Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 36: Cổ Đại Vả Mặt Nữ Chủ Xuyên Không Vạn Người Mê (5)

“Chủ tử ——” Tập Hương đẩy cửa phòng ra, hơi thở có chút dồn dập, lại không mất phong độ.

Điền Tuyết Lan ngầm dặn không ai được gọi nàng là Vương phi, chỉ gọi người xưng nàng là chủ tử, xưng hô này càng làm cho nàng cảm thấy quen thuộc hài lòng.

“Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng loạn như vậy.” Thong thả ung dung uống xong thuốc dưỡng thai, Điền Tuyết Lan cầm lấy khăn xoa xoa khóe miệng.

“Chủ tử, lập tức chính là ngày hội trung thu.” Tập Hương nói nhắc nhở Điền Tuyết Lan, nàng lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, ngày hội trung thu toàn bộ mệnh phụ triều đình cần đi cùng phu quân vào cung chúc mừng, nàng thiếu chút nữa quên mất.

“Năm rồi đều là như vậy, có gì mà hoảng loạn, đến lúc đó cáo ốm không đi thì tốt rồi.” Hơn nửa tháng này tiếng An Thân Vương phi bệnh tật ốm yếu cũng truyền ra, với Điền Tuyết Lan mà nói là một tấm chắn tốt nhất.

“Nhưng Hoàng Hậu điểm danh muốn gặp ngài!” Tập Hương dậm dậm chân, muốn thật là như vậy thì tốt rồi.

Điền Tuyết Lan động tác ngừng một chút, “Không sao, hoàng cung lại không phải đầm rồng hang hổ, đi một chuyến cũng sẽ không thiếu miếng thịt. Tập Hương ngươi đi chuẩn bị đi!”

Đuổi Tập Hương đi, Điền Tuyết Lan than nhỏ một tiếng nằm ở ghế quý phi, Hoàng Hậu này chắc là muốn nhìn một chút ta có thể duy trì đến thu săn hay không, sợ hỏng kế hoạch nàng ta sao? Ta đây cũng không thể làm nàng ta thất vọng nha!

Mỹ nhân trong gương một bộ váy lụa màu lam nhạt thanh tú khả nhân, khuôn mặt đỏ ửng nhìn không ra nửa phần có bệnh, Điền Tuyết Lan nhìn gương nhẹ cười, cầm lấy đồ trên bàn trang điểm tô vẽ.

Sau một nén hương, mỹ nhân trong gương hoàn toàn thay đổi thành dáng vẻ khác, tuy rằng như cũ là gương mặt thanh tú ôn nhu kia, lại thêm ba phần ốm yếu, sắc mặt quá mức tái nhợt làm nàng thoạt nhìn vạn phần gầy yếu.

“Vương phi chuẩn bị xong chưa?” Thác Bạt Chân đại mã kim đao cất bước tiến vào, liếc mắt một cái liền trông thấy Điền Tuyết Lan.

“Khụ khụ……” Điền Tuyết Lan ho nhẹ hai tiếng, được Tập Hương nâng lên, mắt đào hoa che kín thủy quang, làm nhân tâm sinh thương tiếc.

“Nửa tháng không gặp, ngươi sao lại biến thành cái dạng này?” Thác Bạt Chân nhíu mày, trên mặt rõ ràng viết bất mãn.

“Thiếp thân từ nhỏ thể chất yếu, Vương gia không cần lo lắng.” Điền Tuyết Lan nói làm Thác Bạt Chân nghẹn họng, nữ nhân này thân mình như thế nào hắn ta không quan tâm, hắn ta chỉ quan tâm chính là nàng ta có thể sống đến ngày thực thi kế hoạch hay không.

Về phần đứa nhỏ, hắn ta không cần nữ nhân khác sinh con, những nữ nhân này đều không xứng, nữ nhân có thể vì hắn ta sinh dục con nối dõi đã sớm gả cho người khác.

