tàn nhẫn và lạnh nhạt. Bắt đầu từ ngày trở thành một tiểu cung nữ, tối nào nàng cũng khóc thầm cho đến khi ngủ thiếp đi.

Rồi nàng tự nhủ có lẽ qua buổi tối này, mẫu thân nhất định sẽ đến đón mình đi. Có lẽ qua năm này, phụ thân sẽ đến thăm mình đi. Nhưng không có ai đến cả. Không ai ôm lấy đôi vai đang run cầm cập của nàng cả.

Có lẽ chỉ có những lúc ở trong một phòng hòa thuận với những tiểu cung nữ đồng lứa như Oh thượng cung, cảm giác cô độc trong nàng mới vơi bớt đi đôi chút.

Nhưng đến khi cơn gió lạnh lướt qua, cành lá rơi rụng lả tả, nàng sẽ thấy bi thương khó hiểu. Hiện tại nàng đã bắt đầu không mường tượng ra được khuôn mặt của mẫu thân, khóe mắt nàng bắt đầu đỏ lên. Vào những lúc như thế, nàng sẽ an vị tại vị trí gần bếp lò, vụng trộm lau nước mắt. Như vậy cho dù bị thượng cung ma ma phát hiện mình đang khóc, còn có thể lấy cớ chẳng qua là do bị khói bếp cay nóng làm cay mắt mà thôi.

Nhưng ngày đó không giống với mọi ngày. Ngày đó nàng cũng như thường lệ, ngồi cạnh bếp lò khi nhớ nhung về người thân của mình thì...

"Sao ngươi lại khóc?" Từ sau lưng nàng truyền đến một giọng nói xa lạ.

Park thục nghi vội vàng lau khóe mắt rồi quay đầu lại nhìn.

Một lát sau, trong mắt nàng nhìn thấy đôi hài màu đen cùng với long bào màu đỏ rực.

"Đây... đây... đây không phải quân chủ bệ hạ sao!" Kinh ngạc giống như bị lửa đốt, nàng vội vàng khấu đầu.

Quân vương lại hỏi: "Ta hỏi ngươi là sao lại khóc."

"Do... do... khói bếp làm cay mắt mà thôi."

Nàng vẫn nói dối qua loa như bình thường với các thượng cung, nhưng quân vương lại nói: "Nói dối."

"Sao? Không, không phải. Tiểu nhân bị khói hun làm cay mắt, cho nên mới chảy nước mắt."

"Nói dối, ngươi thật sự là một kẻ nói dối."

Một kết luận thật là kiên quyết.

Đột nhiên trong giây phút đó, nàng ngẩng đầu lên diện kiến long nhan. Tựa như người ấy đang dùng giọng điệu kiên quyết, nàng cũng quyết dùng ánh mắt kiên quyết để đáp trả. Nhưng mà, quân vương lại nở nụ cười. Nụ cười của quân vương lúc ấy ấm áp như vòng ôm của mẫu thân vậy.

Đó chính là khởi đầu, nháy mắt khi nàng nhìn thấy nụ cười của quân vương, hết thảy đã thay đổi, cuộc sống cô đơn cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Cũng không e sợ một mình ngủ trong đêm dài đằng đẵng nữa.

Quân vương có lúc như một đứa trẻ tinh nghịch, có khi lại như một ca ca rộng lượng cưng chìu. Cuộc đời nàng lần đầu tiên biết được thế nào là hạnh phúc. Cuộc sống nàng tưởng rằng sẽ không bao giờ xảy đến với mình cứ như thế bắt đầu. Lúc nàng mang thai Young Eun, quân vương vui mừng như một đứa trẻ. Rạng sáng lúc nàng sinh Young Eun, quân vương suốt đêm ở bên ngoài phòng chờ nàng.

Hạnh phúc như trận mưa kéo tới. Hạnh phúc đột nhiên xuất hiện này khiến nàng cảm thấy bất an, hạnh phúc này liệu có phải chỉ là một cảnh ở trong giấc mơ của nàng thôi không? Nếu không thì, liệu có phải sẽ giống như ảo ảnh vậy, rồi sẽ có một ngày tan biến thành mây khói hay không? Nàng vẫn luôn bất an như thế.

Nhưng mỗi khi nàng bất an như vậy, quân vương đều sẽ nói: "Không cần lo lắng, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng giống như lúc này."

