Còn nhớ đời trước, khi nguyên chủ gập ghềnh diễn thuyết xong, khách khứa dưới đài tuy không có cười nhạo, nhưng trong mắt lại là cười trộm. Khi đó, cô ấy thấy thất vọng trong mắt cha mẹ và anh trai, thấy được trào phúng trong mắt Triệu Bảo Nhi.
Đêm trước tiệc sinh nhật, cô thức trắng đêm tập vũ đạo, đọc diễn văn, không ngừng thuyết phục bản thân không cần sợ, nhưng một khắc khi cô bước lên đài, đối mặt với ánh mắt của những người bên dưới, hai chân cô ấy vẫn run rẩy như trước, đôi tay nắm chặt thành quyền, cố giả vờ trấn định đọc hết diễn văn, khó khăn đọc hết.
Cô ấy biết, biểu hiện của cô ấy làm người trong nhà thất vọng rồi. Nhưng cô ấy chưa kịp khổ sở, màn nhảy mở đầu sau đó lại biến cô ấy thành trò cười trong mắt mọi người.
Khi đó, Kỳ Dã hoàn toàn đen mặt, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại nhảy hết một khúc với nguyên chủ. Tiếng nhạc vừa dừng, hắn lập tức ném tay cô ấy ra, xoay đầu mời Triệu Bảo Nhi. Đó không thể ngờ là tát mạnh lên mặt cô ấy một cái.
Nhưng mà, không ai xuất đầu thay cô ấy.
Bắc An Quốc vội vàng nói chuyện với các lão đại tham dự buổi tiệc, Bắc Dật Phong giống như không chú ý tới, vừa nói vừa cười với người khác. Mẹ Bắc và Triệu Bảo Nhi nói chuyện vui vẻ trong giới phu nhân, không biết còn tưởng Triệu Bảo Nhi là vai chính buổi tiệc.
Lúc đó, cô ấy lẻ loi đứng trong đại sảnh, một mình thừa nhận ánh mắt trào phúng châm chọc từ bốn phương tám hướng.
Bắc Vũ Đường thu hồi ký ức, kết thúc diễn văn, dưới đài vang lên tràng pháo tay nhiệt liệt, mà không phải lác đác như đời trước.
Kế tiếp chính là điệu nhảy mở màn, Bắc An Quốc đã nói với cô, sẽ có người mời cô, không cần lo lắng.
Người này không cần phải nói cũng biết là ai.
Quả nhiên, khi tiếng nhạc một lần nữa vang lên, Kỳ Dã chậm rãi đi về phía cô, thân sĩ vươn một tay, trêи mặt đã sớm không còn nụ cười miễng cưỡng và không vui trước đó.
Rất nhiều thanh niên tài tuấn cũng muốn tiến lên, nhưng lại không có ai qua, đơn giản vì họ biết, điệu mở màn chắc chắn là Kỳ Dã.
Sau đó, khi bọn họ nhìn thấy có thêm một người đứng trước mặt Bắc Vũ Đường, cả đám đều ngã vỡ mắt kính.
Phượng Minh ra tay, làm tất cả mọi người ở đây ngẩn người, cả Bắc Vũ Đường cũng kinh ngạc không thôi.
Tất cả mọi người đều nhìn cô, xem cô sẽ lựa chọn thế nào.
Kỳ Dã nhìn thấy Phượng Minh, trong lòng kinh hãi.
Chẳng lẽ anh coi trọng cô gái của hắn?
Phượng Minh xuất hiện, thật ra thỏa mãn sự hư vinh của Kỳ Dã. Hắn không chút lo lắng Bắc Vũ Đường không chọn mình, vì cô gái này, sớm đã dán nhãn của hắn. (mơ ngủ đi em)
Bắc Vũ Đường nhìn cảnh này, trong trí nhớ của nguyên chủ không xuất hiện, thậm chí người tên Phượng Minh này cũng không xuất hiện. Giờ anh xuất hiện, trở thành một biến số.
Mọi người ngừng thở, chờ đợi sự lựa chọn của cô. Bắc Vũ Đường chậm rãi đặt tay vào tay Phượng Minh. Khi hai người chạm vào nhau, nháy mắt, một dòng điện từ bàn tay truyền khắp tứ chi, toàn thân tê dại.
Phượng Minh hơi cứng đờ, trong lòng vang lên một giọng nói, không ngừng nói cho anh.
Chính là cô!
Cô chính là người anh muốn tìm kiếm.
Phượng Minh nhìn cô, không tự giác trở nên nhu hoà, sâu trong đôi mắt đen là thâm tình.
Bắc Vũ Đường ngơ ngác nhìn anh, là anh, anh chính là Tiếu Nghiêm.
Nhìn đôi mắt càng lúc càng quen thuộc kia, đôi mắt cô dần đỏ lên.
Giờ khắc này, cô giống như tìm được người để dựa vào, tìm được bến cảng để cập, không còn là một mình cô đơn nữa.
Kỳ Dã nhìn bàn tay thất bại của mình, lại nhìn ánh mắt thâm tình trông nhau của hai người, mặt như là bị người ta tát mạnh một cái.
Cô là vị hôn thê của hắn, lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy, tiếp nhận một người đàn ông khác.
Cô coi hắn là cái gì?!
Hành động của Bắc Vũ Đường làm Kỳ Dã rất mất mặt. Kỳ Dã rất phẫn nộ, sắc mặt hơi vặn vẹo, ánh mắt nhìn Bắc Vũ Đường cũng không tốt.
Phượng Minh chú ý tới ánh mắt bất thiện của Kỳ Dã, nghiêng đầu cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo.
Lúc này, tiếng nhạc tiếng vang lên.
Phượng Minh nắm tay cô, ôm eo cô, đi vào giữa sân nhảy.
Mọi người nhìn hai người trong sân nhảy, không thể không nói hai người rất đăng đối. Nhưng mà, mọi người đều biết vị hôn phu của Bắc Vũ Đường là Kỳ Dã, mà trong một ngày quan trọng như vậy cô lại chọn nhảy điệu đầu tiên với Phượng Minh, có thể nói đã đắc tội Kỳ gia.
Phượng Minh và Kỳ Dã, dù là thân phận, địa vị, tài năng hay diện mạo, Phượng Minh đều trội hơn hẳn. Không ít lão đại thương giới ở đây đều cho rằng đây là mưu kế mà Bắc An Quốc bày ra.
