Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 123: Đế vương hắc ám (9)

Editor: Bạch Diệp Thảo

Bắc Vũ Đường đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ mục đích của anh là để cô nhìn thấy tập văn kiện này?

Nếu cô là nguyên chủ, sau khi biết bạn trai bán mình đi, tất nhiên sẽ......

Bắc Vũ Đường hiểu ý anh, cũng hiểu vì sao anh vui sướng.

"Anh tìm em có chuyện gì?" Tâm tình Bắc Vũ Đường không tệ hỏi anh.

"Buổi tối hôm sau có một tiệc tối, anh đang thiếu một bạn gái đi cùng."

Bắc Vũ Đường nhoẻn miệng cười, "Em vừa lúc cũng rảnh."

Môi mỏng của Hughes gợi lên một nụ cười nhạt, đôi mắt đen u trầm ngóng nhìn cô.

Khoảng cách giữa họ gần như vậy, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi ấm của cô. Anh rũ mắt, chú ý tới đôi môi phấn nộn của cô, lại nghĩ tới nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước ngày ở sòng bạc đó.

Đầu anh hơi hạ xuống, không tự giác hướng tới gần cô.

Bắc Vũ Đường chú ý tới anh đến gần, quanh thân đều bị hơi thở của anh quấn lấy.

Nhìn đôi mắt đen như mực sâu thăm thẳm kia, tim cô bỗng đập nhanh hơn, kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô theo bản năng muốn lùi về sau, dường như anh đã đoán được, đôi tay hữu lực giữ lấy vòng eo cô, nhẹ nhàng kéo lại, thân mình cô đảo về phía trước, hai thân thể dựa sát vào nhau.

Môi anh, nháy mắt khi Bắc Vũ Đường ngây người, đã dán lên.

Cánh môi ấm áp, xúc cảm mềm mại, hơi thở giao hoà với nhau.

Hughes chưa bao giờ biết thì ra hôn là một chuyện làm người vui sướng đến vậy.

Anh chỉ định hôn một lướt một cái, giống như lúc ở sòng bạc vậy, nhưng anh không ngờ, khi môi anh chạm đến đôi môi mềm mại của cô, lại tham lam muốn nhiều hơn nữa, hôn hôn, lại dần dần luyến tiếc.

Anh như là nghiện, càng hôn càng cuồng dã.

Không biết là anh mê mắt cô, hay là cô mê hoặc trái tim anh, một nụ hôn kia, làm hai người dần chìm vào biển dục.

Độ ấm trong phòng tăng dần lên, ngẫu nhiên còn có thể nghe được âm thanh khiến người mặt đỏ tim đập.

Khi hai người sắp mất khống chế, cửa phòng bị gõ vang.

Bắc Vũ Đường tỉnh táo lại, dùng hai tay đẩy Hughes ra.

Hai người thở hồng hộc, gương mặt đỏ ửng.

Bắc Vũ Đường nhìn vạt áo mở rộng của mình, áo sơ mi bị vén lên cao......

Ôi... suýt nữa thì phải lái xe rồi!

Bắc Vũ Đường luống cuống tay chân bắt đầu sửa sang quần áo, dư quang nhìn Hughes, thấy anh cũng không tốt hơn mình chỗ nào cả.

Áo khoác anh rơi trên đất, áo sơ mi đã bị cởi mấy cúc, lộ ra lồng ngực màu đồng mê người.

Hughes nhìn nhân nhi mê người trước mắt, ngọn lửa vốn còn chưa bị dập càng cháy lớn hơn.

"Cốc cốc cốc", tiếng đập cửa vẫn vang lên.

Hughes nghe âm thanh đó, gân xanh trên trán nhảy thình thịch.

Hughes đen mặt, xụ ra đi về phía cửa.

Cửa vừa mở, người ở ngoài đã cảm nhận khối khí lạnh áp mình xuống.

Bí thư trưởng vừa nhấc mắt, thấy Đại Boss trầm mặt, con ngươi lạnh lẽo, bất thiện nhìn mình.

Thư bí thư bị ánh mắt ăn thịt người của Đại Boss nhà mình dọa sợ, "Đại... Đại Boss."

"Chuyện gì?" Hughes nghiến răng nghiến lợi nhả ra hai chữ.

Bí thư trưởng bị Đại Boss doạ, cũng hơi ngắc ngứ, "Boss, Mafia bên kia vừa đưa tin tới, nói muốn gặp ngài một lần. Là về chuyện quặng kim cương bên Nam Á."