Lời nói đó giống như thần chú, khiến những bất an trong lòng nàng dần tiêu tan.

Nhưng trên thế giới này không có gì là vĩnh viễn. Thứ mà mình tưởng như là vĩnh hằng, tình yêu mà mình cho rằng là thiên trường địa cửu cứ như thế dần phai màu. Vào một khoảnh khắc nào đó, bước chân của quân vương không còn hướng về phía nàng nữa.

Cuộc sống vốn dĩ đang ngập tràn màu sắc giờ chỉ một màu xám tro. Nụ cười vốn dĩ sáng lạng giống như một đứa trẻ giờ chỉ còn lại nụ cười chua xót cùng với nước mắt tràn mi.

Giống như ngày nhỏ nàng chờ đợi mẫu thân, bây giờ Park thục nghi ngồi ở hành lang Tập Phúc Điện đợi chờ quân vương. Có lẽ qua buổi tối này, người sẽ đến. Có lẽ sau khi ánh trăng héo tàn, người sẽ đến. Có lẽ khi bước sang mùa mới, người sẽ ghé qua.

Đối với những ước định trong vô vọng của chính mình, nàng dần dần mất đi khí lực. Vì nhớ nhung mà nàng đành dùng cách gửi trọn niềm thương nhớ vào trong từng phong thư, nhưng quân vương lại chọn cách trả lời giấy trắng để lảng tránh. Tựa như thời gian đã qua đi không thể trở lại, trái tim quân vương đã bỏ đi rồi thì không còn cách nào hồi tâm chuyển ý.

"Oh thượng cung..." Park thục nghi thấp giọng gọi Oh thượng cung, người biết bao lâu vẫn trung thành kiên định canh giữ ở bên cạnh nàng kể từ khi họ còn từng là những tiểu cung nữ chung một gian phòng.

Oh thượng cung đem áo khoác khoác lên vai Park thục nghi nương nương rồi khấu đầu nói: "Vâng, nương nương."

"Bệ hạ vì sao không đến tìm ta nữa?"

"Nương nương..."

"Bệ hạ... vì sao ngày xưa lại đưa ra lời hứa hẹn đó chứ? Ngày xưa chính người đã nói, dù cho có thế nào cũng sẽ không rời xa ta cơ mà..."

"Nương nương, xin người hãy suy nghĩ thoáng hơn đi."

"Bệ hạ, người thật sự là một kẻ dối trá, nếu ta biết được tâm tư người sẽ thay đổi... Nếu ta biết trước được rồi người sẽ thay đổi trong chớp mắt như vậy thì... Nha ôi." Khóe miệng Park thục nghi bật ra tiếng khóc nức nở.

"Nương nương." Nhịn không được Oh thượng cung liền ôm lấy bả vai bé nhỏ của Park thục nghi, thấp giọng nói: "Đừng khóc. Đừng khóc. Sẽ đến mà, bệ hạ nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."

"Oh thượng cung."

"Vâng, nương nương."

"Ta rất nhớ người, cho dù ta biết người đã không còn yêu ta... Ta vẫn rất nhớ người, trái tim ngu ngốc này của ta vẫn luôn nhớ thương người, ta... ta phải làm sao đây, bây giờ làm sao để trái tim ta không nhớ người nữa đây? Bây giờ ta thật sự muốn quên hết tất cả đi."

Tiếng rên rỉ bao hàm tình cảm oán hận. Yêu sâu đậm thì hận cũng sâu đậm, hận sâu đậm thì nhớ nhung càng sâu đậm.

"Nếu đã không thể quên được, thì đừng quên."

Ngay tại lúc ấy, khi Park thục nghi đang nức nở, có một giọng nói trong trẻo truyền đến.

"Này, nói gì vậy?"

Park thục nghi từ trong lòng Oh thượng cung vươn đầu ra nhìn về phía người vừa phát ra âm thanh kia. Trong đôi mắt to của nàng phản chiếu một khuôn mặt trắng trẻo cùng bộ y phục màu xanh lá mạ của hoạn quan.

Thấy bộ dạng khóc lóc của nàng xong, hoạn quan trẻ tuổi tuấn tú ấy lại mỉm cười với nàng rồi nói: "Xin người đừng quên đi."

"Nhưng mà..."