Dù sao, nếu là bọn họ, bọn họ cũng sẽ lựa chọn Phượng Minh.
Nếu có Phượng Minh làm con rể, dù đắc tội Kỳ gia thì đã sao.
Gia chủ Từ gia đi lên trước, tươi cười thân thiết nói với Bắc An Quốc: "Lão Bắc à, ông có một đứa con gái rất tốt. Nếu con gái tôi có bản lĩnh bằng nửa con gái ông, tôi nằm mơ cũng sẽ mỉm cười."
"Lão Bắc, ông thật là. Cháu Vũ Đường xuất sắc như thế, ông lại cất giấu rõ lâu."
Bắc An Quốc cười ha hả, há có thể không nghe ra ý tứ trong lời bọn họ chứ.
Ai cũng đến nói chúc mừng, nhưng giọng đều chua loét kia kìa.
Không ít người quanh co lòng vòng muốn moi được chuyện của Phượng Minh và con gái ông từ miệng ông, Bắc An Quốc ngoài mặt cười ha ha, trong lòng lại rất ư là buồn bực.
Ông còn muốn biết đã xảy ra chuyện gì hơn bọn họ nhiều!
Cha Bắc bị vây quanh, mẹ Bắc cũng bị một đám quý phụ nhân vây quanh, truy vấn chuyện Bắc Vũ Đường và Phượng Minh. Ngay cả Bắc Dật Phong và Triệu Bảo Nhi cũng không ngoại lệ.
Chỉ cần có mắt nhìn hai người kia, muốn nói không quan hệ gì, đó chính là trợn mắt nói dối nghen, méo ai tin đâu.
Chu Cẩn nhìn Boss nhà mình, ánh mắt trở nên cực kỳ nóng bỏng. Muốn hỏi ai là người khϊế͙p͙ sợ nhất ở đây, vậy tuyệt đối là anh chàng.
Người ngoài chỉ biết Phượng Minh là người lạnh nhạt, điệu thấp, đối mặt với người khác vĩnh viễn chỉ có một biểu tình, nhưng anh ta biết Boss đâu chỉ như thế, đến mức bị khiết phích đến nơi rồi ấy chứ, không thích tiếp xúc với ai hết, đặc biệt là phái nữ.
Giờ Boss chủ động ôm một cô gái, quả thực là mừng rỡ ngoài sức tưởng tượng, nhưng anh chàng càng cảm thấy kinh tủng và ngạc nhiên hơn.
Nếu anh chàng còn không ngửi ra mùi gian tình, vậy thì thật xấu hổ chức danh trợ lý trâu bò nhất này của mình rồi. Chu Cẩn nhanh chóng lấy di động ra, chui vào một góc, báo cáo tin tốt cho Đại Boss luôn lo lắng về giới tính của thằng con ở nhà.
Mọi người trong phòng buổi tiệc nhìn hai người trong sàn nhảy, nghị luận sôi nổi.
"Tôi cứ thắc mắc sao Phượng thiếu lại tham gia buổi tiệc như này, thì ra là tới vì Bắc Vũ Đường."
"Bắc Vũ Đường cũng thật lợi hại, vậy mà lại có thể khiêu vũ cùng Phượng thiếu."
"Tôi nghe nói Phượng thiếu chưa bao giờ khiêu vũ với ai đâu."
"Các người nói xem Bắc Vũ Đường này rốt cuộc có gì đặc biệt, lại được Phượng thiếu ưu ái như thế."
............
Triệu Bảo Nhi nghe tiếng bàn luận từ bốn phương tám hướng truyền đến, tất cả đều nói về Bắc Vũ Đường.
Ánh mắt cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường.
Vì sao Phượng Minh sẽ ở bên cô?!
Sắc mặt Triệu Bảo Nhi rất khó coi, còn có một người cùng tâm trạng với cô ta, Kỳ Dã.
Kỳ Dã nhìn hai người trong sân nhảy, càng nhìn càng bực bội, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Triệu Bảo Nhi chú ý tới sắc mặt của Kỳ Dã, trong lòng vừa động.
Gần đây thái độ của Kỳ Dã với cô ta thay đổi rõ ràng. Cô ta vẫn luôn muốn tiến thêm một bước, hắn lại thường xuyên lảng tránh. Hôm nay thật ra lại có cơ hội có thể hoàn toàn kéo hắn về bên mình.
Triệu Bảo Nhi rõ ràng, giờ cô ta không có gia thế, trêи danh nghĩa tuy rằng là con nuôi Bắc gia, nhưng trong giới thượng lưu, căn bản không coi cô ta là gì.
Chỉ cần Bắc gia có đại tiểu thư chân chính Bắc Vũ Đường, một đứa con gái trêи danh nghĩa như cô ta sẽ không được ai cân nhắc. Sau này cô ta muốn gả đến nhất lưu thế gia sẽ rất khó.
Kỳ gia cũng là nhất lưu thế gia, tuy xếp hạng cuối cùng, lại cũng là một đối tượng tốt.
Lúc cô ta vẫn còn là Bắc gia đại tiểu thư, cô ta có hơi chướng mắt Kỳ Dã, nhưng hiện tại đối với cô ta mà nói, đây lại là lựa chọn tốt nhất.
Một khi đã xác định được mục tiêu của mình, Triệu Bảo Nhi sẽ dùng mọi biện pháp để có được. Mà cơ hội trước mắt này, đúng là một cơ hội có thể kéo hẳn Kỳ Dã về bên cô ta.
Triệu Bảo Nhi đi đến bên cạnh Kỳ Dã, nhàn nhạt mở miệng nói: "Vũ Đường giống như rất thích Phượng thiếu."
Kỳ Dã nhìn cô ta một cái, "Đây là nhà em cố ý an bài?"
Triệu Bảo Nhi mỉm cười nói: "NO. Tất cả bọn em đều không biết Phượng thiếu sẽ đến, càng không biết Vũ Đường quen Phượng thiếu. Nửa năm nay cũng không thấy được cậu ấy và Phượng thiếu lui tới. Chắc Vũ Đường đã quen Phượng thiếu trước khi vào Bắc gia rồi."
