Như Thấm từ cổng vòm đột nhiên lẻn đến trước mặt Dịch Bắc Chiến, khiến bước chân của hắn không thể không dừng lại, lùi về phía sau một bước, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo xẹt qua một tia gợn sóng nhỏ tới mức khó có thể nhận thấy, cho dù lớn lên trong quân doanh, nhưng lễ nghi vẫn rất chu đáo, hành lễ:
"Quận chúa."
"Hừ, nhìn thấy ta liền chạy, cũng không nghĩ ta lớn lên trong hoàng cung, ngươi có thể trốn nổi ta không?"
Mày liễu Như Thấm dựng thẳng lên, phồng má, hung dữ trừng mắt nhìn Dịch Bắc Chiến, cái tên đầu gỗ chết tiệt này, biết cô sắp đuổi kịp, liền bước nhanh hơn, làm cô đuổi theo mệt muốn chết!
"Quận chúa suy nghĩ nhiều, vi thần không có trốn tránh quận chúa." Dịch Bắc Chiến chắp tay, từ tốn nói.
Như Thấm nghiến răng, "Ngươi dám nói không một lần nữa xem."
Nếu mà hắn dám nói, hôm nay cô nhất định phải đập chết tên đầu gỗ này.
"Vi thần.." Dịch Bắc Chiến vốn định muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy đôi mắt gần như muốn phun lửa của Như Thấm, nhất thời trầm mặc, một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói:
"Quận chúa, vi thần bất quá chỉ là một thô nhân, không đáng để người làm hỏng thanh danh."
"Hỏng thanh danh rồi, ngươi thú ta không phải sẽ tốt sao?"
Đầu ngón tay Dịch Bắc Chiến khẽ giật giật, ánh mắt nặng nề nhìn Như Thấm:
"Quận chúa, lời đồn đãi nơi kinh thành có thể lấy mạng người khác, người không nên nói những lời như vậy nữa."
"Vì sao ngươi vẫn luôn không tin ta?" Như Thấm kiên định nhìn hắn.
Dịch Bắc Chiến rũ mi mắt, kìm nén sự chua xót trong lòng:
"Quận chúa, người là hoàng gia kim chi ngọc diệp, còn ta chỉ là một tên vũ phu bị hủy dung."
Bọn họ căn bản không phải là người cùng một thế giới, gả cho hắn, nàng nhất định sẽ trở thành trò cười của toàn bộ kinh thành. Nàng mỹ lệ tôn quý như thế, xứng đáng có được điều tốt hơn.
Như Thấm bẹp miệng, hốc mắt đau xót, "Trừ phi ngươi có người ngươi thích, nếu không ta sẽ không từ bỏ, hừ!"
Như Thấm trừng mắt lườm hắn một cái, xoay người chạy đi, tuy rằng cô xuyên từ thế kỉ 21 tới, nhưng suy cho cùng cô cũng là con gái. Lần đầu tiên thích một người, lấy hết can đảm theo đuổi, vậy mà luôn bị cự tuyệt, nói trong lòng cô không có mất mát đau khổ chính là nói dối.
Dịch Bắc Chiến nhấc chân lên, nhưng chỉ đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn Như Thấm chạy đi, cho đến khi bóng dáng xinh đẹp ấy rời khỏi tầm mắt, mới tự giễu cười. Lúc ở thác nước lần trước, nàng xuất hiện như một tinh linh mỹ lệ trong thế giới tối tăm toàn máu của hắn, phấn chấn như vậy, tinh nghịch đáng yêu như vậy.
Đó là lần đầu tiên, hắn không thấy sự ghét bỏ cùng sợ hãi hắn trong mắt một nữ tử, trong nháy mắt hắn cho rằng nàng là tiên nữ hạ phàm. Sau đó hắn đưa nàng về kinh thành, nữ tử trong kinh ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, ghét bỏ sợ hãi hắn. Vốn dĩ hắn đã quen với điều đó, nhưng lần này hắn lại vô cùng hối hận, hối hận chính mình lúc trước vì sao không trân trọng yêu quý gương mặt. Khao khát đối với nàng trong nháy mắt tan vỡ, cho dù khi đó hắn không biết thân phận của nàng, nhưng cũng đủ biết hắn không xứng với nàng, ở bên hắn nàng sẽ trở thành trò cười.
