Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 42: Cổ Đại Vả Mặt Nữ Chủ Xuyên Không Vạn Người Mê (11)

Thác Bạt Chân nheo mắt lại nhìn ba người đứng ngược sáng trước mặt, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía người hắn ta tâm tâm niệm niệm, nhìn nàng ta bình yên vô sự mới nhẹ nhàng thở ra.

Hoàng Thượng phát hiện một chi tiết này, nheo mắt lại như suy tư gì đó, đáy mắt lập loè sát ý thâm trầm chợt lóe rồi biến mất không dấu vết.

“Hoàng đệ, trẫm tới thăm ngươi.” Đại mã kim đao ngồi ở chủ vị, Hoàng Thượng ôm sát vòng eo Hoàng Hậu tuyên thệ quyền chiếm hữu, quả thực thấy được chua xót cùng với ghen ghét chợt lóe rồi biến mất trong mắt đối phương.

“Thần đệ tự biết có tội, cam nguyện lãnh phạt, việc này không liên quan tới nàng ấy, xin Hoàng Thượng không nên liên lụy Hoàng Hậu nương nương.” Thác Bạt Chân dập đầu thật sâu, đạp tôn nghiêm của mình dưới lòng bàn chân, che khuất chua xót nơi đáy mắt. Hắn tự biết phạm phải lỗi lớn, chỉ cầu có thể bảo vệ được nữ nhân âu yếm, giữ được nàng một đời vinh hoa hạnh phúc.

Nhưng hắn ta lại không biết, hắn ta càng nói như vậy, Hoàng Thượng càng nghi ngờ quan hệ của hắn ta và Cao Phương Phỉ, đế vương vốn đa nghi, huống chi sự thật đặt ở trước mắt không chấp nhận được giảo biện.

Trước đó thái độ nhẹ nhàng cho qua như vậy cũng chỉ là bởi vì hắn thích Cao Phương Phỉ, không muốn nàng ta hương tiêu ngọc vẫn như vậy mà thôi.

Một người nam nhân chịu vì một nữ nhân từ bỏ sinh mệnh, lúc sắp chết còn suy nghĩ cho nàng ta, trừ yêu say đắm hắn nghĩ không ra lý do nào khác, có thể thấy được hoàng đệ của mình sớm đã ngưỡng mộ Hoàng Hậu đã lâu, dáng vẻ Thác Bạt Chân không oán không hối hận thật sự làm đau đớn trái tim Hoàng Thượng.

Điền Tuyết Lan thấy vậy liền biết đây là lúc nàng ra tay, binh một tiếng quỳ trên mặt đất, thanh thanh khấp huyết.

“Hoàng Thượng, thần thiếp thỉnh cầu Hoàng Thượng tha thứ Vương gia, bất kể Vương gia làm sai cái gì, hắn cũng là huynh đệ ruột thịt của ngài mà!”

“An Thân Vương phi, không phải trẫm ý chí sắt đá, thật sự là lần này hoàng đệ phạm phải sai lầm quá lớn.” Hoàng Thượng thở dài một tiếng, Điền Tuyết Lan nói vừa lúc cho hắn một bậc thang đi xuống, hắn vừa lúc thuận nước đẩy thuyền. Không phải hắn không muốn giết Thác Bạt Chân, mà là Thác Bạt Chân còn chưa thể giết.

Cao Phương Phỉ làm phu thê năm năm với hắn tất nhiên sẽ hiểu tâm tư của hắn, theo lời đó nói tiếp, “An Thân Vương phi ngươi cũng biết Hoàng Thượng hiện giờ cũng không có binh quyền trong tay, lão thần nhất bang Trấn Quốc Công đều đang nhìn chằm chằm, Hoàng Thượng thật sự là vô pháp mở một con mắt nhắm một con mắt. Triều đình lại không do trẫm quyết định, trẫm cũng hữu tâm vô lực.”