"Em nghe nói Phượng thiếu chưa bao giờ khiêu vũ với ai. Hôm nay anh ta lại qua đây làm bạn nhảy điệu mở màn với Vũ Đường, hẳn Vũ Đường có ý nghĩa quan trọng với anh ta."
Triệu Bảo Nhi nhìn đáy mắt Kỳ Dã kϊƈɦ động lửa giận, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm.
Ánh mắt Kỳ Dã gắt gao nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, giờ này khắc này, trong mắt hắn, Bắc Vũ Đường là một cô gái lả lơi ong bướm, không giữ phụ đạo. ( :)) Rất ư là cay thằng này)
Hôm nay đã đủ mất mặt, hắn muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng hắn không thể làm như vậy. Hắn muốn vớt lại chút mặt mũi, như vậy Triệu Bảo Nhi, con gái nuôi trêи danh nghĩa của Bắc gia chính là lựa chọn tốt nhất.
Kỳ Dã nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Bảo Nhi, vươn tay.
Triệu Bảo Nhi kinh ngạc nhìn hắn, chợt đặt tay mình lên.
Hai người cùng nhau đi vào sân nhảy, có bọn họ gia nhập, những người khác cũng đi gia nhập theo. Kỳ Dã bất động thần sắc tới gần chỗ Phượng Minh, mấy độ muốn đổi bạn nhảy với anh, lại bị Phượng Minh lơ sạch.
Trong lòng Kỳ Dã rất khó chịu, nhưng lại không dám phát hoả với Phượng Minh, chỉ có thể tự mình giận dỗi. Mà hắn tự động đem toàn bộ khuất nhục hắn phải chịu tính hết lên đầu Bắc Vũ Đường.
Rốt cuộc, là người, ai cũng thích chọn quả hồng mềm mà bóp.
Kỳ Dã cho rằng cảm xúc của mình giấu rất tốt, không biết là ánh mắt bất thiện của hắn đã sớm rơi vào trong mắt Bắc Vũ Đường và Phượng Minh.
Bắc Vũ Đường cũng chẳng thèm để ý, hắn ta càng tức giận càng tốt, tốt nhất là tức giận đến mức trực tiếp tới cửa giải trừ hôn ước luôn đi. Kỳ Dã kiếp trước, rõ ràng không thích Bắc Vũ Đường, nhưng vẫn cẩn thận tỉ mỉ quan tâm cô ấy.
Khi mọi người hiểu lầm cô ấy, khi mọi người khinh thường cô ấy, hắn ta vẫn đối xử tốt với cô ấy, rất rất tốt, tốt đến mức Bắc Vũ Đường hoàn toàn bán mình cho hắn ta.
Cô ấy cho rằng hắn ta sẽ là người cứu rỗi mình, cho dù tất cả mọi người ghét bỏ cô ấy, nhưng vẫn có người yêu cô ấy, tin cô ấy, chính tín niệm này vẫn luôn chống đỡ cô ấy.
Cô ấy có thể vì hắn ta, giữa băng thiên tuyết địa điêu khắc tượng băng, đơn giản vì hắn ta nói, hắn ta thích cái này.
Cô ấy có thể vì hắn ta, không ngủ không nghỉ gập 9900 ngôi sao, đơn giản vì hắn ta nghe được một truyền thuyết, chỉ cần cô gái mình yêu gấp được 9900 ngôi sao trong ba ngày, hai người sẽ bạc đầu giai lão.
Cô ấy có thể vì hắn ta, làm rất nhiều rất nhiều chuyện.
Cô ấy vẫn luôn cho rằng, Kỳ Dã khác những người kia, cho nên cô ấy nguyện ý vì hắn làm rất nhiều rất nhiều. Nhưng mà, mãi đến một ngày, cô ấy mới biết được thì ra tất cả đều là giả dối.
Kỳ Dã vẫn luôn trêu chọc cô ấy, hắn cố ý làm Bắc Vũ Đường yêu mình, cố ý để cô ấy làm những chuyện đó. Tất cả chỉ là vì Triệu, Bảo, Nhi, xả giận thay cho Triệu Bảo Nhi.
Khi đó, Bắc Vũ Đường đứng ở quán bar, nghe bọn họ không kiêng nể gì cười nhạo cô ấy ngu xuẩn. Cô ấy giống như một kẻ ngốc, bị đám bạn của Kỳ Dã cười nhạo.
"Một nữ nhân ai cũng có thể làm chồng như cô, còn vọng tưởng sẽ có người người yêu mình? Nếu không phải não cô chập mạch, thì chính là não người yêu cô chập mạch." Kỳ Dã không lưu tình trào phúng.
"Nếu không phải vì Bảo Nhi, loại nữ nhân như cô, xách giày cho gia cũng không xứng."
"Cô có biết không, mỗi lần đụng vào cô, tôi lại cảm thấy ghê tởm."
............
Nếu nói Bắc gia làm Bắc Vũ Đường thất vọng, hành động của Kỳ Dã, hoàn toàn làm cô ấy tuyệt vọng. Lúc đó, cô ấy cảm thấy dường như mình bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Cô ấy thất hồn lạc phách đi mua say, bị Triệu Bảo Nhi thuê người hạ ** độc, làm cô ấy hoàn toàn nghiện ma túy. Từ khi đó, Bắc Vũ Đường hoàn toàn sa đọa.
Không thể không nói, nguyên chủ Bắc Vũ Đường biến thành như vậy, Kỳ Dã không thể không có công.
Một kẻ thích đùa bỡn cảm tình của người khác, loại tra nam này, Bắc Vũ Đường tất nhiên sẽ không bỏ qua. Vốn định chơi trò yêu đương với hắn, để hắn yêu cô, sau đó lại đem đá văng, giống như những gì kiếp trước hắn làm với nguyên chủ.
Nhưng sau khi nhìn thấy Phượng Minh sau, cô lựa chọn từ bỏ.
Có rất nhiều cách ngược Kỳ Dã, cũng không nhất định phải dùng cách này.
Bắc Vũ Đường nhìn ra được, Triệu Bảo Nhi nhất định phải có được Kỳ Dã, một khi đã như vậy, cô rất vui lòng ghép bọn họ lại thành đôi, thành toàn bọn họ.
Bắc Vũ Đường đột nhiên cảm thấy lực đạo trêи eo tăng lên, quay lại nhìn anh.