"Không phải nương nương không quên được sao? Không phải nương nương ăn không ngon ngủ không yên, tuy là nói sẽ không bao giờ viết thư nữa nhưng vẫn đang viết thư đó sao?"

"Ngươi... làm sao mà ngươi biết?"

Ra On không trả lời mà chỉ nhìn về phía đôi tay của Park thục nghi. Có lẽ chính thục nghi cũng không biết, lòng bàn tay của nàng hiện giờ luôn dính những vết mực, có lẽ do thư chưa viết xong, mực vẫn chưa khô thì nàng đã cầm lên xé mất nên dính lên tay.

Ra On quỳ một gối xuống, ngước lên nhìn thục nghi: "Xin hãy đưa thư cho tiểu nhân đi, tiểu nhân sẽ đem nó trình lên cho chúa thượng điện hạ."

Ra On kiên định nhìn về phía thục nghi nương nương, sau đó nở một nụ cười sáng lạn. Nụ cười ấy cũng giống như lần đầu Park thục nghi gặp quân vương vậy, một nụ cười nhu hòa ấm áp. Park thục nghi kìm lòng không được lại chảy nước mắt.

Một lúc lâu sau.

Ra On ra khỏi Tập Phúc Điện, cầm trong tay thư của thục nghi nương nương gửi cho chúa thượng điện hạ. Mặc cho ai nói đây là chuyện vô dụng thì với Ra On cũng không sao cả.

***

"Có thể bình tĩnh vài ngày, hiện tại tưởng đã yên tâm rồi chứ, cái này là gì?"

Vừa đến trước Hi Chính Đường, trình thư lên, nội quan đại điện liền đau khổ thất vọng tặc lưỡi nói: "Mặc kệ nói như thế nào cũng chỉ nhận được cùng một kiểu hồi âm thôi."

"Vậy sao?"

"Đúng vậy. Cho nên ngươi đúng là rỗi hơi. Vì tốt cho ngươi, nói cho ngươi biết chuyện này, trên thực tế, những nội quan khác cũng đã từng chuyển thư đến rồi. Sau đó đều chỉ nhận được giấy trắng. Cho nên... ngươi cầm lấy đi."

Nội quan đại điện lấy ra một phong thư màu đỏ đưa cho Ra On. Ý bảo nàng ngụy tạo thư trả lời của chúa thượng điện hạ cho thục nghi nương nương.

"Đây là cái gì?"

"Nhìn còn không biết sao? Không phải là giả vờ như thư trả lời của bệ hạ à? Dù gì cũng như nhau thôi mà. Lần sau lúc ngươi đến đưa thư cho thục nghi nương nương, đứng đợi một lát sau đó xin giấy trắng nhét vào trong phong thư rồi đem về là được mà."

Thế này chẳng khác nào lừa đảo, Ra On sắc mặt cứng ngắc: "Thực xin lỗi, không thể làm như vậy."

"Cái gì?"

"Tiểu nhân đến chuyển thư cho thục nghi nương nương, trách nhiệm của tiểu nhân là truyền thư và nhận thư trả lời."

"Ai nha, không phải không cần làm như vậy cũng được sao?"

Trên khuôn mặt của nội quan đại điện tràn đầy vẻ phiền chán. Nhưng Ra On vẫn cố chấp trình lên phong thư của thục nghi nương nương, mong được chuyển cho quân chủ bệ hạ.

"Thục nghi nương nương nói muốn tiểu nhân đưa thư, còn có, tiểu nhân sẽ tiếp tục đưa thư cho thục nghi nương nương."

Nghe xong câu nói này của Ra On, nội quan trong đại điện liền hiện lên vẻ sửng sốt, nhưng sau đó cau mày lại rồi nói: "Cái tên không biết phép tắc này."

"Làm phiền người rồi."

Nội quan đại điện cau có tặc lưỡi rồi ôm phong thư biến mất bên trong Hi Chính Đường.

Sau đó không lâu, hắn lại xuất hiện, trên tay ôm một phong thư mảu đỏ.

"Cho ngươi!" Nội quan trong đại điện dùng tầm mắt ghê tởm giống như đang nhìn một con đỉa hướng về phía Ra On, rồi đưa ra thư hồi âm của bệ hạ: "Cái loại chuyện ngu xuẩn này, ngươi còn phải làm tới khi nào nữa hả? Chậc chậc." Thì thào tự nói nói mấy câu bất mãn xong, nội quan lại biến mất bên trong cánh cửa của Hi Chính Đường.

