Lạc Yên tỏ vẻ "Nếu các ngươi muốn nhìn, tỷ tỷ liền cho các ngươi xem, tuy nhiên có chịu nổi hay không cũng không liên quan đến chuyện của ta".
Cẩm Tú cung "Thiện lương" đã nhiều năm, lúc này đã chứng minh cho võ lâm thiên hạ thấy, Cẩm Tú cung các nàng không dễ chọc!
Ma âm đại pháp vừa phóng ra, những kẻ này căn bản là không đủ "trình" để chơi với Lạc Yên. Lúc nàng mở miệng hỏi người đứng sau làm chủ bọn chúng, bọn chúng lại thi nhau cắn túi độc trong miệng tự sát.
Lạc Yên ngăn cản không kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ thu đàn. Chỉ là lúc chuẩn bị lên lầu, mắt nàng đảo qua bốn phía, ánh mắt đào hoa mang theo khí thế hùng hổ doạ người, môi đỏ hé mở, thanh âm thấp nhu uyển chuyển truyền tới lỗ tai mỗi người.
"Không biết các vị xem biểu diễn có thấy hay không?"
Ngay lập tức, tiếng đóng cửa sổ vang lên liên tục, Lạc Yên cong cong đôi mắt. Đang muốn thu lại ánh mắt, lại liếc thấy trong đó có một cái cửa sổ chưa đóng, trong mắt bỗng nhiên xẹt qua một tia ý cười.
Ồ, thì ra hắn đã tới rồi giang thành a~
Như vậy, đêm nay nàng đi "đòi nợ", hẳn là không có gì vấn đề đi?
Ở nhã gian, Tần Thương quay đầu lại quan sát Tô Trầm Sương, ngữ khí mang vài phần vui sướng khi người gặp họa: "Sư đệ, hình như nàng vừa nhìn đến đệ nha."
Tô Trầm Sương thần sắc không đổi, nghe vậy liền nhàn nhạt mở miệng nói: "Sư huynh, người ngồi ở cửa sổ là huynh đấy."
"Không giống nhau không giống nhau." Tần Thương cười nói, "Người Lạc Yên coi trọng là đệ a."
Người giang hồ nói, hai đồ đệ của "Kiếm ma" đều là kiếm khách thanh lãnh đạm mạc. Tin được chắc?
Chân chính lãnh đạm chỉ có một Tô Trầm Sương.
Mà Tần Thương, hắn chỉ biểu hiện lãnh đạm trước mặt người không phải thân thích mà thôi, còn đối với vị người nhà thân thiết này, gương mặt thật của hắn liền lộ rõ ra.
Hãy tưởng tượng ra hình ảnh Tần Thương suốt ngày lảm nhảm không nguôi "đùa giỡn" sư đệ nhà mình.
Tiếc là Tô Trầm Sương là thật sự lãnh đạm, mặc kệ Tần Thương nói như thế nào, hắn cũng chưa từng thay đổi sắc mặt.
Tần Thương cảm thấy rất không thú vị, chỉ có thể rầu rĩ lùa cơm, nghĩ thầm, hắn cứu không được vị sư đệ này rồi, cái này tuyệt đối không thể trách hắn! Xu hướng giới tính của sư đệ nhà mình rõ ràng là kiếm nha!
Bên này, Tần Thương cùng sư đệ đang ở trạng thái "Tương ái tương sát", thì một bên kia, Lạc Yên cũng chính thức cùng sư tỷ nhà mình chạm trán.
"Sư tỷ, tỷ vì sao lại chật vật như này?"
Sau một trận hàn huyên, Lạc Yên cũng không kìm được hỏi đến vấn đề này.
Tuy rằng nói giá trị vũ lực của Tiết Nguyễn Nguyễn đối với nàng không cao, nhưng ít nhất trên giang hồ cũng là cao thủ số một số hai đấy, sao có thể có bộ dáng chật vật tột cùng như vậy được?
Nói đến cái này, trong lòng Tiết Nguyễn Nguyễn liền nổi bão, nhịn không được mà oán trách mở miệng nói: "Chuyện này tuyệt đối không thể trách ta, ta là bị nha đầu thúi Phó Thanh Ti kia liên lụy!"
Nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của nàng, Lạc Yên tự nhiên cảm thấy buồn cười.
Hai người Tiết Nguyễn Nguyễn và Phó Thanh Ti, trời sinh đã khó chung đụng. Tuy các nàng là sư tỷ muội nhưng Lạc Yên lại cảm thấy chỉ cần hai người đó đụng mặt nhau, không tới một giây sẽ xảy ra chuyện.
Phó Thanh Ti là Đại sư tỷ, chỉ có Tiết Nguyễn Nguyễn luôn kêu cả tên lẫn họ là Phó Thanh Ti, một chút kính trọng đều không có.
Mà tính tình Phó Thanh Ti lãnh đạm, nhưng chỉ cần đụng tới Tiết Nguyễn Nguyễn, nàng ăn phải thuốc nổ giống vị kia, ngay lập tức có thể bùng lên.
Lúc trước Lạc Yên còn cười bảo, nếu hai người là một nam một nữ, chắc chắn là một đôi hoan hỉ oan gia.
Nhưng mà Phó Thanh Ti và Tiết Nguyễn Nguyễn tuy rằng không hợp nhau, nhưng lúc ở bên ngoài, các nàng vẫn có thể đứng cùng một chiến tuyến.
Chỉ là lần này xem ngữ khí của Tiết Nguyễn Nguyễn, hình như là rẽ sang đường khác với Phó Thanh Ti a.