Vừa rời khỏi ánh mắt của mọi người, cơ thể Dư Duyệt liền mền nhũn. Hơn nửa trọng lượng đè lên người Yến Ngữ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mơ màng. Yến Ngữ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Dư Duyệt cầm tay nàng, thanh âm không đứt quãng:
"Không được lộ ra ngoài, ta không có việc gì, trước tiên đỡ ta trở về."
Yến Ngữ tuy rằng vô cùng lo lắng, nhưng từ trước tới nay thực hiện lời nói của Dư Duyệt chính là những gì nàng phải làm. Yến Ngữ nửa ôm nửa dìu Dư Duyệt rời đi.
Trở lại khuê phòng của Dư Duyệt, Yến Ngữ trước tiên rót cho nàng một chén nước ấm, thấy tinh thần nàng vô cùng kém thì không thể giấu được sự lo âu trên mặt.
Dư Duyệt nhịn xuống cảm giác buồn ngủ, cố vực lại tinh thần, cầm lấy tay Yến Ngữ phân phó nói:
"Yến Ngữ, chờ đào hoa yến kết thúc mới nói cho mẫu thân cùng a di, biết không?"
Yến Ngữ khó hiểu nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu.
"Quận chúa, nô tỳ trước tiên thỉnh thái y giúp người nhé."
"Không có việc gì, ta chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.."
Nói xong câu đó, Dư Duyệt mắt đã nhắm chặt mắt, nàng cũng không nghĩ tới quanh hoàn nữ chủ lại ảnh hưởng tới cơ thể này của nàng lớn đến như vậy, cho dù có Đồng Kính hỗ trợ, nhưng linh hồn nàng quá yếu, dùng hết toàn lực mới có thể giữ được thanh tỉnh, lại hao hết tinh lực.
Dư Duyệt hôn mê suốt ba ngày, thiếu chút nữa dọa sợ Vĩnh Bình trưởng công chúa cùng Hoàng Quý Phi, ngự y trong cung lúc nào cũng túc trực bên cạch*, ngay cả Thái hậu cũng liên tiếp phái ma ma bên cạnh ngày ngày tới hỏi thăm, đương nhiên vị hôn phu của nàng Tam hoàng tử cũng không ngoại lệ.
(*: Bản gốc là khán hộ: Có nghĩa là chăm sóc, bảo hộ)
Trong thời gian hôn mê, Dư Duyệt trong cảm giác được rất nhiều người tới thăm nàng, nhưng chỉ có mẫu thân cùng a di vẫn luôn cực nhọc ngày đêm không nghỉ ngơi mà thay phiên túc trực ở bên người nàng, tự mình chăm sóc nàng. Dư Duyệt than nhẹ, khó trách Trường Ninh có thể vứt bỏ luân hồi, chỉ vì cầu cho mẫu thân cùng a di bình bình an an.
Vĩnh Bình trưởng công chúa ngồi ở mép giường, cầm khăn tay tơ tằm ấm áp giúp Dư Duyệt lau mặt và tay, lúc này nàng chỉ búi tóc nghiêng cắm một chiếc trâm ngọc đơn giản đảm bảo cho tóc không loạn, trong mắt còn tích một tầng hơi nước, tơ máu giăng đầy trong đồng tử, có thể thấy được nàng vì nữ nhi mà thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
"Công chúa, người nên đi nghỉ ngơi một chút đi, nơi này còn có nô tỳ. Nếu không lúc quận chúa tỉnh lại người lại bệnh, quận chúa hiếu thuận như vậy, nàng nhất định sẽ thực thương tâm."
Yến Ngữ nhẹ nhàng khuyên nhủ, hôm nay Hoàng Quý Phi bắt buộc phải về hoàng cung, cho nên một mình công chúa đã thủ ở đây cả ngày.
Vĩnh Bình trưởng công chúa lắc đầu, nhìn nữ nhi nhắm chặt mắt, nàng không kìm được mà đỏ mắt, khóe mắt hình như có nước mắt trong suốt.
Vĩnh Bình trưởng công chúa là người ngoài mềm trong cứng, ở bên ngoài, nước mắt là vũ khí của nàng, thường thường lợi dụng nó để đạt mục đích. Những người thân cận nàng đều biết, nàng rất ít khi rơi lệ khi ở một mình, bởi vì không cần thiết càng không đáng. Cho dù năm đó biết Phò mã.. Nàng cũng chưa từng rớt lấy một giọt nước mắt.
