Một ngày sau, Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho Tam hoàng tử và trưởng nữ Bạch Du Nhi của phủ An quốc công, thành hôn vào đầu mùa xuân, còn hôn sự của Tam hoàng tử và quận chúa Trường Ninh chẳng qua chỉ là những lời nói bông đùa giữa Thái hậu và Hoàng đế mà thôi, giữa Tam hoàng tử và Trường Ninh quận chúa vẫn chỉ là tình huynh muội.
Tình huynh muội? Ai nấy đề ha ha, ngài là Hoàng đế, ngài là lão đại, ngài định đoạt!
Người không thể chấp nhận nhất chính là các quý nữ thầm mến Tam hoàng tử trong kinh thành. Lúc trước là quận chúa Trường Ninh thì không nói, ai bảo nàng có thân phận cao quý, lại còn là đệ nhất quý nữ chứ? Các nàng không ghen tỵ nổi, nhưng Bạch Du Nhi là cái thá gì, dám vô liêm sỉ bò lên giường Tam hoàng tử, khiến người có ân với nàng ta Trường Ninh quận chúa bị mất hết mặt mũi. Ấy thế mà Hoàng đế không những không ban lụa trắng cho nàng ta, còn cho nàng ta làm Tam hoàng tử phi, đúng là không thể nào chấp nhận nổi!
Nếu không bị thân phận hạn chế, những quý nữ đó đã muốn rạch mấy đường lên khuôn mặt hồ ly tinh đó của Bạch Du Nhi. Ti tiện đến mức không thể nào hiểu nổi! Nếu trước đây quý nữ kinh thành không ưa không thích Bạch Du Nhi, thì bây giờ chính là oán hận.
Trừ phi Bạch Du Nhi không bao giờ ra cửa, nếu không vừa ra khỏi phủ, chắc chắn sẽ bị nhóm quý nữ tra tấn đến chết!
Quả là khiến người ta mong chờ!
"Ngươi còn có thời gian chơi cờ với Lục hoàng tử sao?" Như Thấm xông vào như một cơn gió, lấy đi quân cờ bạch ngọc trên tay Dư Duyệt, tức giận trừng nàng.
Dư Duyệt ngước mắt nhìn nàng ấy một cái, nhận lấy khăn tay từ Yến Ngữ, lau ngón tay ngọc mềm mại, kỳ quái hỏi: "Vì sao không có thời gian?"
Mấy ngày này không cần ứng phó Bạch Du Nhi và Tam hoàng tử nữa, với cả còn chưa đến thời cơ lật đổ Tam hoàng tử, vì sao nàng không có thời gian?
Như Thấm tức giận đến ngã ngửa, chỉ vào nàng, "Ngươi có biết trong kinh thành bây giờ có bao nhiêu người đang cười nhạo ngươi không?"
"Cười thì cười chứ, các nàng có dám làm gì ta đâu? Ta lo lắng cái gì?" Dư Duyệt cầm chén trà lên, khẽ uống một hớp trà, không thèm để ý nói.
"Hóa ra là ta Hoàng đế không vội, thái giám đã gấp!" Như Thấm ngồi xuống giường, uống trà như uống nước lã, trừng Dư Duyệt.
"Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?" Dư Duyệt rất nghe lời, hỏi.
Như Thấm nghẹn họng, làm sao bây giờ? Nàng làm sao mà biết, nhưng chắc chắn không thể cầm kim đi vá mấy cái miệng đó lại!
"Ta nghĩ ngươi nhờ Vĩnh Bình cô mẫu tổ chức một lễ kén rể đi, chọn một nam nhân ưu tú tuấn mỹ hơn Mạc Ly Cẩn tức chết hắn là được."
Đề nghị gì thế này!
"Không được."
Dư Duyệt còn chưa lên tiếng, Mạc Ly Dạ - người vẫn luôn uống trà, cười nhìn hai nữ hài đấu võ mồm - nghe thấy lời đề nghị không đáng tin này của Như Thấm thì chém đinh chặt sắt mà phủ quyết.
"Sao lại không được?" Như Thấm cũng biết đề nghị này có chút không ổn, nhưng nàng ấy chỉ thuận miệng nói bậy thôi, không ngờ Lục hoàng tử lại có phản ứng mạnh như vậy, chẳng lẽ hắn.. Trong mắt Như Thấm lập tức tuôn ra thứ ánh sáng hóng chuyện sáng mù mắt!