Hughes ngữ khí bất thiện: "Bảo hắn, không rảnh."

"Vâng." Bí thư trưởng đáp.

Hughes thấy người còn không đi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Còn chuyện gì sao?"

Bí thư trưởng còn muốn nói gì đó, dư quang phát hiện trong phòng có người, lại nhìn Boss quần áo không chỉnh, tức khắc biết mình vừa làm cái gì.

Mẹ con ơi! Con vừa phá chuyện tốt của Boss!!!

Bí thư trưởng dù có chuyện lớn đến mức nào cũng không dám báo cáo.

"Không có việc gì, không có việc gì." Bí thư trưởng cười khổ đáp lời.

Hughes lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như đang nói, vậy sao cậu còn chưa đi?

Bí thư trưởng nhanh chân chạy lấy người, đảo mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Chờ chạy đủ xa, hắn mới dám ngừng lại.

Đây là lần đầu tiên thấy Boss "lái xe", lúc trước mọi người còn suy đoán có phải anh bị gay không, giờ xem ra không cần lo lắng Boss không có người nối nghiệp.

Đuổi mấy người vướng bận rồi, Hughes xoay người, thấy Bắc Vũ Đường đã ăn mặc chỉnh tề.

Bắc Vũ Đường thấy anh đi tới, vội vàng nói: "À... Cái kia... Đã khuya rồi. Em về phòng nghỉ ngơi trước. Ngủ ngon."

Hughes thấy cô nhanh như chớp chạy đi trước mặt mình.

Tốc độ còn nhanh hơn cả trộm!

Bắc Vũ Đường vừa ra cửa thì thở phào một hơi.

Không thể quá thân cận với anh.

Người này tản ra hormone nồng đậm, sẽ khiến cô mất khống chế.

Bắc Vũ Đường lòng còn sợ hãi về phòng mình, lúc nằm trên giường vẫn còn liên miên suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

Nghĩ đến chuyện đó, mặt lại không tự giác đỏ lên.

Aaaaa!

Cô sa đoạ!

Bên kia, Hughes nhìn người nào đó chạy mất bóng, nở nụ cười khổ.

Anh yên lặng cúi đầu nhìn người anh em của mình.

Hughes về phòng, trực tiếp vào phòng tắm tắm nước lạnh, dập tắt ngọn lửa không chỗ phát tiết.

Khi anh nằm trên giường rồi lại không tự giác nhớ đến dung mạo cô, cánh môi không tự giác cong lên.

Nghĩ nghĩ, lại nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, nghĩ tới xúc cảm khi chạm tay vào da thịt tinh tế bóng loáng của cô, nghĩ tới đôi môi mềm mại và ấm áp của cô.

Ngọn lửa với mới bị nước lạnh đè xuống lại bùng cháy lên.

Hughes ngồi dậy, lại vào phòng tắm, dùng nước lạnh dập lửa.

Mãi đến khi lần thứ ba ra khỏi phòng tắm, đôi mắt anh đều đang bập bùng ánh sáng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa nối thẳng đến phòng nữ chủ nhân.

Ánh mắt kia như hận không thể đốt luôn cánh cửa kia.

Hughes đi đến trước cửa, chỉ cần mở cửa là có thể thấy cô, có thể ôm cô vào lòng, có thể......

Nghĩ đến các phúc lợi của mình, suy nghĩ tà ác dần khống chế lý trí.

Lúc anh đặt tay lên tay cầm cửa, lúc ấn xuống còn nhớ lại mấy giờ trước đã đồng ý sẽ không vào phòng cô lúc nửa đêm.

Hughes hối hận.

Nhìn một cái, chỉ nhìn một cái thôi.

Hughes tự nhủ như vậy.

"Răng rắc" một tiếng, cánh cửa kia cuối cùng cũng không ngăn lại được suy nghĩ ngo ngoe rục rịch của người nào đó.

Trong căn phòng tối tăm, nương ánh sáng mỏng manh, anh chuẩn xác đi tới mép giường, đến bên cạnh cô. Anh đứng trước giường cô, nhìn dung mạo lúc ngủ của cô, trái tim luôn bực bội nháy mắt bình phục.

Hughes ngồi xuống bên cạnh cô, lại nhìn cô nặng nề ngủ, lén lút, cẩn thận nằm xuống.

Đột nhiên, thân mình Bắc Vũ Đường hơi động, Hughes sợ đến mức không dám thở mạnh, cánh tay đang xốc chăn cũng dừng ở đó.

Thấy cô không tỉnh lại, Hughes thở phào nhẹ nhõm.