“Thần thiếp nguyện ý khuyên bảo phụ thân quy ẩn núi rừng, giao ra binh quyền, chỉ cầu Hoàng Thượng buông tha Vương gia.” Điền Tuyết Lan nhéo đùi một phen, diễn hình tượng nữ tử si tình vô cùng nhuần nhuyễn.

Điều kiện mê người như vậy, Hoàng Thượng tất nhiên là vui vẻ đồng ý, đương nhiên phải biểu hiện dè dặt một chút, sự tình cứ ‘ vui sướng ’ quyết định như vậy.

“Ngươi thật sự không hối hận?” Thác Bạt Chân đang được thái giám đỡ đi phía trước đột nhiên mở miệng.

“Ta nguyện ý làm bất cứ điều gì vì Vương gia.” Nhớ lại biểu cảm của nguyên chủ, Điền Tuyết Lan ngây thơ cười, mắt ẩn chứa tình ý.

Thật sâu mà nhìn Vương phi mình chưa bao giờ chú ý, Thác Bạt Chân như suy tư gì rời đi, không bao giờ liếc mắt nhìn Điền Tuyết Lan một cái.

Nói thật, khuyên phục Trấn Quốc Công từ bỏ quyền thế như mặt trời ban trưa vô cùng khó khăn, Trấn Quốc Công nửa đời ngựa chiến tay cầm binh quyền, để ông trải qua cuộc sống nhìn mây ngắm hạc thật khó như lên trời.

Chính là Điền Tuyết Lan như cũ muốn thử xem, Trấn Quốc Công tuy rằng không quan tâm nguyên chủ lắm, nhưng tốt xấu cũng chưa từng bạc đãi nàng, nguyên chủ cũng từng hối hận vì mình yếu đuối vô tri mà hại người nhà, hiện tại nàng muốn đền bù thay nguyên chủ.

“Vi thần tham kiến An Thân Vương phi.” Cho dù là cha con, giữa hai người vẫn như cũ vương quyền vắt ngang, Trấn Quốc Công trấn định khom mình hành lễ.

“Phụ thân miễn lễ.” Điền Tuyết Lan cười cười, Trấn Quốc Công một thân ngựa chiến trên người huyết sát chi khí khó có thể che lấp, thân hình cao lớn khuôn mặt anh vĩ, không hổ là người đi ra từ chiến trường.

“Chúng ta tới thư phòng nói chuyện đi!” Điền Tuyết Lan thấy nhiều người, rất nhiều chuyện không tiện nhắc tới, mở miệng trước.

Đám người tan đi, bên trong thư phòng chỉ còn lại có cha con hai người, Điền Tuyết Lan thu hồi vẻ mặt mỉm cười, thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Vương phi con đây là cớ gì?” Trấn Quốc Công khiếp sợ không thôi, cong lưng muốn nâng nữ nhi dậy.

Điền Tuyết Lan đẩy ra không chịu đứng lên, nhìn thẳng mắt ưng lạnh thấu xương của Trấn Quốc Công, “Phụ thân, mọi lời của nữ nhi hôm nay cũng không phải lấy danh nghĩa An Thân Vương phi con dâu hoàng thất, mà là lấy thân phận nữ nhi Điền gia để nói, xin phụ thân nghe con một lời.”

Trấn Quốc Công thấy nữ nhi kiên quyết như thế, yên lặng thu hồi tay, “Con nói đi!”

“Phụ thân, ngươi thấy đương kim hoàng thượng như thế nào?” Điền Tuyết Lan như cũ quỳ trên đất, cũng may hiện tại đang giữa trưa cũng không lạnh lắm, hơn nữa thân mình nàng đã được điều dưỡng tốt nên cũng không có ảnh hưởng đến đứa bé.

Bởi vì nàng biết cơ hội chỉ có một lần, lỡ như Trấn Quốc Công không đồng ý nàng cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn, trên thực tế nàng càng muốn thuyết phục Trấn Quốc Công.

Tuy không biết mục đích của nữ nhi nhà mình, Trấn Quốc Công vẫn trả lời. “Đương kim hoàng thượng tất nhiên là rất tốt.”