Sau khi biết được thân phận của nàng, nàng nói muốn gả cho mình, trong lòng hắn có cả bất ngờ lẫn kinh hỉ, nhưng ngay lập tức vô hạn tuyệt vọng bao trùm hắn.
Tu La tướng quân quả quyết tàn nhẫn nơi sa trường lần đầu tiên nếm được cái gọi là không dám, là nhút nhát. Bởi vì hắn không thể thừa nhận nàng sẽ bị bao phủ bởi lời đồn đãi, nét tươi cười biến mất ở trên gương mặt mỹ lệ phù dung của nàng, nguyên nhân lại là do gả cho hắn.
"Như Thấm quận chúa từ nhỏ đã rất cố chấp, khi nàng ấy nhận định một chuyện hay một người, liền sẽ thẳng thắn truy đuổi đến cùng, cho dù vỡ đầu chảy máu cũng không hối hận. Khi còn nhỏ, tính cách của Dư Nguyệt quận chúa có chút lạnh nhạt xa cách, Như Thấm quận chúa vì tiếp cận quận chúa, giúp quận chúa có chút sức sống mà thủ đoạn nào cũng dùng, thiếu chút tàn phá bản thân. Để học võ, cho dù bị Ninh vương phi đánh đến mức phải nằm lệt giường cũng chưa từng thay đổi ý định."
Sau khi Như Thấm bỏ chạy, Yến Ngữ chậm rãi bước đến trước mặt Dịch Bắc Chiến, tự hành lễ, nhìn theo bóng dáng Như Thấm nhàn nhạt nói:
"Hầu gia, quận chúa của ta nói, đôi khi người khác tự cho là tốt, nhưng thực ra lại là thương tổn. Chiến thần không phải là Như Thấm quận chúa, làm sao mà biết được niềm vui của nàng ấy."
Cơ thể Dịch Bắc Chiến hơi cứng lại, không nói gì.
"Quận chúa của ta cũng nói, nếu ngài thật sự muốn Như Thấm quận chúa từ bỏ, ngài cũng có thể để Hoàng Thượng ban cho ngài một hôn sự theo ý muốn, nói với Như Thấm quận chúa rằng ngài thật lòng yêu nữ tử kia. Với tính cách của Như Thấm quận chúa, nàng tuyệt sẽ không dây dưa với ngài nửa phần, chân trời góc biển, người lạ qua đường."
Sau khi Yến Ngữ nói xong, sát ý tựa như muốn lột da từ người Dịch Bắc Chiến tỏa ra khiến sống lưng nàng từng trận phát lạnh, da đầu tê dại, nhưng ý cười trên mặt vẫn không thay đổi, lại lần nữa hành lễ, xoay người rời đi.
* * *
Thưởng mai yến, đơn giản là bao gồm cầm kỳ thư họa, vũ xướng, ném thẻ vào bình rượu Hoa Cổ, cũng không có gì đặc biệt. Nói thẳng ra đó là cơ hội để các tiểu thư quan lại hấp dẫn thu hút sự chú ý của hoàng tử mà thôi.
Đương nhiên Bạch Du Nhi thân là nữ chủ ở trong yến tiệc bằng điệu múa Nghê Thường Vũ Y mà kinh diễm toàn trường. Cơ hồ mọi ánh mắt của nam tử nữ tử đều tập trung ở trên người nàng, nam tử tất nhiên là kinh diễm không thôi, nữ tử sao, không cần đoán nhiều, trong lòng chắc chắn đang mắng ba chữ hồ ly tinh.
Dư Duyệt tất nhiên "Tận tâm tận lực" trợ giúp khuê mật, để giới quyền quý trong kinh đều biết đích nữ phủ An Quốc Công đang bám vào Trường Ninh quận chúa vinh sủng vô song.
Bạch Du Nhi không phải muốn một đời gấm vóc vinh sủng sao? Dư Duyệt sẽ mở đường cho nàng ta, đương nhiên cuối con đường này là vinh hoa vô song, hay là vực thẳm không đáy, không phải là việc nàng ta có thể quyết định!