Nhìn đến tình cảnh này, Ra On khẽ liếm môi, mỉm cười. Cho dù bị nói là ngu xuẩn cũng không sao cả. Cho dù là ai cũng cần có thứ gì đó để chống đỡ tiếp tục sống mà. Tựa như Ra On chỉ cần nghĩ đến chuyện thay đổi cuộc sống khốn cùng cho mẫu thân và Dan Hee thì tự dưng sẽ có được sức mạnh to lớn để chống đỡ tiếp vậy. Chuyện bị cho là vô dụng như đưa thư cho thục nghi nương nương cũng là như thế. Ra On ôm lấy lá thư như đang ôm lấy thứ vô cùng quý báu ở trên đời này vào lòng.

Ra On cầm phong thư màu đỏ, có thể ngửi được mùi hoa hồng tỏa ra từ trong phong thư. Giống hệt như mùi bánh hoa hồng mà nàng thường ngửi thấy trong bếp, ngửi được mùi hương này, Ra On không tự chủ được chảy nước miếng.

Nuốt nước miếng trong miệng xuống, Ra On bắt đầu bước đi về phía Tập Phúc Điện. Nghĩ đến chuyện liệu lần trả lời này có khác với những lần trước không, Ra On liền không tự chủ được mà lén mở phong thư ra nhìn. Nhưng mà... thư hồi âm lần này vẫn chỉ là tờ giấy trắng. Đúng là bao thư mà bệ hạ thường hay sử dụng, bên trong vẫn còn nồng đượm mùi hoa hồng.

Cố gắng đưa thư về trước khi mùi hương hoa hồng phiêu tán vào không khí, bước chân của Ra On trở nên nặng nề. Nước mắt của thục nghi nương nương khiến Ra On cảm thấy áp lực vô cùng. Chúa thượng điện hạ vì sao lại trả lời bằng giấy trắng? Rõ ràng cái gì cũng không ghi cũng sẽ không khiến người ta thương tâm đến vậy. Mà cũng đúng, vì không muốn viết cái gì nên để giấy trắng, ngụ ý để cho người ta bỏ cuộc đi đúng không?

Cái này, hoặc là... ta không nhớ nhung nàng nữa, nhưng lại không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng rời đi của ta, không lẽ bệ hạ là nam nhân có tâm lý biến thái như vậy? Không, không phải, không phải như vậy đâu. Vậy thì là gì nhỉ? Ngụ ý của việc trả lời thư bằng giấy trắng rốt cuộc là gì?

Ngay tại lúc Ra On đang vừa đi đường vừa trầm tư thì có người túm lấy góc áo của nàng.

"Đây không phải là công chúa Young Eun sao?" Trên mặt Ra On lộ ra sự vui mừng. Nàng cúi người xuống để vừa ngang tầm mắt với Young Eun điện hạ: "Nhưng mà người có lời gì muốn nói với tiểu nhân sao?"

Young Eun cầm lấy tay Ra On rồi viết: "Cảm ơn ngươi."

"Là vì chuyện tiểu nhân đi chuyển thư cho bệ hạ sao? Đó là việc của tiểu nhân mà, cho nên, công chúa không cần cảm ơn đâu."

Ra On nói xong, Young Eun công chúa lại lắc đầu: "Vẫn phải cảm ơn ngươi, về sau cũng xin nhờ vào ngươi."

Công chúa Young Eun luôn lo nghĩ cho mẫu thân thật khiến người ta thấy đau lòng. Tựa như thục nghi nương nương chờ đợi bệ hạ, Young Eun cũng chờ đợi phụ vương của mình. Nhưng mà nàng cố gắng không thể hiện ra ngoài, tất cả là vì lo nghĩ cho mẫu thân mà thôi.

Ra On an tĩnh cúi đầu trả lời: "Không cần lo lắng, tiểu nhân sẽ tiếp tục truyền thư, thẳng cho đến khi nhận được hồi âm một cách chân chính. Cho dù thục nghi nương nương nói không đưa thư nữa, tiểu nhân cũng sẽ tiếp tục nài nỉ tới khi nương nương viết nữa mới thôi." Ra On lập tức ưỡn ngực nói.

Young Eun công chúa lại viết chữ lên tay Ra On: "Ta tin tưởng ngươi."

Nhìn công chúa Young