Đến tột cùng là ai chán ghét như vậy? Hơn nửa đêm rồi không đi ngủ đi, đánh đánh cái gì a?
Nam Cung Dao ở một bên ngủ thật sự sâu, tiếng đánh nhau cũng không đánh thức được nàng. Lạc Yên che đầu lại, muốn ngăn chặn những thanh âm kia, bất quá hiệu quả cách âm của khách điếm thật sự quá kém, tiếng binh khí giao kích truyền tới, nàng không thể nào bỏ qua được.
Lạc Yên đợi đại khái nửa nén hương, thanh âm bên ngoài vẫn không biến mất. Nàng không kiên nhẫn mà kéo chăn ra, ngồi dậy, chuẩn bị thăm hỏi "Người trợ hứng" cho giấc ngủ của nàng.
Tay phải Lạc Yên vừa động, một sợi tơ vàng tinh tế từ cổ tay áo của nàng vụt ra, cuốn lấy Phượng Hoàng Cầm trên bàn.
Lạc Yên nhảy dựng lên, trực tiếp từ trên giường nhảy ra cửa sổ, cuối cùng dừng trên nóc mái phòng trọ của nàng.
Giày nàng cũng không đi, đôi chân trắng nõn bị khí lạnh ban đêm xâm lược, ngón chân đáng yêu không khỏi cuộn tròn lại.
Lạc Yên thừa dịp ánh trăng thấy được hai người đang đánh nhau.
Tuy rằng bọn họ không đi vào khách điếm, nhưng mà vị trí bọn họ đánh nhau rất gần phòng nàng. Vốn dĩ người tập võ đã có thính lực tốt hơn người bình thường, cho nên tiếng bọn họ đánh nhau cứ truyền vào lỗ tai nàng.
Lạc Yên hừ nhẹ một tiếng, ngón tay mảnh khảnh dừng trên dây đàn, nàng âm thầm vận khởi Ma Âm đại pháp.
Thiếu nữ rũ mi tiện tay đàn, một khúc tiếng đàn giống như tiếng trời vang lên, kinh động bóng đêm mỹ lệ.
Hai người đang đánh nhau cũng dừng, bất quá rất nhanh đã tiếp tục lại.
Lạc Yên cười cười, nụ cười này giống như yêu tinh, câu hồn đoạt phách. Nhưng nếu là người quen thuộc với nàng, bọn họ nhất định sẽ biết, đây là điềm báo nàng tức giận.
Lạc Yên thật là sinh khí, hai cái người kia cư nhiên không đem nàng để trong mắt dù chỉ một chút, giống như tiếng đàn này chỉ là để trợ hứng cho cuộc giao tranh của bọn họ vậy.
Tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, tiếng đàn giống như nước gợn nhộn nhạo. Hai cái người kia ban đầu cảm thấy không có gì, nhưng thời gian quan đi, bọn họ liền cảm giác được nội lực của mình chậm rãi biến mất, động tác cũng thong thả lại rất nhiều.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều phát giác được tiếng đàn này không đơn giản.
Dựa theo suy nghĩ của người bình thường, bọn họ hẳn là phải dừng lại, đi tìm người đánh đàn, bảo nàng dừng lại.
Chính là hai người này không có, ngược lại, ý chí chiến đấu trên người bọn họ càng được cường hóa lên một ít, binh khí lại lần nữa được giao kích.
Bọn họ thế nhưng làm lơ tiếng đàn, tiếp tục đánh nhau!
Lạc Yên không khỏi có chút tức giận, thầm nghĩ nếu nàng không hảo hảo giáo huấn bọn họ, nàng liền thẹn vì Cẩm Tú Cung thiếu cung chủ!
Kỳ thật, hai người kia cũng không phải là làm lơ tiếng đàn, chỉ là bọn họ thừa dịp có tiếng đàn mà khiêu chiến lực nhẫn nại của chính mình thôi.
Bất quá Lạc Yên không biết a, nàng cho rằng bọn họ không để tiếng đàn của nàng trong lòng, tốc độ của tay cũng càng lúc càng nhanh, một đợt rồi một đợt tiếng đàn nhộn nhạo giết người phát ra.
Cuối cùng, cũng không biết trải qua bao lâu, hai người kia rốt cuộc cũng không chống cự được, cùng nhau ngừng lại, che ngực phun ra một ngụm máu tươi.
Lạc Yên nhìn tình huống này, vừa lòng mà thu tay, ôm đàn đứng lên, bay xuống trước mặt bọn họ. Nàng muốn nhìn xem, đến tột cùng là hai người nào không có mắt như vậy, thế nhưng lại khiêu chiến Ma Âm đại pháp của nàng.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ ôm đàn đạp không mà đến, trên người nàng chỉ mặc áo đơn tố sắc. Gió nhẹ tập tới, nhộn nhạo ra một làn sóng, đôi mắt đào hoa liễm diễm của nàng tựa như ảo mộng, loáng thoáng tựa hồ lộ ra vài phần yêu khí câu hồn đoạt phách.
Đỏ bừng môi hơi hơi giơ lên, để cho người chú ý chính là nàng không một vật liên đủ, nó bị một tia tơ hồng quấn lấy, bạch lộ ra hồng, càng thêm có vẻ câu nhân.
Vòng là bọn họ đều không phải trọng sắc đẹp người, cũng không khỏi mà sửng sốt một cái chớp mắt.