"Em là người đầu tiên khiêu vũ với anh mà không tập trung." Đôi mắt Phượng Minh sáng quắc nhìn cô, giọng nói mang theo mùi chua chua.
Phượng Minh nhớ đến chuyện cô vừa nhìn chằm chằm Kỳ Dã, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
"Anh đã khiêu vũ với rất nhiều phụ nữ?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại, đôi mắt nguy hiểm nheo nheo. Một bộ nếu anh dám nói "Đúng", cô sẽ nhào lên cắn anh.
Bắc Vũ Đường khẽ nhếch khóe môi, đột nhiên dán gần hơn vào anh, nói bên tai anh: "Anh là người đầu tiên."
Dù là thân thể này, hay là những thế giới trước, anh đều là người đầu tiên.
Câu trả lời của cô làm tâm tình của anh trở nên sung sướиɠ.
Mà hành động thân mật kia của hai người, dừng trong mắt người ngoài, hoàn toàn chính là một đôi.
Kỳ Dã nhìn đến nén giận, Triệu Bảo Nhi lại là tâm sinh đố kỵ.
Chờ cô ta thu phục Kỳ Dã, nhất định sẽ đoạt Phượng Minh từ tay cô!
Khoé mắt Bắc Vũ Đường vừa lúc thoáng nhìn qua Triệu Bảo Nhi, bắt được ánh mắt nhất định phải được của cô ta khi nhìn về phía Phượng Minh, bên môi lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Một khúc kết thúc, hai người tách ra. Vừa tách ra, Bắc Vũ Đường đã bị mẹ Bắc kéo đi, Phượng Minh thì bị một đám đại lão thương giới vây quanh.
Mẹ Bắc Lăng Nguyệt kéo cô vào một góc, dò hỏi: "Vũ Đường, quan hệ của con và Phượng Minh là gì?"
"Bạn bè."
Mẹ Bắc không tin, "Chỉ là bạn bè thôi sao?"
Nhìn hai người tiếp xúc, thấy sao cũng không giống bạn bè mà.
"Đương nhiên."
Mẹ Bắc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu hai người chỉ là bạn bè, vậy bên Kỳ gia cũng dễ nói.
"Vũ Đường, con và Kỳ Dã là vị hôn phu thê. Trong trường hợp như vậy, con cần cố kỵ mặt mũi của nó, đỡ phải để người ngoài lời ra tiếng vào, như vậy sẽ không tốt cho thanh danh của con."
"Vũ Đường làm như vậy không sai." Giọng Bắc Dật Phong đột nhiên xen vào.
Bắc Dật Phong thấy mẹ kéo em gái qua đây, sợ mẹ lại nói mấy lời không đàng hoàng làm tổn thương em gái. Anh không yên tâm nên chạy qua theo.
"Sao lại không sai? Con không biết sắc mặt của Kỳ phu nhân ban nãy khó coi đến mức nào đâu. Vừa rồi còn ngầm trào phúng nhà chúng ta leo lên cành cao Phượng gia." Mẹ Bắc hầm hừ.
Nhớ đến ban nãy bị Kỳ phu nhân ngầm trào phúng bọn họ trèo cao, bà lại tức giận. Bắc gia họ là người như vậy sao, nếu thật sự cần dùng con gái để trèo cao, lúc trước cũng sẽ không chọn Kỳ Dã.
"Nhà chúng ta cũng không cần em gái đi liên hôn. Kỳ gia bọn họ nếu không vui, trực tiếp giải trừ hôn ước là được. Dù sao lúc hôn sự này định ra, là do Bảo Nhi cảm thấy tiểu tử Kỳ gia kia không tồi. Sau khi biết Bảo Nhi không phải con ruột Bắc gia, là bọn họ cứng rắn muốn nói lúc trước đính ước với Bắc gia đại tiểu thư, lúc này mới đổi thành Vũ Đường.
Nói thẳng ra, Vũ Đường và Kỳ Dã căn bản không tính là vị hôn phu thê. Em ấy có quyền lựa chọn người em ấy thích." Bắc Dật Phong nói rất có khí phách.
"Chuyện này......" Mẹ Bắc không còn lời nào để nói.
Bắc Dật Phong quay đầu nhìn về phía Bắc Vũ Đường, "Em không cần ủy khuất bản thân. Em thích ai, mọi người đều sẽ ủng hộ."
Bắc Vũ Đường nhìn y, cô có thể cảm nhận được y thật sự quan tâm cô, nơi chốn suy xét cho cô. Nếu cô là nguyên chủ, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Bởi vì đây là thân tình mà nguyên chủ vẫn luôn tha thiết ước mơ.
Bắc Dật Phong là một anh trai tốt, lại không phải anh trai tốt của Bắc Vũ Đường kiếp trước.
"Anh, em thấy Bảo Nhi và Kỳ Dã có tình cảm với nhau, hôn sự này lúc trước do họ định ra, vậy vì sao không cho bọn họ tiếp tục. Em không muốn làm bổng đánh uyên ương." Bắc Vũ Đường lại nói với mẹ Bắc: "Mẹ, mẹ cũng hy vọng Bảo Nhi có được hạnh phúc, đúng không?"
Mẹ Bắc nhìn thoáng qua Triệu Bảo Nhi đang khiêu vũ cùng Kỳ Dã, gật đầu tán đồng, "Nhưng Kỳ gia bên kia khá khó nói."
Bắc Dật Phong mở miệng, "Mẹ, chuyện này mẹ không cần phải lo. Con và cha sẽ xử lý tốt. Nếu bọn họ đồng ý, hôn sự này vẫn còn. Nếu không đồng ý, cùng lắm thì giải trừ là được."
"Mẹ, mẹ nên đi tiếp khách đấy."
Bắc Dật Phong đuổi được mẹ Bắc đi chỗ khác rồi, quay đầu nhìn chằm chằm cô em mình, "Nói thật mau, quan hệ của em và Phượng Minh là gì?"
"Bạn bè."
Bắc Dật Phong không phải mẹ Bắc, sao có thể tin chứ, "Người yêu?"
"Có thể coi là vậy."
"Là vị hôn phu."
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Bắc Dật Phong và Bắc Vũ Đường đồng loạt nhìn về phía Phượng Minh đột nhiên nhảy ra.