Anh chậm rãi, cẩn thận chui vào ổ chăn của cô.

Vừa vào ổ chăn của cô, chóp mũi đã chìm trong khánh hương của cô.

Anh hít sâu một hơi, ánh mắt như say mê nheo lại.

Hughes mở to mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, tay không tự giác đặt lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thấy cô không có phản ứng, đôi mắt đen u ám lại nhìn về phía môi cô.

Đôi môi đỏ của cô phấn nộn làm anh động lòng, nhẹ nhàng hôn lên.

Nhanh chóng hôn lên, lại nhanh chóng lùi về.

Thấy cô không phát hiện, cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh, lá gan anh dần to hơn.

Lại thêm một lần, một lần cuối cùng.

Anh thầm nhủ như vậy, chỉ là khi hai đôi môi chạm nhau, rõ ràng chỉ là lướt qua, nhưng nếm nếm, lại quên mất ước nguyện ban đầu.

Mãi đến khi người nào đó vì khó thở, phát ra âm thanh kháng nghị, anh mới cả kinh buông ra, lo lắng đề phòng nhìn cô.

Thấy cô không tỉnh lại, trái tim treo cao mới hạ xuống.

Hughes cũng không dám làm càn nữa.

Anh vươn tay, trộm ôm cô vào lòng.

Khi anh ôm cô, hai thân thể gắn bó với nhau, cảm giác thỏa mãn lại quét qua toàn thân anh, làm anh luyến tiếc buông tay, chỉ muốn ôm cô như vậy mãi, không bao giờ buông tay ra nữa.

Hughes thoả mãn ôm thân hình mềm mại, ngửi được mùi hương của cô, dục vọng vừa áp xuống lại ngo ngoe rục rịch.

Lần này, anh không động, yên lặng chịu đựng.

Người nào đó vốn nên ngủ mơ lại bị người nào đó tra tấn đến khó chịu.

Thật ra, lúc Hughes mở cửa, Bắc Vũ Đường đã cảnh giác.

Cô chỉ là muốn xem anh định làm gì, nên vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.

Không ngờ anh lại lén lút làm những chuyện này.

Mới nãy dưới thế công của nụ hôn sâu kia, cô suýt nữa không nhịn được mà đáp lại anh.

May mà vẫn còn chút tỉnh táo.

Nếu không, tiếp tục nữa thì sẽ hoàn thành chuyện chưa hoàn thành trong thư phòng mất.

Bắc Vũ Đường cho rằng anh hôn trộm xong thì sẽ về, nào biết người này vậy mà lại ôm cô ngủ.

Càng quá mức hơn là, người anh em nào đó của anh vẫn luôn chọc cô!

Bộ dạng này thì làm sao mà cô ngủ được nữa!

Bắc Vũ Đường bực mình, thật muốn một chân đá người đàn ông này xuống giường.

Bắc Vũ Đường cử động, muốn tránh cái đang chọc mình kia, nhưng mà, động tác vô ý càng làm tên kia thêm phấn chấn tinh thần.

Hughes kêu lên một tiếng, đôi tay hữu lực vòng lấy cô, không cho cô tiếp tục vặn vẹo.

Nếu cô còn vặn vẹo nữa, anh sợ anh không khống chế được.

Bắc Vũ Đường ý thức được không ổn, cũng bị gia hoả phấn chấn vô cùng kia doạ, tức khắc ngoan ngoãn không dám động, tuỳ ý anh ôm chặt mình.

Cô chỉ cảm thấy cả người bị anh khoanh lại, nằm trong ngực anh, quanh thân đều là hơi thở cua anh, ngửi hơi thở thuộc về anh, cảm thấy yên ổn trước nay chưa từng có.

Dần dần, mí mắt cô trầm xuống, hô hấp cũng dần trầm ổn.

Hughes thoả mãn ôm cô, nặng nề ngủ.

Chờ đến khi anh tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau.

Vừa mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt say ngủ thơm ngọt của cô, tâm tình anh lần đầu tiên vô cùng tốt.

Hughes vươn tay, không đụng vào mặt cô, thấy hàng mi cô hơi rung động, có dấu hiệu sắp tỉnh.

Anh đột nhiên nhớ ra, vội buông cô ra, rón ra rón rén chạy về phòng mình.

Chờ đến khi Bắc Vũ Đường hoàn toàn tỉnh lại, phát hiện người bên cạnh đã không ở.

Cô sờ sờ phần giường bên cạnh, vẫn là ấm áp, hẳn là anh mới rời đi không lâu.

