Phương Trần cung kính đưa Lãnh hương hoàn tới tay Mạc Ly Dạ.
Ngón tay tái nhợt thon dài của Mạc Ly Dạ nhẹ nhàng vuốt ve viên thuốc, đôi mắt ôn nhu bỗng trở nên sinh động, do bông tuyết rơi hay do hình bóng yểu điệu của thiếu nữ kia?
"Điện hạ, tối hôm qua Tam hoàng tử tới thăm khuê phòng Bạch đại tiểu thư."
Tay Mạc Ly Dạ dừng một chút, ngay sau đó thu hồi Lãnh hương hoàn, trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, ý cười trên môi cũng không có nửa điểm thay đổi, tựa hồ Bạch Du Nhi và hắn không có nửa phần quan hệ.
"Không cần can thiệp."
Thanh âm ôn hòa nhàn nhạt tiêu tán trong gió.
Phương Trần cung kính: "Vâng ạ.."
* * *
"Hiền phi nương nương."
Dư Duyệt mới vừa bước vào Chiêu Dương cung, lại thấy Hiền phi, liền nhún người hành lễ.
"Trường Ninh mau đứng lên", Hiền phi ôn nhu nâng Dư Duyệt dậy, "Hôm qua Cẩn Nhi trở về, nói cho bổn cung biết con tuy gầy đi một chút, nhưng tinh thần lại không tồi. Hôm nay gặp con thấy không còn đáng ngại, bổn cung cũng an tâm rồi." Bạn đang đọc truyện đăng trên dembuon chấm vn.
"Đa tạ nương nương cùng Tam biểu ca quan tâm," Sắc mặt Dư Duyệt đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Thần sắc Hiền phi càng thêm ôn nhu, "Đều là người một nhà, chút quan tâm này là điều dĩ nhiên."
"Uh," Dư Duyệt đỏ mặt gật gật đầu.
"Con nhiều năm chỉ ở trong cung trong phủ, hiếm khi đi ra ngoài du ngoạn, có thời gian thì nói Cẩn Nhi đưa con ra ngoài nhiều hơn."
"Trường Ninh đã biết."
"Tốt, vừa rồi bổn cung còn thấy Nguyệt tỷ nhắc con mãi, mau vào đi."
"Trường Ninh cáo lui trước."
"Ân."
Hiền phi cười gật đầu, xoay người, trong đôi mắt ôn nhu dịu dàng chợt xoẹt qua tia thâm trầm, ngay sau đó liền trở lại bộ dáng xuân phong triều hoa nhu nhã, được cung nữ đỡ rời đi.Bạn đang đọc truyện đăng trên dembuon chấm vn.
Dư Duyệt nhìn thoáng qua bóng dáng Hiền phi, mi mắt nhàn nhạt rũ xuống, che khuất ánh sáng trong đó, Hiền phi Trần thị, đích thứ nữ (con gái do vợ cả sinh ra) đại tộc Giang Nam Trần, mẹ đẻ Tam hoàng tử, tính cách nhu hòa, đoan trang hiền hậu, vô luận là đối với phi tần hay cung nhân đều một mực hòa khí, ở trong cung rất có nhân duyên, tuy không được sủng ái như a di, nhưng vẫn có một vị trí nhất định trong lòng hoàng đế.
Dĩ nhiên, để trở thành Hoàng hậu sao có thì sao có thể bỏ qua Hoàng Quý Phi - người duy nhất trong tứ phi còn trên đời?
Trong cốt truyện, sau khi "Trường Ninh" chết, Hiền phi chính là trợ công cho tình cảm của Bạch Du Nhi và Mạc Ly Cẩn, cũng là nữ nhân cho a di một đòn trí mạng cuối cùng!
Dư Duyệt cười lạnh, một đời này, Hiền phi nghĩ có thể dẫm lên các nàng để bước lên vị trí Thái hậu? A!
Nàng muốn nhìn xem, nếu Bạch Du Nhi trở thành tai tinh cản trở Mạc Ly Cẩn bước lên ngai vàng, Hiền phi nương nương ôn nhu từ ái liệu có đối đãi với Bạch Du Nhi như nhi tử nữa không?
* * *
"A di, người xem một chút."
