Khung cảnh đáng lẽ rất ấm áp lãng mạn, nhưng Yến Ngữ chỉ thấy tan nát, hốc mắt chua xót khó chịu, nước mắt không khống chế được chảy xuống. Sợ ảnh hưởng đến tâm trạng Lục hoàng tử, Yến Ngữ nhanh chóng lau khô nước mắt, nàng cố gắng mỉm cười, "Điện hạ, đã quá giờ, ngài nên uống thuốc."
"Được, mang vào đi."
"Vâng."
Yến Ngữ nhanh chóng đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, hai chân nàng mềm nhũn, nước mắt giống như đê vỡ rơi xuống.
"Tỷ tỷ." Yến Họa vội vàng đỡ lấy nàng ấy, trong mắt cũng chứa đầy nước mắt.
"Tỷ tỷ, quận chúa sẽ không sao, nàng còn luyến tiếc Hoàng Quý Phi, trưởng công chúa, còn có Lục điện hạ."
"Phải, phải." Yến Ngữ đứng lên, lau mặt, hít sâu một hơi, "Hoàng Quý Phi và Trưởng công chúa điện hạ đã được đưa về tẩm cung nghỉ ngơi chưa?"
Yến Họa thở dài một tiếng, "Yên tâm, quận chúa Như Thấm cũng đã được Thần Võ Hầu đưa về rồi."
Từ sau khi quận chúa hôn mê, Hoàng Quý Phi và trưởng công chúa điện hạ còn có quận chúa Như Thấm gần như bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh quận chúa, cho dù ai khuyên gì cũng không đi, nhưng cứ như vậy, thân thể sao chịu nổi? Cũng may là sau khi bệ hạ tứ hôn, Lục điện hạ tự mình đến chăm sóc quận chúa, dùng ít thủ đoạn mới khiến họ có thời gian nghỉ ngơi. Nếu không, quận chúa còn chưa tỉnh lại, thân thể họ đã không chịu nổi.
Ban đầu, Hoàng Quý Phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa còn có mấy người Yến vệ không thật sự chấp nhận Lục điện hạ. Nhưng sau hơn một tháng này, ngày ngày thấy hắn canh giữ bên giường quận chúa, còn giúp khuyên nhủ hai vị chủ tử đã mất gần như lý trí kia. Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị rất tốt, trái tim lạnh lẽo thế nào cũng sẽ trở nên ấm áp. Hiện tại, trong lòng họ đã chấp nhận Lục điện hạ trở thành người một nhà.
Trong phòng, Mạc Ly Dạ chú ý đến bước chân lảo đảo của Yến Ngữ, khẽ chạm vào mũi Dư Duyệt, cười nhạt nói, "Nhìn nàng đi, nàng chọc Yến Ngữ nhà nàng khóc rồi."
Chăm chú nhìn gương mặt bình yên giống như ngủ của nàng, nụ cười Mạc Ly Dạ dần biến mất, hắn cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt lên mặt hắn, giọng nói nhẹ nhàng mang theo kiên định không ai có thể lay chuyển, "Duyệt nhi, kiếp này, cho dù nàng sống hay chết, cũng chỉ có thể là thê tử của Mạc Ly Dạ ta."
Mạc Ly Dạ chậm rãi cúi đầu, hôn lên trán nàng.
"Lục biểu ca, cầu huynh không cần tỏ ra thâm tình để làm chuyện lưu manh!"
Âm thanh trong trẻo, sâu thẳm, có chút khàn khàn vì mới tỉnh lại lọt vào tai hắn. Cả người Mạc Ly Dạ cứng đờ, mắt phượng mở lớn, đôi môi vẫn đặt trên trán nàng, hóa đá!
"Lục biểu ca, huynh làm chuyện lưu manh đã đủ chưa?"
A, Mạc Ly Dạ hoàn hồn, vội vàng đứng dậy, đôi mắt phượng lập tức bị đôi mắt lúc nào cũng sáng ngời như ánh mặt trời kia thu hút.
Dư Duyệt thấy hắn giống như ngây người, đỡ trán, trước kia nàng còn cảm thấy tâm hắn sâu không lường được, lúc nào, đều mang theo ý cười thanh nhã, đôi mắt lạnh nhạt coi thế gian trở thành phù du. Bất cứ lúc nào ngươi cũng không biết dưới nụ cười ôn nhuận của hắn là nguy hiểm như thế nào.