Bắc Vũ Đường nghĩ đến hành động tối hôm qua của anh, cảm thấy dở khóc dở cười.

Rửa mặt xong, Bắc Vũ Đường xuống nhà.

Hầu gái dẫn cô vào nhà ăn, lúc đến nơi, Hughes đã ngồi chờ ở chủ vị.

"Chào buổi sáng." Bắc Vũ Đường làm bộ như không có việc gì mà chào hỏi.

Hughes đặt báo trong tay xuống, "Chào buổi sáng."

Bắc Vũ Đường dư quang chú ý anh.

Người đàn ông làm chuyện xấu xong vẫn còn đạm nhiên này làm cô có xúc động muốn chọc phá anh quá. Nhưng mà nghĩ đến cái giá sau khi chọc phá anh xong, người này hẳn sẽ công khai hành động, nên cô lựa chọn không nói.

Hầu gái bưng bữa sáng kiểu Trung lên, Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi chủ vị, xem ra vẫn còn nhớ món cô thích.

Dùng xong bữa sáng, cô còn tưởng anh sẽ đến công ty, không ngờ anh lại dẫn cô đi du sơn ngoạn thuỷ.

Hai người giống như một đôi tình nhân bình thường, chụp ảnh ở những điểm du lịch trứ danh, xếp hàng ở trước những quán ăn vặt nổi tiếng. Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ đôi, Bắc Vũ Đường dừng bước.

"Chúng ta vào xem."

Hughes đi theo cô vào cửa hàng, Bắc Vũ Đường nhìn những bộ đồ đôi rực rỡ muôn màu, cuối cùng chọn bộ Cậu bé Bọt Biển.

"Chúng tôi lấy bộ này."

"Được."

Bắc Vũ Đường nhét bộ đồ nam vào tay Hughes.

Hughes nhìn bộ đồ ấu trĩ trong tay, "Thật sự muốn mặc sao?"

Thật ra anh muốn nói anh có thể không mặc không?!

"Muốn." Bắc Vũ Đường cười nói.

"Được rồi." Hughes nhận mệnh cầm quần áo đi thay.

Bắc Vũ Đường thay quần áo rất nhanh, lúc cô ra, phòng bên cạnh vẫn không có động tĩnh.

"Xong chưa?" Bắc Vũ Đường gõ cửa phòng bên cạnh.

"Rồi." Một giọng nói nặng nề vang lên, sau đó cửa phòng quần áo mở ra, người đàn ông đã cởi bộ tây trang soái khí, mặc một bộ quần áo vô cùng không hợp thân phận của mình xuất hiện.

Cảm giác này giống như...... Không phải khó coi, chỉ là cảm thấy có chút buồn cười.

Người phục vụ trộm ngắm Hughes một cái, chỉ thấy anh rút đi tây trang, mặc bộ đồ đôi bình thường hưu nhàn vẫn quý khí như trước, ngay cả bộ quần áo cũng dường như cao cấp hơn vài bậc.

Đương nhiên đây là người không quen anh cảm thấy vậy.

Nếu là người quen anh, thấy anh như vậy, lại là một cảm giác khác.

Bắc Vũ Đường nhìn anh từ trên xuống dưới, gật đầu, "Rất đẹp."

"Thật vậy sao?"

Hughes biệt nữu nhìn bộ quần áo, nhưng thấy cô mặc giống mình, yên lặng ép sự biệt nữu đó xuống, nhìn nhìn lại bỗng thấy vui sướng.

Bởi vì bộ đồ này thể hiện họ là một đôi, cô là của anh.

Nghĩ vậy, Hughes hoàn toàn không bài xích, nhìn bộ quần áo trên người, càng nhìn càng vừa lòng.

Rời khỏi cửa hàng, hai người lập tức bị người đi đường chú ý. Hai người vốn cao gầy, diện mạo và khí chất xuất chúng, hơn nữa còn mặc bộ đồ đôi sáng chói, càng hấp dẫn ánh mắt của người khác.

"Bọn họ mặc đồ đôi đẹp thật đấy."

"Soái ca mặc bộ đó thật đáng yêu, bạn gái anh ấy cũng dễ thương nữa."

"Chồng ơi, chúng mình cũng đi mua một bộ nha~!"

Dọc đường nghe được không ít những lời như thế, nhưng mà, bảo tiêu luôn âm thầm bảo vệ hai người thấy Boss anh minh thần võ nhà mình mặc bộ quần áo này ra ngoài, tròng mắt suýt rơi xuống đất.

Đây... Đây vẫn là Boss lãnh khốc mà họ biết à!