Mẹ ơi, anh đi đường không có tiếng à?!
Phượng Minh đi đến trước mặt Bắc Dật Phong, vẻ mặt nghiêm túc mà trịnh trọng nói: "Tôi là vị hôn phu của em ấy."
Bắc Vũ Đường vẻ mặt ʍôиɠ vòng nhìn anh.
Này này này, cô thành vị hôn thê của anh hồi nào thế?!
Bắc Dật Phong cũng dùng vẻ mặt mộng bức nhìn Phượng Minh, trong mắt là kinh ngạc.
Bắc Dật Phong lại nhìn về phía Bắc Vũ Đường, y không tin lời Phượng Minh nói, y muốn nghe xem em gái mình sẽ nói gì.
Bắc Vũ Đường còn chưa kịp làm sáng tỏ, Phượng Minh đã bước lên trước, rất tự nhiên ôm cô vào lòng, trả lời thay cô: "Ngày mai tôi sẽ tới hạ sính Bắc gia."
Bắc Dật Phong hoàn toàn hoá đá.
Thật hiếm thấy ai nói đến đúng lý hợp tình thế này, rõ ràng chưa có gì cả, từ miệng anh ra, lại thành chuyện chắc chắn.
Này, Phượng đại thiếu gia, anh không không lo nhà chúng tôi không đồng ý à?!
Bắc Dật Phong nhìn Phượng Minh, quả thực là không còn lời gì để mà nói.
Bắc Vũ Đường cũng là vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ nhìn anh, quay đầu nói với Bắc Dật Phong: "Anh, anh hẳn là đi tiếp đón khách."
Bắc Dật Phong có hơi không yên tâm về cô, nhưng đối mặt với ánh mắt Bắc Vũ Đường ném qua, cuối cùng vẫn đi rồi.
Chờ y vừa đi, Bắc Vũ Đường lập tức thẩm vấn: "Vị hôn thê?" Giọng nói mang theo "không tốt", đôi mắt sáng nhìn anh chằm chằm.
Bắc Vũ Đường nhìn ra được, anh còn chưa hoàn toàn khôi phục ký ức của "Tiếu Nghiêm", chỉ là nháy mắt vừa rồi, cô mới xác định, anh chính là Tiếu Nghiêm.
Nếu anh có ký ức, chỉ sợ sẽ không nói ra câu kia.
Đối mặt với sự "chất vấn" của cô, Phượng Minh lại không chột dạ chút nào, ngược lại lại dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, tựa như muốn hút cô vào trong đó, "Em tin kiếp trước kiếp này không?"
Bắc Vũ Đường thu lại ý cười, vẻ mặt túc mục trả lời: "Tin."
Nếu rất lâu rất lâu về trước, khi cô còn là Tấn Vương phi của Nam Đường Quốc, có lẽ cô sẽ không tin. Nhưng mà trải qua mấy thế giới vị diện, cô tin.
Bởi vì anh!
"Anh tin không?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.
"Tin."
Đôi mắt sáng trong của cô gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, từ đôi mắt đen sâu thẳm ấy, cô nhìn thấy ngọn lửa bị anh áp xuống, đôi mắt đó quen thuộc làm sao.
Một bàn tay xoa đôi mắt anh, nhẹ nhàng vuốt ve. Hai thân hình tựa sát vào nhau, có thể cảm nhận được độ ấm của nhau, nhiệt độ không khí dường như đang tăng lên không ngừng.
Phượng Minh ôm cô gái trong lòng, trái tim luôn trống rỗng của anh, tại một khắc này, được lấp đầy, cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Bắt đầu từ lần đầu tiên họ gặp nhau, hai đường thẳng song song, cuối cùng cũng trùng nhau.
Sau ngày ấy, vô số đêm, anh luôn mơ thấy bóng dáng mảnh khảnh của một cô gái, bóng dáng
kia như bóng với hình, luôn quanh quẩn trong lòng, mặc cho anh xua thế nào cũng không đi.
Loại cảm giác mất khống chế này, sao có thể xuất hiện trong cuộc sống của anh được. Anh liều mạng áp chế nó, ngăn chặn lại ɖu͙ƈ vọng muốn lao ra ngoài tìm cô gái ấy lại.
Anh vẫn luôn cho rằng mình khắc chế rất giỏi, nhưng một ngày kia gặp lại cô, anh mới biết mình quá sai lầm. Một khắc khi nhìn thấy cô, máu toàn thân đều sôi trào, đều kêu gào. Anh cực lực nhịn xuống xúc động muốn lao lên phía trước, nhìn cô ngạo nghễ bất khuất đứng đó, cực kỳ giống hàn mai ngạo tuyết.
Nhìn đi lướt qua mình, thậm chí cả một ánh mắt, một biểu tình cũng không có cho mình, trong lòng anh lại cảm thấy thật mất mát và tức giận.
Anh không chịu khống chế mà xuất hiện, muốn hỏi cô, hỏi cô còn nhớ anh hay không. Khi nhìn thấy nhân nhi cười tùy ý tiêu sái trêи quảng trường, trái tim anh không chịu khống chế mà đập thình thịch kịch liệt, tốc độ nhanh như muốn bật ra ngoài.
Anh sợ chính mình không khống chế được, làm ra chuyện gì kỳ quái, cố nén những cảm giác kỳ lạ này lại, cuối cùng rời đi.
Từ sau ngày ấy, thân ảnh của cô như bóng với hình, lúc ăn cơm, lúc làm việc, dù là ở đâu, dù là lúc nào, cũng luôn nhớ tới cô. Cô giống như một đoá hoa anh túc trí mạng, làm người ta khó có thể từ bỏ.
Một cô gái, một cô gái chỉ gặp qua vài lần ít ỏi, vậy mà lại làm anh tưởng niệm đến phát cuồng.
Phảng phất như trái tim trống rỗng của anh đang chờ đợi cô.
Mới vừa rồi chạm vào nhau, trong đầu hiện lên một hình ảnh, làm anh càng kiên định ý niệm khó có thể tưởng tượng đến kia.
"Kiếp trước kiếp này!" Bắc Vũ Đường giống như là đang nói cười, chỉ là đôi mắt lại chuyên chú nhìn chằm chằm anh, "Anh cảm thấy kiếp trước anh là người như thế nào?"