LoBe: 0.0
Mạc Ly Dạ cuộn tay để dưới mũi, ho nhẹ một tiếng, "Vốn dĩ trong chỗ tối đã có người đang cười nhạo Trường Ninh đường đường là đệ nhất quý nữ lại bị khuê mật cũ cạy góc tường, còn có người ác ý phỏng đoán phẩm hạnh của Trường Ninh. Nếu lúc này Trường Ninh tổ chức lễ kén rể, sẽ chỉ làm trò cười cho những người đó mà thôi, chứng thực cái gọi là suy đoán của họ, như vậy càng bất lợi hơn cho Trường Ninh."
"Vậy sao?" Như Thấm ý vị sâu xa nhìn Mạc Ly Dạ một cái. Lý do này rất hoàn mỹ, nhưng có phải thật hay không, ai mà biết, ha hả!
"Được rồi, ngươi bớt nỏng nảy đi được không?" Dư Duyệt buồn cười lắc đầu, "Có Hoàng đế cữu cữu ở đó, họ cũng chỉ dám mắng thầm cho sướng miệng, gặp được ta, không phải vẫn cung cung kính kính sao?"
"Rộng lượng quá đó!"
"Không thì làm sao bây giờ? Lấy nước mắt rửa mặt? Không buồn ăn uống?"
Như Thấm lại nghẹn họng, nếu như vậy, chưa kể Hoàng Quý Phi hay Vĩnh Bình trưởng công chúa, ngay cả Như Thấm nàng cũng sẽ đánh Mạc Ly Cẩn và Bạch Du Nhi một trận.
"Đồn đãi ấy à, nếu ngươi để ý, nó chính là một lợi kiếm, đâm ngươi thương tích đầy mình, nếu ngươi không sao cả, vậy nó chỉ là con cọp giấy mà thôi."
"Thua ngươi rồi!" Như Thấm đỡ trán cười nói, vừa bất đắc dĩ, vừa yên tâm.
"Tốt, việc bây giờ ngươi cần phải làm là về nhà thêu đồ cưới cho xong, mùa xuân năm sau sẽ làm tân nương tử của ngươi!" Dư Duyệt chớp chớp mắt, trêu chọc nói.
Mấy ngày trước, Dịch Bắc Chiến tự mình xin Hoàng đế tứ hôn trong buổi thượng triều, Hoàng đế luôn coi trọng hắn, đương nhiên không phản đối lời thỉnh cầu của hắn, nhưng nghĩ đến Ninh thân vương cũng trung thành và tận tâm với mình, rất dân chủ mà dò hỏi ý kiến của ông.
Ninh thân vương vốn là võ tướng, đích thị là một đại quê mùa, bẩm sinh có hảo cảm đối với Dịch Bắc Chiến chiến công hiển hách, hai người âm thầm cũng có mối quan hệ không tồi, thêm cô nàng hố cha Như Thấm này lén nói cho hắn, nàng thích Dịch Bắc Chiến, lừa dối Ninh thân vương rất nhiều lần, nói cho văn vẻ thì đây là bí mật của cha con họ, bảo hắn đừng nói cho mẫu phi.
Ninh thân vương rất yêu thương nữ nhi, lại có ấn tượng không tệ với Dịch Bắc Chiến, cũng yên tâm. Tuy sợ vương phi bình thường ôn ôn nhu nhu, thật ra khi dữ lên thì hù chết người, cũng biết vương phi vẫn luôn hy vọng nữ nhi có thể gả cho công tử thế gia. Song vì hạnh phúc của nữ nhi nhà mình, Ninh thân vương vẫn căng da đầu giúp nữ nhi trông chừng. Khi Hoàng đế dò hỏi, mặc dù trong lòng thấp thỏm cho kết cục của bản thân, nhưng Ninh thân vương vẫn đồng ý cái rụp.
Thế nên thánh chỉ tứ hôn đánh một cái Ninh vương phi trở tay không kịp, nghe nói Ninh vương phi lúc ấy dẫu mặt nở nụ cười, ôn hòa tạ ơn, kỳ thật từng câu từng chữ đều nặn ra từ kẽ răng, rõ ràng đã tức đến bốc khói.
Đừng nghi ngờ, ngày hôm sau, Ninh thân vương liền xin nghỉ, nghe nói là bị nhiễm phong hàn. Nghe nói cho tới bây giờ Ninh thân vương vẫn có chút tinh thần bất ổn, đủ thấy đã bị vương phi trị bi thảm thế nào.
Ngay cả nữ nhi hố cha Như Thấm này cũng không tránh được bị Ninh vương phi lột da một trận.