“Đi thôi!” Trong lòng bực mình, Thác Bạt Chân vung tay áo đi trước.

Hai người ngồi trong xe ngựa nhìn nhau không nói gì, trong thùng xe yên tĩnh chỉ có tiếng ho khan của Điền Tuyết Lan, vô cùng yên tĩnh.

“Khụ khụ……” Điền Tuyết Lan trong lòng có chút buồn bực, giọng nàng giọng sắp đau chết rồi, đáng tiếc màn diễn này còn phải tiếp tục diễn.

Khó khăn tới hoàng cung, Điền Tuyết Lan rõ ràng cảm giác được tâm tình nóng lòng của Thác Bạt Chân, không khỏi nhướng cao lông mày. Cảm xúc rõ ràng như vậy, chẳng lẽ những người đó đều nhìn không ra sao? Là nhìn thấu không nói toạc, hay là quang hoàn nữ chủ quấy nhiễu, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là khó có thể định luận.

Nếu nữ nhân giống vậy nhìn thấy phu quân gấp không chờ nổi gặp nữ nhân khác như vậy đã sớm khó chịu chết, nhưng Điền Tuyết Lan không để bụng, nàng không có một phần một xu cảm tình với Thác Bạt Chân, không chỉ là cảm xúc của nguyên chủ, mà còn có hành động của Thác Bạt Chân.

Mấy tháng này, Thác Bạt Chân trước nay đều chưa từng quan tâm nàng cái Vương phi này, cho dù không có cảm tình, nể tình phu thê kết tóc cũng không đến mức tuyệt tình như vậy, nhưng Thác Bạt Chân lại bày đặt vẻ ngoài cũng không muốn làm. Nếu không phải nàng tay cầm quyềnc hưởng gia, còn không phải bị những nô tài chó cậy thế chủ khi dễ chết sao.

Tay ngọc mảnh khảnh thưởng thức ngọc bội bên hông, Điền Tuyết Lan lạnh lùng cười, trước khi chuyện đã trần ai lạc định, nàng cũng muốn thu chút lợi tức.

Dạ yến trung thu trước đây Hoàng Thượng Hoàng Hậu đều là người trình diện cuối cùng, càng có thể hiển lộ ra thân phận người chủ của bọn họ, nhưng cũng sẽ không trễ như vậy, chờ đến giờ Hợi còn không thấy thân ảnh Hoàng Thượng, mọi người trong lòng chậm rãi thầm nói nhỏ.

“Hoàng Thượng có chỉ, hôm nay sắc trời đã tối, dạ yến tạm bãi.” Giọng vịt đực sắc nhọn vô cùng khiến người chú mục, đủ loại quan lại sau khi nghe xong không dám không nghe, tất cả đều vội vàng rời đi.

Điền Tuyết Lan xoa xoa tóc mai xoã tung, buông xuống mí mắt lộ ra thâm ý, được Tập Hương nâng rời đi.

“A —— Vương phi té xỉu.” Lúc đi đến Ngự Hoa Viên, Điền Tuyết Lan thân mình mềm nhũn tê liệt ngã xuống người Tập Hương, tiểu nha đầu sắc mặt biến đổi lớn tiếng hét lên.

“Đừng ồn ——” Thân ảnh tuyết trắng không biết khi nào xuất hiện ở sau người, dung nhan tuấn mỹ vô trù băng tuyết làm Tập Hương thanh âm nghẹn lại.

“Thần y, cầu ngươi cứu chủ tử nhà ta.” Tập Hương rất mau phản ứng lại, nhanh chóng cầu xin nói.

Tư Tuyết Y không muốn xen vào việc người khác, chính là Tập Hương ngăn cản đường đi của hắn, hắn cũng chỉ cố mà làm, dù sao chỉ cần hắn nhìn là được, cũng chưa nói nhất định phải cứu người.