Phượng Minh cũng không trả lời ngay, trong đầu hiện ra những hình ảnh xa lạ, một nam một nữ trong đó rất xa lạ, lại rất quen thuộc.
"Có lẽ là quân nhân, cũng có lẽ là thương nhân, lại có lẽ là đế vương."
Từng câu từng chữ của anh vô cùng rõ ràng dừng bên tai cô, đánh vào lòng cô.
Anh không quên, cho dù anh không nhớ được toàn bộ, anh lại vẫn không quên cô.
Anh thật sự làm được, tìm được cô.
Trái tim Bắc Vũ Đường run nhè nhẹ, từng dòng nước ấm từ tim chảy khắp cơ thể, ánh mắt thâm tình nhìn anh. Nhón chân lên, môi đỏ in lên đôi môi mỏng mà gợi cảm của anh.
Phượng Minh sửng sốt, đôi mắt đen sâu thẳm chợt sáng ngời, rất nhanh đã đảo khách thành chủ. Một bàn tay đặt sau đầu cô, kéo cô dựa sát vào mình.
Chu Cẩn buôn điện thoại với Đại Boss xong thì về lại buổi tiệc. Nhìn quanh bốn phía cũng không thấy Boss nhà mình đâu, sau đó phát hiện vai chính Bắc Vũ Đường của hôm nay cũng không thấy, cuối cùng đôi mắt sau cặp kính đột nhiên sáng ngời.
Boss sẽ không......
Nếu như thế thật, như vậy Đại Boss chẳng phải là vui đến hỏng luôn rồi!
Chu Cẩn bắt đầu ngó mấy góc tìm kiếm tung tích của hai người. Vận khí của anh chàng không tồi, rất nhanh đã tìm ra đối tượng. Mà khi nhìn thấy hai người đang ôm nhau hôn đến nóng bỏng, tròng mắt anh suýt rơi.
Quỷ thần ơi!
Boss đại nhân thật là uy vũ quá đi mà!
Tuy đoán được kết quả, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn cực kì chấn động có được hay không!
Chúa của con ơi, đây vẫn là Phượng thiếu có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng kia à! Phải biết rằng anh chính là tên quái thai cả cha mẹ cũng ghét bỏ, không cho chạm vào đấy, giờ đối với cô gái mới gặp hai lần, đã hôn đến nồng nhiệt thế kia, tiết tấu này tuyệt đối gây chấn động!
Không được, Chu Cẩn anh phải tìm ai đó share mới được, nếu không anh đây sẽ không kiềm chế được năng lực Hồng Hoang trong người mình mà bùm chéo chết mất.
Chu Cẩn lại âm thầm truyền tin tức tốt này cho Đại Boss ở nhà.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Chu Cẩn lặng lẽ chuồn êm. Nếu không, bị Boss phát hiện mình đang rình coi, mạng nhỏ của mình sẽ khó giữ rồi.
Hồi lâu sau, khi Bắc Vũ Đường sắp ngất đi, Phượng Minh rốt cuộc buông cô ra.
Phượng Minh rũ mắt nhìn nhân nhi trong lòng, sắc mặt ửng đỏ, đôi môi phấn nộn, lúc này kiều diễm ướt át, chọc người âu yếm.
"Chúng ta đi ra bên ngoài đi một chút."
Bắc Vũ Đường không cần nhìn cũng biết mình lúc này không thích hợp xuất hiện trong buổi tiệc.
"Được." Phượng Minh gật gật đầu.
Hai người đi về phía hậu hoa viên, bọn họ đi đến nơi ít người hẻo lánh, "Ngồi ở đây đi."
"Được."
Không tiếng thắng có tiếng, có đôi khi hai người lẳng lặng ngồi sát vào nhau, không nói gì hết, cũng sẽ cảm thấy là hạnh phúc.
Đúng lúc này, hậu hoa viên yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân. Hai người từ nơi khác qua đây, lúc sắp đến chỗ hai người Bắc Vũ Đường thì dừng lại.
Bắc Vũ Đường và Phượng Minh ngồi dưới cây ngô đồng, cành lá tốt tươi, hơn nữa nơi này không có đèn, người tới cũng không nhìn thấy bọn họ. Hai người cũng không có lên tiếng, Bắc Vũ Đường cho rằng bọn họ giống như hai người, đều là tìm một chỗ nghỉ mà thôi.
Nào ngờ, một lúc sau, tiếng thở suyễn truyền đến, càng lúc càng dồn dập, trong đó còn có tiếng nữ tử than ngâm.
Bắc Vũ Đường không phải cô gái nhỏ ngây thơ vô tri, vừa nghe âm thanh này, tự nhiên biết đôi nam nữ kia chạy đến tận nơi hẻo lánh này không phải để nghỉ ngơi, mà là tới đánh dã chiến.
囧, đây là chuẩn bị cho cho cô xem xuân cung sống à.
Nếu giờ mà đi, tất nhiên sẽ phá đám hai người đang phấn đấu bên kia, đến lúc đó thì xấu hổ rồi.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía Phượng Minh, Phượng Minh rũ mắt nhìn cô, hai người nhìn nhau, rất ăn ý không động. Chỉ là, đôi bàn tay to bưng kín tai cô, cách trở âm thanh làm người mặt đỏ tim đập kia ở bên ngoài.
Phượng Minh tự nhận rằng lực tự chủ của mình rất tốt, nhưng hôm nay lại liên tiếp bị khiêu chiến. Người đang ôm trong lòng là người làm tâm thần anh hoảng loạn, chóp mũi quẩn quanh mùi hương của cô, bên tai lại là tiếng hít thở nặng nề của đôi nam nữ kia, đậu má, anh có phản ứng!
Trước kia dù người ta **** trước mặt anh, anh cũng chẳng nhíu mày lấy một cái, hôm nay chỉ nghe âm thanh, vậy mà lại có phản ứng đáng xấu hổ!
Phượng Minh bất động thần sắc hơi dịch vị trí.
Bắc Vũ Đường cảm thấy anh dịch chuyển, nhìn anh, chớp mắt dò hỏi.
Phượng Minh tất nhiên sẽ không nói cho cô, càng sẽ không để cô biết.
Đúng lúc này, hai người đánh dã chiến kia cuối cùng cũng dừng lại.
Anh vừa buông tay ra, Bắc Vũ Đường đã nghe được giọng nữ quen không thể quen hơn.