“Phụ thân nói tuy tốt lại không hoàn toàn.” Điền Tuyết Lan lắc lắc đầu, thẳng lưng.

“Lời này là sao?” Trấn Quốc Công có chút mơ hồ, theo bản năng sờ sờ chòm râu.

“Phụ thân, cha có biết đế vương đều có một loại bệnh.” Điền Tuyết Lan nhìn thấy thần sắc Trấn Quốc Công nghi hoặc khó hiểu nói tiếp, “Đó chính là đa nghi.”

Dứt lời, Trấn Quốc Công trên tay dùng một chút lực, túm rớt chòm râu trên tay, trong lòng có chút rét run.

“Phụ thân trải qua hai triều nói vậy rất rõ ràng quyền lực đấu đá gió nổi mây phun, Hoàng Thượng trời sinh tính đa nghi mẫn cảm, vô cùng kiêng kị mấy lão thần như cha, đặc biệt kiêng kị vạn phần với binh quyền trong tay mọi người. Phụ thân, chẳng lẽ cha không nhận thấy được, gia tộc chúng ta đã đứng ở cạnh vực sâu, sắp vạn kiếp bất phục sao?” Điền Tuyết Lan tinh tế phân tích lợi và hại cho Trấn Quốc Công, tranh thủ đả động lòng ông.

“Này…… Này……” Trấn Quốc Công tay không thể ức chế run rẩy, chòm râu bị túm rớt không ít, dù cho trong lòng không ngừng phủ định, nhưng trong đầu ông lại không tự giác thoáng hiện việc trên triều đình.

Võ tướng bên người ông đúng là có đi xa trấn thủ biên cương, đúng là có bị Hoàng Thượng điều khỏi kinh thành, mấy người ở lại bên cạnh kia ở sắp tới bị khiển trách biếm quan, tinh tế tính ra, bên người ông lại không còn người dùng được.

“Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không đối xử với Trấn Quốc Công phủ ta như vậy.” Trấn Quốc Công trấn định xuống, lời nói ra ngay cả chính mình cũng không tin.

Quả nhiên, ánh mắt Điền Tuyết Lan lộ ra thương hại, thẳng tắp nhìn Trấn Quốc Công, tựa hồ muốn nhìn đến nơi sâu trong đáy lòng ông.

“Phụ thân, nói vậy cha tin không?”

“Con để cha ngẫm lại đã.” Trấn Quốc Công trốn tránh, cuống quít tránh đi tầm mắt Điền Tuyết Lan.

Trên mu bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp, Trấn Quốc Công một cúi đầu liền vọng vào trong ánh mắt Điền Tuyết Lan, “Phụ thân, binh quyền thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng hơn tánh mạng toàn tộc chúng ta sao.”

“Cha cả đời này chưa bao giờ từng có lòng không phục, cha tin Hoàng Thượng sẽ không đối xử với cha như thế.” Trấn Quốc Công trước sau kiên trì điều mình thấy, không muốn tin tưởng hoàng thất lãnh khốc vô tình.

“Phụ thân, chẳng lẽ cha thật sự phải chờ tới khi đại họa lâm đầu mới có thể tỉnh ngộ sao?” Điền Tuyết Lan trong lòng bất đắc dĩ, lại như cũ muốn tận lực thử một lần.

“……” Trấn Quốc Công nắn vuốt ngón tay, trầm mặc không lên tiếng.

Điền Tuyết Lan hít sâu một hơi đỡ bụng đứng lên, “Nếu cha không tin, con nguyện cùng cha đánh cuộc một lần.”

“Đánh cuộc? Đánh cuộc gì?” Trấn Quốc Công nghi hoặc khó hiểu, khí thế huyết sát trên người ông làm thê nhi đều thập phần sợ hãi ông, lớn mật như là Điền Tuyết Lan vẫn là người thứ nhất, hơn nữa lời nói vừa rồi làm ông xúc động thật sâu, khiến ông không khỏi nhìn thẳng vào nữ nhi chưa từng để ý tới này.