Hiện giờ.. Từ mẫu chi ái*, trong lòng vô cùng khẩn trương, cho dù kiên cường như Vĩnh Bình trưởng công chúa cũng sẽ mềm yếu.
(*: Từ mẫu chi ái: Người mẹ thương con)
"Yến Ngữ, ngươi nói ta có phải hay quá kém cỏi hay không, mới khiến cho nữ nhi tuổi còn nhỏ mà đã lao lực tới hôn mê lâu như vậy?"
Sự tình trong rừng hoa đào lớn hóa nhỏ, cũng may xử lý kịp thời, không ảnh hưởng đến thanh danh của nữ nhi, nàng phân phó thỏa đáng sau cũng an tâm. Lúc diễn ra đào yến thấy nha hoàn tới báo nữ nhi có chút việc không thể tham dự, nàng lúc ấy có nghi ngờ lại chỉ nghĩ Duyệt Nhi đang nghiên cứu gì đó, thẳng đến khi kết thúc, nàng mới biết được nữ nhi ngã bệnh.
Nhớ tới ngự y nói nữ nhi là vì do chấn kinh nhất thời không chịu nổi mà hôn mê, Vĩnh Bình trưởng công chúa liền hận đến ngứa răng, trong mắt một mạt hàn ý nổi lên khiến người khác không tự chủ được mà nổi da gà.
"Sự tình đã xử lý tốt chưa?"
"Công chúa yên tâm, đã để Thược Dược đưa cho "biểu thiếu gia" làm thiếp, cũng phái người hảo hảo dạy dỗ, cái kia lão đông tây như vậy coi trọng nhà ngoại cùng danh dự, lại vẫn luôn coi công chúa vì cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, ngài đem tỳ nữ trong phủ Công Chúa đưa cho tôn tử nhà nàng làm thiếp, nàng làm gì dám từ chối? Đến lúc đó nhất định sẽ sinh khí trên người Thược Dược.. Thược Dược cũng không phải quả hồng mềm há gì sẽ chịu thiệt thòi, sau này có thể nháo rất lớn."
Nghe Yến Ngữ trào phúng bẩm báo, Vĩnh Bình trưởng công chúa cười lạnh, trong mắt tựa như dấu vô số lưỡi dao băng sắc bén.
"Bọn họ nên cầu nguyện Duyệt Nhi của ta không có việc gì, nếu không bổn cung sẽ một dao một dao cắt bọn họ thành từng mảnh."
Ý thức Dư Duyệt vừa khôi phục, liền nghe được lời nói chứa đầy sát ý của mẫu thân mình. Khóe miệng hơi trừu trừu, đỡ trán, xem ra công chúa mẫu thân thật sự tức điên. Nếu không ngày thường đánh chết những con chó săn ăn cây táo, rào cây sung cũng một bộ dáng dịu dàng nhu hòa, hiện tại lại một chút cũng không che giấu sát ý cùng hàn băng.
Vĩnh Bình trưởng công chúa cho dù nói chuyện cùng Yến Ngữ, ánh mắt cũng không rời khỏi người Dư Duyệt, lúc này thấy mí mắt nàng khẽ run, tâm tình liền kích động kích động, bình tĩnh cơ trí vừa rồi đều biến mất:
"Yến Ngữ, Yến Ngữ, mau mau truyền thái y."
Yến Ngữ cả kinh, vội nhìn về quận chúa đang nằm trên giường, thấy ngón tay nàng khẽ động, vèo một cái liền rời khỏi phòng tự mình đi mang thái y tới.
"Duyệt Nhi, Duyệt Nhi.."
Dư Duyệt chậm rãi mở mắt, vì hôn mê cũng lâu tầm mắt trở nên mơ hồ, cũng may ánh sáng dạ minh châu nhu hòa không chói mắt, thích ứng trong chốc lát liền có thể thấy rõ.
"Mẫu thân."
Thanh âm khàn khàn lọt vào tai, nước mắt Vĩnh Bình trưởng công chúa rốt cuộc không khống chế được mà rớt xuống, nắm tay Dư Duyệt, gật gật đầu:
"Mẫu thân ở đây."
()
LoBe: Tính bạo chương ăn mừng truyện lên top đề cử.. Nhưng mà một ngày edit 2 chương là cực hạn của LoBe rồi: "<<<