Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Quyển 2 - Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 05

Edit: Miy

Beta: Snivy

-----------------------------------------

Được đưa đến một gian phòng tràn ngập hương khí, sau khi tiểu thị đóng cửa lui ra, Bộc Dương Tranh mất tự nhiên mà ngồi trên ghế đôn khắc hoa văn.

Vốn dĩ mấy ngày nay hắn lo xử lý công vụ không rảnh để ý chuyện khác, nhưng hôm qua, trong cung truyền đến một đạo thánh chỉ khiến hắn hoàn toàn hỗn loạn.

Thánh chỉ nói Hoàng Hậu mở Yến hội thưởng Cúc, mời các tiểu thư chưa gả chồng của các gia tộc tiến cung thưởng Cúc. Mà Hoàng Thượng lại triệu các vị công tử tiến cung tỷ thí kiếm thuật, hai yến cùng lúc, ý trong đó không nói cũng biết.

E rằng đây là một màn xem mắt của hắn cùng vị tiểu thư nhà Tể tướng kia, hôn sự này khẳng định không thể đổi.

Hết sức lo âu cùng hoang mang, quản gia lại đột nhiên nhắc đến Kỳ Ngôn, Bộc Dương Tranh ngẩn người, nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác gặp mặt Kỳ Ngôn một lần có thể biết được chút gì.

Lần này đến bái phỏng, một là dò hỏi việc này, hai là quyết định lợi dụng tình báo Hợp Hoan Lâu của Kỳ Ngôn.

Quốc sự hắn mặc kệ, quân sự lại không thể không hỏi, biết nhiều tin tức không bằng so với không biết còn hơn. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Tinh tế đánh giá gian phòng cổ kính này, giường, bàn ghế, kệ giá tất cả đều làm từ gỗ nham, họa tiết cùng hoa văn chạm khắc đều chạm trổ tinh tế, tinh xảo vô cùng. Trong phòng bài trí tuy nhìn không ra là đồ cổ hay không, nhưng lại tiểu xảo độc đáo, Bộc Dương Tranh chưa bao giờ thấy qua, có lẽ ngay cả Quốc khố Hoàng cung cũng chưa từng có mấy thứ ngoạn ý này.

Đương sự đang xem xét gian phòng, cửa đột nhiên bị mở ra, Bộc Dương Tranh giương mắt nhìn lên, bỗng ngẩn người.

Kỳ Ngôn hôm nay cùng ngày đó khác nhau thật lớn, một thân yêu diễm hồng bào, mái tóc đen buông tự do, mang theo lười biếng lại lộ ra trong đó mị hoặc trí mạng. Gương mặt trắng nõn ánh quang như ngọc, đôi mắt tỏa sáng phiếm lưu quang, khóe mắt trang một mạt đỏ khiến y trông như diễm quỷ từ địa ngục, nhưng lại mỹ lệ khiến người hít thở không thông.

Nam tử trường bào bạch y ngày ấy còn lưu lại trong đầu, giờ hai người nhập lại, khiến Bộc Dương Tranh không cách nào thốt nên lời.

Đây, đây thực sự là Kỳ Ngôn sao!

Đoán không sai phản ứng của Bộc Dương Tranh, khóe môi Kỳ Ngôn hơi câu, quay người đóng cửa, sau đó tiến đến giường của chính mình.

"Tướng quân hạ giá, không có đón tiếp từ xa."

"A... Không..."

Bộc Dương Tranh hoàn hồn, chắp tay nói.

"Là ta mạo muội làm phiền."

"A..."

Tiếu thanh diệu diệu phát ra từ đôi môi mỏng, Kỳ Ngôn tựa vào thành giường, tư thế cực kỳ lười nhác, hé nửa mắt nhìn Bộc Dương Tranh, cười nói.

"Tướng quân thật đúng là không làm giá."

Nghe thế Bộc Dương Tranh nhíu mày. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Hắn không thích cách nói chuyện của Kỳ Ngôn, hắn nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu, thậm chí còn có chút bực bội.

Không chờ hắn lên tiếng, Kỳ Ngôn đã mở miệng lần nữa.

"Lần này Tướng quân đến là vì chuyện gì, Kỳ Ngôn đã biết. Người sáng mắt không nói tiếng long, nghĩ đến Tướng quân tự mình vãng lai, chính là cũng không muốn cùng tiểu sinh khách sáo."

"Cách giải quyết thì đã có, tiểu sinh chỉ hỏi một câu..."

Đôi mắt yêu diễm mở, nhìn thẳng vào Bộc Dương Tranh, nhấn từng chữ một.

"Nếu giúp Tướng quân, tiểu sinh lợi lộc gì?"

"Ngươi muốn cái gì?" Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Bộc Dương Tranh cũng nhìn thẳng Kỳ Ngôn, cả người tràn đầy chính khí nghiêm túc.

Kỳ Ngôn đột nhiên đứng lên, hướng đến đang ngồi chỉnh tề Bộc Dương Tranh không xa, theo chuyển động của y, hồng bào trượt xuống lồng ngực phá lệ trắng nõn như ẩn như hiện.

"Tiểu sinh không cần gì..."

Vương tay đáp trên bờ vai dày rộng của Bộc Dương Tranh, thân thể yêu mị tựa như không xương mà tựa vào hắn, môi hồng ghé vào tai, phun nhiệt khí.

"Sau khi sự thành, Tướng quân chỉ cần đáp ứng ba yêu cầu của ta... Chỉ cần ba thôi."

"Sự thành?"

Bộc Dương Tranh muốn né tránh, nhưng mùi hương hữu độc trên người y truyền vào hô hấp của hắn, mạc danh không muốn nhúc nhích.

"Đúng vậy, sự thành."

Cách vải vóc vuốt ve tấm lưng của nam nhân.

"Ta có biện pháp, khiến Hoàng Thượng thu hồi Thánh chỉ tứ hôn..."

"Cái gì?"

Bộc Dương Tranh khiếp sợ hô lên, ngay sau đó nhíu mày, nhìn Kỳ Ngôn thấp giọng cảnh cáo.

"Lời này không thể nói bậy, cẩn thận tai vách mạch rừng."

"Tiểu sinh cũng không nói suông." Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Cũng không nói, không có nắm chắc!

~end chương 5~