Quả thật, không chỉ mình Hà Sở Hi mà Kỷ Quan Lan còn thấy khiếp sợ khi nghe tin, mà cả Lạc Yên khi nghe điện thoại của Hạ Lan Thịnh cũng không thể tưởng tượng được.
Đào Yêu an bài cho cô thân phận cô nhi, cô cũng cho rằng thân phận của cô cũng chỉ là cô nhi, không nghĩ cô lại có một thân thế to lớn như thế.
Nghe Hạ Lan Thịnh nói Hạ Lan lão gia đang ở trong bệnh viện, cô nghĩ có thể cô thật sự có thân nhân, liền vội vàng chạy về Đế Đô, ra thẳng đến sân bay. Lúc này, cô mới nhận ra mình quên không mang điện thoại theo.
Cũng may Hạ Lan Thịnh đến đón cô ở sân bay, chứ không thì cô cũng không biết nên liên hệ với người khác như thế nào.
Đang trên đường tới bệnh viện Hạ Lan lão gia nằm, Lạc Yên mới được nghe Hạ Lan Thịnh kể về thân thế của mình.
Nguyên lai mẹ của nàng ở thế giới này là cô ruột của hắn - Hạ Lan Hinh.
Đây là một câu chuyện cũ kỹ về thiên kim yêu tiểu tử nghèo, Hạ Lan Hinh thích bố của cô - Sở Nham. Tình yêu của hai người đều bị cả Hạ Lan gia tộc từ trên xuống dưới phản đối. Vì vậy, Hạ Lan Hinh không quan tâm mà quyết liệt theo ý mình, cuối cùng, bà cũng được theo ý nguyện của mình, được gả cho người mình yêu.
Hai người kết hôn với nhau, sau một thời gian tốt đẹp, ngày vui chả được bao nhiêu thì Sở Nham vào một lần ngoài ý muốn mà bị tai nạn xe cộ. Hạ Lan Hinh đau đớn muốn chết, đúng lúc nàng biết mình có thai, tự nhiên lại không thể rời đi cùng người yêu.
Sau đó, khi Hạ Lan Hinh hạ sinh Lạc Yên được mười tháng, tinh thần liền xảy ra vấn đề sau khi Sở Nham có chuyện, thường xuyên hồn vía lên mây, đã làm mất tích Lạc Yên.
Sau khi mất con gái, tinh thần Hạ Lan Hinh càng thêm nghiêm trọng. Lúc này, Hạ Lan gia đã tìm được người, liền cho bà về tìm bác sĩ trị liệu tâm lí.
Lúc ấy, kí ức của Hạ Lan Hinh bị ngắt quãng, căn bản không nhớ được Lạc Yên, đến khoảng thời gian trước, khi Hạ Lan lão gia sinh bệnh nằm viện, Hạ Lan Hinh nhìn những đứa trẻ được sinh ra, mới nhớ lại được kí ức bị mất đi.
Hạ Lan Hinh liền nhờ người trong nhà giúp bà tìm kiếm đứa con gái bị mất. Người nhà Hạ Lan cũng không ôm bất cứ hi vọng gì, vì một đứa con đã mất tích hai mươi năm về trước, có thể tìm ở đâu được chứ? Nhưng mà vì để Hạ Lan Hinh an tâm, bọn họ vẫn phái người đi tìm.
Trong khoảng thời gian này, Lạc Yên xuất hiện trước mặt công chúng nhiều, lại cùng Kỷ Quan Lan nháo ra tai tiếng. Hạ Lan gia với Kỷ Quan gia quan hệ vốn dĩ không tồi, liền khó tránh khỏi việc để ý đến Kỷ Quan Lan và người cùng nháo ra tai tiếng. Kết quả là trong lúc lơ đãng để ý, bọn họ phát hiện ra một vấn đề lớn!
Lạc Yên cùng Hạ Lan Hinh có bảy, tám phần tương tự.
Bọn họ đặt ra một giả thiết lớn, Lạc Yên có lẽ là đứa con gái mất tích của Hạ Lan Hinh.
Cứ theo phương hướng này tìm, sự tình phía sau dần rõ ràng. Lạc Yên quả thật là con của Hạ Lan Hinh và Sở Nham, DNA sẽ không lừa người, tiếp đến chỉ còn việc tương nhận.
“Bà ấy rất nhớ cô, người vẫn luôn tự trách mình việc làm lạc mất cô.”
Lạc Yên còn chìm đắm trong chuyện xưa kể quý thiên kim cùng tiểu tử nghèo, nghe Hạ Lan Thịnh nói như vậy, trong lòng liền có chút phức tạp.
Ở thế giới này, có người như vậy để ý đến ngươi, quan tâm ngươi, luôn làm ngươi đặc biệt ấm lòng.
Lạc Yên rất trân trọng phần tình cảm này. Ngay từ đầu lúc nhận được điện thoại của Hạ Lan Thịnh, cô còn có chút không thích ứng nói, hiện tại đã có chút mềm lòng.
“Tôi không có việc gì, tôi được người hảo tâm đưa đến cô nhi viện, nơi đó người rất tốt, tôi không có bị ai khi dễ hết…”
Lạc Yên lục lại kí ức mà Đào Yêu đưa cho mình, đem tình hình chính mình mấy năm qua nói cho Hạ Lan Thịnh biết.