Nhưng chờ sau khi hắn chân chính bắt mạch cho Điền Tuyết Lan, ánh mắt hắn sáng lên trong lòng nhấc lên cuồng phong bão táp, “Đi theo ta.”

Cũng may mắn hắn còn nhớ rõ nam nữ khác biệt không làm hành động gì khác, bằng không thật đúng là nói không rõ.

Mọi người đều tiếc mệnh, bởi vậy đắc tội ai cũng sẽ không đắc tội một vị thần y y thuật Cao Minh. Bởi vậy Tư Tuyết Y vô cùng có địa vị, nơi ở cũng cách hoàng cung cực gần, rất nhanh đã đến.

Tập Hương bị Tư Tuyết Y không kiên nhẫn đuổi ra khỏi phòng, ngồi ở mép giường nhìn Điền Tuyết Lan trong mắt lập loè hưng phấn quang mang, chứng bệnh như vậy hắn chưa bao giờ gặp qua, lần này nhất định phải nghiên cứu thật kỹ.

Ngân châm trên tay đang chuẩn bị đâm xuống lại bị một đôi tay nhỏ non mịn gắt gao giữ lại, Tư Tuyết Y không khỏi nhìn về phía người đó, đúng là Điền Tuyết Lan vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Hắn hơi ngẩn ra nói, “Ngươi không phải ngất xỉu sao? Sao lại tỉnh?”

“Nếu ta không kịp thời tỉnh lại, chẳng phải là sẽ bị Tư thần y xem như vật thí nghiệm sao?” Điền Tuyết Lan nhẹ cười, ném tay Tư Tuyết Y ra.

“Ngươi không có bệnh, ngươi gạt ta.” Tư Tuyết Y hành nghề y nhiều năm, có bệnh hay không hắn xem một cái là có thể biết, nhưng lần này lại bị Điền Tuyết Lan dễ như trở bàn tay mà giấu diếm qua mặt, tuy rằng có chút tức giận nhưng vẫn là hứng thú nhiều hơn.

“Không hổ là thần y danh khắp thiên hạ.” Điền Tuyết Lan rót một ly trà cho mình, nhẹ cười.

“Ngươi có mục đích gì?” Tư Tuyết Y lạnh mặt, ngồi đối diện Điền Tuyết Lan.

“Nghe nói Tư thần y chung tình với Hoàng Hậu nương nương, bổn vương phi tò mò Hoàng Hậu nương nương đến tột cùng có mục đích gì làm nhiều nam nhân thích như vậy, không biết tư thần y có thể giải thích nghi hoặc giúp bổn vương phi không.”

Tư Tuyết Y mày nhíu chặt, “Cái gì nhiều nam nhân?”

“Chẳng lẽ Tư thần y không biết sao? Hoàng Hậu nương nương của chúng ta mị lực vô biên, Hoàng Thượng, Tư thần y, còn có phu quân của bổn vương phi, tất cả đều là thần dưới váy nàng ta nha!”

Thoáng nhìn biểu tình ghét bỏ của Tư Tuyết Y, Điền Tuyết Lan cười cười, vị thần y đại nhân này chính là có thói ở sạch, vị Hoàng Hậu nương nương ‘ tài giỏi ’ như thế, không biết còn có thể đạt được tình yêu say đắm của Tư Tuyết Y hay không đây? Phải biết rằng hiện tại Tư Tuyết Y chỉ là có ấn tượng tốt với Cao Phương Phỉ, còn chưa tới nông nỗi thề sinh tử đâu!

“Ta vì sao phải tin tưởng ngươi.” Tư Tuyết Y như cũ có chút không tin, hắn tuy rằng chưa tới nỗi yêu Cao Phương Phỉ, nhưng quả thật có chút hảo cảm, tuy rằng những hảo cảm đó chỉ là bởi vì nàng lược hiểu y thuật mà thôi.

“Chủ tử không tốt.” Tập Hương lỗ mãng hấp tấp vọt vào, dáng vẻ như lửa thiêu mông.