"Kỳ Dã, anh yêu em không?" Triệu Bảo Nhi hơi hơi thở gấp, kiều mị hỏi.
Kỳ Dã nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhu tình như nước nói: "Đồ ngốc, đương nhiên là yêu em."
Triệu Bảo Nhi đỏ bừng khuôn mặt, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Em cũng yêu anh."
Kỳ Dã nhìn khuôn mặt cô ta ửng đỏ, ngọn lửa vừa tắt lại bùng cháy lên. Anh ta cúi người xuống, đang muốn động, lại bị Triệu Bảo Nhi ngăn lại.
Triệu Bảo Nhi rõ ràng, chuyện này tuyệt đối không thể thỏa mãn đàn ông.
Một khi làm đàn ông thỏa mãn, cảm giác mới mẻ của người đó với bạn sẽ phai nhạt. Chỉ có bảo trì như thế này, làm người đó lướt qua, lại không ngừng khát khao, mới có thể luôn treo người đó, câu lấy cả thể xác và tinh thần người đó.
"Em yêu anh, em nguyện ý trao lần đầu tiên cho người em yêu thương. Nhưng mà, em không thể ở bên anh." Cảm xúc của Triệu Bảo Nhi hạ xuống, tay nhỏ non mềm không xương dán lên ngực Kỳ Dã, "Anh là vị hôn phu của Vũ Đường, em không thể làm cô ấy tổn thương."
Bắc Vũ Đường nghe được lời này, trợn trắng mắt.
Nếu thật sự không muốn tổn thương người khác, lúc trước sẽ không thân cận người ta, càng đừng nói đến thân thiết. Giờ **** xong rồi lại nói những lời này, quả thực là đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết mà.
Bắc Vũ Đường đột nhiên hiểu vì sao Triệu Bảo Nhi lại lựa chọn nơi không có đèn để làm chuyện này, hẳn là vì che dấu việc cô ta không có lạc hồng thôi.
Dưới tình huống này, Kỳ Dã tất nhiên sẽ không chú ý, không thể không nói, Triệu Bảo Nhi hao tổn tâm huyết ghê mà.
Nhắc tới Bắc Vũ Đường, Kỳ Dã nhớ ngay đến việc cô và Phượng Minh cùng khiêu vũ, nụ cười trêи mặt bay sạch.
"Vị hôn phu?" Kỳ Dã hừ lạnh một tiếng, giọng nói tràn đầy khinh thường, "Loại con gái thích trêu hoa ghẹo nguyệt như cô ta, không xứng trở thành vợ của anh."
"Thật ra Vũ Đường là người tốt. Anh hiểu lầm cậu ấy mà thôi." Triệu Bảo Nhi một bộ chị em tốt nói đỡ cho Bắc Vũ Đường.
"Hiểu lầm?" Kỳ Dã cười lạnh, "Tâm tư của cô ta với Phượng Minh, còn ai không nhìn ra đâu. Cô ta chính là một kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ."
Trước mặt vị hôn phu là hắn, cùng khiêu vũ với một người đàn ông khác, chẳng phải là vì cảm thấy địa vị của Phượng Minh cao hơn hắn, coi trọng thế lực phía sau Phượng Minh sao.
"Vũ Đường không giống loại người tham luyến quyền quý đó." Triệu Bảo Nhi lại biện giải thay Bắc Vũ Đường.
"Biết người, biết mặt, không biết lòng. Bảo Nhi, em vẫn quá lương thiện, đừng bị bề ngoài của cô ta lừa. Nếu cô ta là thật sự là người không tham luyến phú quý như em nói, em bây giờ vẫn là Bắc gia đại tiểu thư. Cô ta trở lại Bắc gia, còn không phải là vì nhìn trúng tài phú của Bắc gia sao."
Triệu Bảo Nhi yên lặng không nói, làm như là bị Kỳ Dã dùng lý do hoàn mỹ thuyết phục.
Nghe hai người bọn họ nói xấu mình, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy buồn cười. Đôi mắt đen u lãnh của Phượng Minh như xuyên thấu qua cây cối dừng trêи người Kỳ Dã, loại đàn ông chỉ biết chửi bới người khác sau lưng này, có tư cách gì trở thành vị hôn phu của cô.
Trong mắt Phượng Minh, từ "vị hôn phu" dùng trêи người Kỳ Dã, chính là làm bẩn Bắc Vũ Đường.
Hôn sự này anh muốn giải quyết hơn bất cứ ai, hận không thể đi giải quyết ngay và luôn.
"Bang, bang, bang"......
Trong bóng đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
Âm thanh đột ngột làm đôi nam nữ còn đang ôn tồn kinh sợ.
"Ai?" Kỳ Dã hét lớn một tiếng, giọng nói mang theo hoảng loạn.
Sắc mặt Triệu Bảo Nhi cũng trở nên tái nhợt, hai người hoảng loạn bắt đầu mặc quần áo.
Phượng Minh nắm tay Bắc Vũ Đường, đứng lên. Thân ảnh hai người từ ngô đồng sau xuất hiện, Triệu Bảo Nhi và Kỳ Dã biết người tới là ai, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, đặc biệt là Kỳ Dã, sắc mặt khó coi đến không thể khó coi hơn.
Đây là nói xấu sau lưng bị bắt ngay tại trận làm người ta vô cùng xấu hổ.
Bắc Vũ Đường cười như không cười nhìn Kỳ Dã, "Tôi là người trêu hoa ghẹo nguyệt, như vậy xin hỏi anh lại là cái gì? Một dã nam nhân tằng tịu với em gái của vị hôn thê?"
"Cô!" Sắc mặt Kỳ Dã xanh mét, đôi mắt bốc lửa.
Triệu Bảo Nhi nhớ lại chuyện vừa xảy ra, sau khi xác định mình không nói xấu Bắc Vũ Đường câu nào, thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhìn tình hình trước mắt, tâm tư cô ta xoay mấy vòng.
Cô ta hoàn toàn có thể thừa dịp này, chặt đứt quan hệ của bọn họ, để chính mình thay thế.
"Vũ Đường, cậu đừng hiểu lầm, bọn tớ chỉ là, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi." Triệu Bảo Nhi nhu nhược đáng thương nói, lúc nói chuyện còn đáng thương hề hề nhìn Phượng Minh một cái.