Nhưng hiện tại, nhìn thế nào cũng giống đứa con ngốc nhà địa chủ.
"Lục biểu ca, muội khát!" Dư Duyệt bất đắc dĩ nói lại, giơ tay vẫy vẫy trước mặt hắn, ngủ lâu như vậy, yết hầu thật sự rất khó chịu!
"Duyệt nhi." Mạc Ly Dạ nắm tay nàng, ôm chặt Dư Duyệt vào ngực, cảm nhận hương sen độc nhất vô nhịn trên người nàng, tâm tình bất an nóng nảy nhiều ngày dần trở nên bình ổn.
Từ khi nàng hôn mê, hắn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng đâu có ai biết rằng khi đêm khuya tĩnh lặng hắn bất an sợ hãi như thế nào?
Tiếng gọi tràn ngập vui sướng cùng bất an khiến trái tim Dư Duyệt run lên, trên mặt hiện lên ý cười ôn nhu, ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, "Ta không sao, biểu ca."
"Ừ." Mạc Ly Dạ cọ cọ lên cổ nàng, nhẹ nhàng nói.
Ầm.
"Quận chúa, người tinh rồi?"
Yến Ngữ cầm thuốc đi vào, nghe được giọng nói Dư Duyệt, ngây ngốc, cho đến khi thật sự thấy Dư Duyệt liền giật mình, cảm thấy vui sướng như điên.
Âm thanh Yến Ngữ không nhỏ, Yến Họa ngoài phòng cũng nghe thấy, vội vàng chạy vào, thấy Dư Duyệt thật sự tỉnh lại, hai vị thủ lĩnh trầm ổn nhất của Yến vệ lập tức đến bên giường chủ nhân khóc đến mức trời đất u ám.
Dư Duyệt, "..."
Tỉnh cảnh này sao có chút quỷ dị? Hình như là, khung cảnh khóc đến ruột gan đứt từng khúc ruột bên giường này có chút không ổn đúng không? Không khí vô cùng cảm động đều bị hai nha đầu này quấy rối phá hủy rồi.
"Khụ." Mạc Ly Dạ thấy vẻ mặt Dư Duyệt đờ đẫn, buồn cười lắc đầu, "Được rồi, hai ngươi đừng khóc nữa. Duyệt nhi mới tỉnh lại, Yến Ngữ, đi lấy chút cháo thanh đạm cho muội ấy lót bụng. Yến Họa, đi thông báo cho Hoàng Mẫu phi và cô mẫu đi."
"A, a, được." Hơn một tháng này, hai người đã theo thói quen làm theo mệnh lệnh của Mạc Ly Dạ, lúc này hắn vừa mở miệng, lập tức đứng lên, lau nước mắt, dưới hai chân giống như có Phong Hỏa Luân, giống như điên chạy ra khỏi phòng.
Dư Duyệt trừng mắt, "..."
Nàng chỉ ngủ một khoảng thời gian thôi mà, nha hoàn nhà mình trở nên yếu đuối thì thôi, sao còn làm phản nữa?
Mạc Ly Dạ thấy đôi mắt nàng mở to, bộ dáng phải chịu đả kích vô cùng đáng yêu, khẽ cười một tiếng, xoa xoa mái tóc nàng, đứng dậy lấy cho nàng một ly nước ấm. Hắn vẫn chưa quên vừa nãy nàng nói khát.
* * *
Trường Ninh quận chúa tỉnh lại, mỗi người trong Kinh thành đều thở nhẹ một hơi, không còn lo lắng khó giữ được đầu, đặc biệt là đám quan lại, thiếu chút nữa vì quá vui sướng mà bật khóc.
Bọn họ không quan tâm Dư Duyệt, nhưng một khi nàng gặp chuyện, tính tình Hoàng Quý Phi sẽ không tốt, ngày ngày đều canh trừng ở phủ Công chúa, ngay cả Hoàng đế cũng bị ném ra xa vạn dặm từ sớm.
Bị ái phi nhà mình vô tình vứt bỏ, Hoàng đế bệ hạ vô cùng khó chịu, sắc mặt mỗi ngày đều là rét lạnh thấu xương, uy áp đế vương ép đám quan lại thiếu chút nữa ôm nhau khóc.
Giờ thì tốt rồi, Trường Ninh quận chúa không sao, Hoàng Quý Phi cũng sẽ về cung, hiển nhiên tâm tình bệ hạ cũng sẽ trở nên tốt hơn!