Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Quyển 1 - Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 05

Edit: Miy

Beta: Tĩnh Nhạc

----------------------

Còn 5 điểm độ hảo cảm nữa là nhiệm vụ lần này của Kỳ Ngôn hoàn thành. Vì củng cố độ hảo cảm hiện tại, Kỳ Ngôn nơi chốn đón ý nói hùa với Lạc Hàn, cùng hắn chạy bộ buổi sáng, ăn cơm, chơi bóng....

Cứ tuần hoàn như vậy, Lạc Hàn dần bắt đầu có thời quen có cậu làm bạn bên cạnh, đã quen khi làm bất cứ chuyện gì cũng đều có sự hiện hữu của cậu.

Kỳ Ngôn cũng không sốt ruột muốn đầy thanh hảo cảm, cho nên vẫn chưa đâm thủng tầng giấy mỏng manh giữa hai người.

...

Tuần lễ này, tân sinh năm nhất của trường cấp ba Sâm Vũ nhất định phải tham gia trại hè.

Cái gọi là trại hè thật ra chính là biến tướng của tập huấn quân sự. Vốn học sinh năm ba không cần đi, nhưng thân là Hội trưởng và Hội phó Hội học sinh, Lạc Hàn cùng Kỳ Ngôn cần phải đi theo.

Điểm đích của trại hè là ở giửa một vùng núi đang khai tác. Vì để rèn luyện năm nhất, ban giám hiệu quyết định lần này là kỳ huấn sinh thái, chính là ăn lương khô, ngủ lều trại, mục tiêu là leo lên đỉnh núi.

Ngày đầu tiên, buổi tối dựng trại nghỉ chân, đương nhiên Lạc Hàn và Kỳ Ngôn cùng một tổ.

Đem túi du lịch đặt trên khoảnh đất trống đã chọn, Kỳ Ngôn nhìn các học viên năm nhất, có ghét bỏ, có hưng phấn, cũng có người tùy ỳ sao cũng được, trong lòng không khỏi cảm thán, đây thật là thanh xuân a.( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿))

"Hai năm trước chúng ta cũng giống thế này..."

Đột nhiên giống như nhớ đến điều gì, Kỳ Ngôn bỗng thay sắc mặt.

"Lúc ấy tụi mình đi tập huấn quân sự ở khu nhà bộ đội mà ha?!"

"Ừ."

Lạc Hàn vừa cắm lều vừa trả lời cậu.

"Bộ đội lục quân 835."

"...Nhớ lại thấy mà kinh."

Kỳ Ngôn xoay người, giúp hắn cùng nhau dựng lều.

"Làm sao vậy?"

"Mệt không muốn sống luôn, lúc về đến nhà thiếu chút nữa mẹ mình không nhận ra mình luôn, phơi nắng đen như con khỉ đen."

Nghe cậu nói, Lạc Hàn không kìm được, bật cười khẽ một tiếng: "Cũng còn coi được đi, mình không để ý lắm..."

"Cậu đương nhiên không để ý, bởi vì lúc đó cậu đen y chang mình!"

Lạc Hàn: "..."

Đối với tật xấu thích kéo người xuống nước chung của Kỳ Ngôn, Lạc Hàn lại rất dung túng, thậm chí còn cảm thấy đối phương có chút đáng yêu.

Không biết từ khi nào, trong ấn tượng của bản thân, hình tượng ôn hòa lễ độ của đối phương dần bị thay thế thành tính cách hay chơi xấu làm nũng, mà thậm chí hắn không hề bài xích điều đó.

Lạc Hàn biết, hắn muốn thấy cậu, từ nay về sau, mỗi một ngày.

Có lẽ sau trại hè, mình có thể tìm cậu ấy nghiêm túc nói chuyện một lần.

...

Đêm lửa trại đầu tiên, trường học chiêu đãi mọi người một bữa BBQ nướng.

Màn đêm buông xuống, các họ viên bắc giá nướng BBQ, đem thịt đặt lên trên mặt vỉ, xì xèo nướng.

Trong một cánh rừng nhỏ cách khu hạ trại không xa, Kỳ Ngôn nhàn nhạt nhìn thiếu nữ ngượng ngùng trước mắt.

Mạnh Chỉ Oánh nhìn khuôn mặt tuấn lãng ôn nhuận, cùng đôi mắt nhu hòa như nước của nam sinh trước mặt, thế nhưng lại bất giác nhìn ngây người.

Từ lần tạm biệt ở quán caffe đến tận giờ Mạnh Chỉ Oánh vẫn không tìm được cơ hội ở một mình với Kỳ Ngôn, liền tính gặp mặt trên đường cũng chỉ là gật gật đầu chào nhau. Mỗi người đều có sinh hoạt riêng của bản thân, phảng phất như giữa họ chưa từng có quen biết.

Thật không cam tâm...

Rõ ràng đã cùng người đó trải qua không ít chuyện, là người đó khi thấy mình bị khi dễ đã đứng về phía mình, cho mình ấm áp. Nhưng giờ lại như người xa lạ, sao nàng có thể cam tâm chứ?!

"Bạn học Kỳ Ngôn... Mình, mình..."

Nghĩ nghĩ, nhưng Mạnh Chỉ Oánh không biết mở lời từ đâu.

Kỳ Ngôn nhìn cô, ánh sáng ban đêm thật mờ ám, gần như không thấy được biểu tình của cô. Kỳ Ngôn lùi về sau giữ khoàng cách với cô, ngữ điệu lại vẫn mềm nhẹ như lúc ban đầu.

"Làm sao vậy?"

...

======¢=====

Nương Nương có chuyện muốn nói:

Cái bộ đội lục quân xxx hoàn toàn là do tác giả đặt ra, nếu có thật thì chỉ là sự trùng hợp.

Còn nhớ năm đó Nương Nương đi tập huấn quân sự bị đưa đến khu quân sự trải nghiệm mười ngày huấn luyện không mạng, không di động, cuộc sống đó quả thật là đắng... khụ, khụ lạc đề rồi.

Nương Nương chỉ muốn nói cho mọi người, ta bắt đầu tạt máu chóa, đọc giả xin chú ý,

NHỚ MANG DÙ

~~ vote this