Bắc Vũ Đường bình tĩnh gật gật đầu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Hai người quan hệ bình thường, có phải chính là 419 trong truyền thuyết không?"
Triệu Bảo Nhi sắc mặt trắng bệch.
Kỳ Dã xấu hổ, lại bị cô châm chọc, cũng bất chấp Phượng Minh còn đang ở đây, phản kϊƈɦ: "Vậy các người thì sao? Trai đơn gái chiếc lại ở chỗ này, để làm cái gì?"
Phượng Minh duỗi tay ôm Bắc Vũ Đường vào lòng, đôi mắt u lãnh nhìn Kỳ Dã, "Chúng tôi là vị hôn phu thê."
Kỳ Dã giận cực mà cười: "Vị hôn phu thê? Tôi mới đúng chứ nhỉ, Phượng thiếu."
"Rất nhanh sẽ không phải." Phượng Minh lấy di động ra, "Nó đã quay lại hết những chuyện gì vừa xảy ra. Cậu đã không còn tư cách. Trước ngày mai, tôi muốn nghe đến tin tức hai người giải trừ hôn ước."
Uy hϊế͙p͙ chói lọi, Kỳ Dã lại không thể không đồng ý.
Hắn biết, nếu chính mình không đồng ý, như vậy qua ngày mai, hắn sẽ trở thành trò cười của toàn giới thượng lưu.
Triệu Bảo Nhi lại hưng phấn dị thường.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy vui mừng dưới đáy mắt Triệu Bảo Nhi, nói theo: "Nếu anh và Bảo Nhi đã có tiếp xúc da thịt, vậy anh hẳn là nên phụ trách. Lại nói, hôn sự này, lúc trước người định ra chính là hai người. Hiện tại như thế này, cũng coi như về đúng quỹ đạo."
Triệu Bảo Nhi không ngờ Bắc Vũ Đường lại chắp tay đẩy Kỳ Dã đến trước mặt mình.
Chẳng lẽ có âm mưu gì sao?
Triệu Bảo Nhi chẳng còn vui vẻ nữa, đáy lòng bắt đầu suy đoán ác ý.
Sắc mặt Kỳ Dã trở nên rất khó coi, hắn thích Triệu Bảo Nhi thật đấy, hắn cũng muốn Triệu Bảo Nhi thành vợ mình thật đấy, nhưng khi tất cả giống như anh bị ép buộc, tâm lý phản nghịch dưới đáy lòng lại nổi lên.
"Các người đừng có mà khinh người quá đáng!" Kỳ Dã xanh mét mặt.
"Khinh người?" Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn hắn, chợt lạnh lùng nói: "Không phải anh rất yêu Bảo Nhi sao? Tôi đang thành toàn cho các người, sao lại thành khinh người rồi? Chẳng lẽ anh đang lừa gạt tình cảm của Bảo Nhi, ở bên con bé chỉ vì nhất thời thâu hoan?"
Giờ khắc này, Triệu Bảo Nhi cuối cùng cũng hiểu dụng tâm hiểm ác của Bắc Vũ Đường. Ban nãy cô cố ý nói như vậy, vì làm Kỳ Dã phản nghịch trong lòng, ngăn cản bọn họ đến với nhau.
Cô ta biết ngay mà, sao cô có thể nói đỡ cho cô ta.
Thì ra là chờ cô ta ở đây!
Hừ, nếu thật sự cho rằng chỉ như vậy là có thể ngăn cản bọn họ đến bên nhau, vậy cô coi thường cô ta quá rồi.
Sắc mặt Triệu Bảo Nhi trở nên rất khó coi, nhưng cũng chỉ duy trì vài giây, lại thay một biểu cảm khác. Cô ta biết khi nào thì dùng biểu tình gì, mới có thể để bản thân bất bại.
Triệu Bảo Nhi vẻ mặt bị thương lại khổ sở nhìn Kỳ Dã, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng lại không rơi xuống.
Kỳ Dã bị bộ dáng nhu nhược đáng thương của cô ta nhìn đến chột dạ.
Triệu Bảo Nhi hơi hơi nức nở hai tiếng, ra vẻ kiên cường nói: "Anh yên tâm, em sẽ không bắt anh phụ trách."
Sau khi nói xong, cô ta lại quay đầu nói với Bắc Vũ Đường: "Vũ Đường, chuyện này không liên quan đến Kỳ Dã, là tớ cam tâm tình nguyện. Các người đừng làm anh ấy khó xử."
Kỳ Dã thấy cô ta không những không trách cứ mình, ngược lại còn nói giúp mình, trong lòng càng thêm áy náy.
Kỳ Dã nói với Phượng Minh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đồng ý với các người. Ngày mai tôi sẽ tuyên bố, vị hôn thê của tôi là Bảo Nhi."
Triệu Bảo Nhi trợn to mắt, chợt lại ảm đạm nói: "Kỳ Dã, anh không cần miễn cưỡng, em......"
Cô ta còn chưa nói xong đã bị Kỳ Dã ngắt lời, "Anh không miễn cưỡng, càng không phải bởi vì bọn họ mà đồng ý hôn sự này. Người anh yêu, từ đầu tới cuối đều là em."
"Kỳ Dã." Triệu Bảo Nhi cảm động nhào vào lòng Kỳ Dã, đáy mắt xẹt qua một mạt đắc ý.
Bắc Vũ Đường chú ý tới thần sắc chợt loé qua của Triệu Bảo Nhi, bên môi lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Rất tốt, bọn họ ở bên nhau còn sớm hơn một bước so với dự tính.
Giờ bọn họ càng hạnh phúc, càng yêu nhau, thì đến ngày phản bội kia, lại càng xuất sắc.
Tương lai sau này, phải thúc đẩy bọn họ thành một đôi tình nhân yêu nhau vô cùng. Bắc Vũ Đường cảm thấy nhiệm vụ làm vai ác của mình rất trọng đại mà.
"Đi thôi." Bắc Vũ Đường ôm cánh tay Phượng Minh rời đi.
Kỳ Dã nhìn bóng dáng hai người rời đi, đáy mắt tràn ngập oán độc.
Sỉ nhục ngày hôm nay, một ngày nào đó sẽ trả lại bọn họ gấp trăm ngàn lần.