Dư Duyệt tiến vào Chiêu Dương cung, nói chuyện với Hoàng Quý Phi trong chốc lát, liền bị nàng chộp tới bắt sửa sang lại danh sách khách mời để chuẩn bị cho thưởng mai yến mấy ngày nữa. Nói hoa mĩ thì đây là một yến tiệc đón xuân, nói trắng ra là tuyển phi cho hoàng tử. Trong cung, Tam hoàng tử là người có tuổi lớn nhất nhưng hắn đã có vị hôn thê trên danh nghĩa là Dư Duyệt, nhưng tuổi Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử cũng không còn nhỏ, đã tới tuổi tuyển phi.Bạn đang đọc truyện đăng trên dembuon chấm vn.
Hoàng hậu mặc kệ sự đời, cho nên những việc này liền rơi xuống đầu Hoàng Quý Phi.
Mà từ nhỏ, Hoàng Quý Phi xử lý cung vụ cũng không kiêng dè Dư Duyệt, thậm chí lén cầm tay nàng dạy nên xử lý sự vụ phức tạp trong cung như thế nào.
Ý tứ Hoàng Quý Phi rất trực tiếp mặc kệ cuối cùng Dư Duyệt có lựa chọn hoàng tử nào không, cung vụ cũng chỉ là việc nhà bản phóng đại lên mà thôi, mà hoàng hậu cũng tương tự như chính thất mà thôi.
Hoàng Quý Phi cầm danh sách, lại như không thấy, mà là giữ chặt Dư Duyệt, nhẹ giọng hỏi:
"Hôm qua Duyệt Nhi cùng Tam hoàng tử đi Thanh Phong Các vui vẻ chứ?"
"Lần đầu tiên đi ra ngoài lãnh hội phong cảnh kinh thành, tất nhiên là vui vẻ." Dư Duyệt nhìn Hoàng Quý Phi, cười nói.
"Nếu con thích, sau này cùng mấy nhóm tiểu tỷ muội đi ra ngoài đi dạo nhiều một chút." Ánh mắt Hoàng Quý Phi hơi lóe, sau đó ôn nhu nói. "Chỉ là sang năm con cũng đã tuổi cập kê, nên xử lý hôn sự rồi."
Dư Duyệt cong môi cười, "A di, người đây là đang ghét bỏ Duyệt Nhi sao?"
"Nói bậy cái gì thế?"
"Nếu không sao người lại muốn đuổi Duyệt Nhi đi?"
"Ngươi, đứa nhỏ này," Hoàng Quý Phi lắc đầu, vừa giận vừa buồn cười nói: "A di không phải chỉ là đang tìm một người tốt cho con sao?"
Dư Duyệt cười dựa vào đầu vai Hoàng Quý Phi, "Duyệt Nhi đã có người cùng mẫu thân rồi."
"Ngươi nha," Hoàng Quý Phi ôn nhu xoa xoa tóc nàng, "Chỉ là, con không vội nhưng bên Tam hoàng tử đã nóng vột lắm rồi."
"Hoàng đế cữu cữu khi tuổi còn trẻ vứt bỏ tình yêu, không chịu ràng buộc bởi chuyện nhà, một lòng đặt ở xã tắc, thẳng đến hai mươi hai tuổi mới cưới chính phi, Tam biểu ca từ trước đến nay luôn hiếu thuận cữu cữu, tất sẽ đi theo bước chân cữu cữu."
"Rất đúng." Hoàng Quý Phi tán đồng gật đầu, "Nam nhi chí tại tứ phương, trước tiên nên thành gia lập thất, đích xác cũng nên như thế."
"Hơn nữa, Duyệt Nhi của ta nên có được cuộc sống tốt nhất." Nếu ngay cả điều cơ bản này cũng không có, thì hắn lấy cái gì mà đòi thú Duyệt Nhi?
Nhưng mà, "Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết càng thêm tri kỉ hơn."
"Cái gì mà dệt hoa trên gấm, đưa than ngày tuyết?" Dư Duyệt tựa hồ rất khó hiểu, "Chúng ta cũng chỉ là nữ tử hậu trạch, còn không phải là chỉ cần lo liệu tốt chuyện hậu viện sao? Mặt khác chúng ta cũng không hiểu."
Hoàng Quý Phi vui mừng cười, "Nữ tử đúng nên là như thế, phương không vi phụ đức."