Mau Xuyên Hoàn Thành Nhân Sinh

Chương 17



Nhạc Ly đứng ở ngoài chờ có chút mỏi, ở đây lại tối, nàng còn bị muỗi đốt nữa.
- Ai da.
Nhạc Ly lấy tay vỗ muỗi, nàng đành phải đi gần lại chỗ sáng để tránh khỏi bị đốt.
"Két"
Tiếng cửa mở vang lên, Nhạc Ly lập tức lấy lại tinh thần, nàng đi về phía A Nhất, tiếp nhận người, rồi dìu Lam Họa đang hôn mê lên xe ngựa, sau đó nàng thúc giục A Nhị bắt đầu đánh xe đi.
Xe ngựa bắt đầu đi ra kinh thành, hướng tới bến cảng.
- Đồ vật đã lấy được chưa?
Nhạc Ly ngồi trong xe ngựa hỏi A Nhất, A Nhất sau khi trở về đảm bảo không lưu lại dấu vết, cũng đã trở lại hội họp với nàng.
- Đương nhiên rồi, vì lấy được cái này, ta đã phí không ít công sức.

Đúng rồi, sao ngươi lại có thể liên lạc được với Thái tử.
A Nhất rất là ngạc nhiên khi biết Nhạc Ly liên hệ với Thái tử - Cổ Bàn, chuyện hợp tác mở ra chiếc ngọc bội thần kì kia.

Trước đó Thái tử sai hắn theo dõi bọn tướng quân, xem khi nào họ mở ra được vì Cổ Bàn cũng phải đến tận mắt chứng kiến chuyện tiên nhân.


Nhưng đã một thời gian mà đám người tướng quân vẫn không thể mở ra, đang lúc Cổ Bàn nôn nóng, thì nhận được thư tín của một thương nhân, dâng kèm theo lễ vật, nói rằng biện pháp của tướng quân là sai lầm nên không thể mở được.
Ban đầu Cổ Bàn cũng do dự, nhưng tình huống như thế này, hắn cũng chỉ có thể tin tưởng vào.

Sau đó hai người liên lạc với nhau, lên kế hoạch, mới có tình huống bây giờ.
Nhạc Ly không trả lời, trong lòng đang rỉ máu, thực sự tiền nàng có được đều là tiền bán dược liệu, vì phải hoàn thành nhiệm vụ, Nhạc Ly đã bỏ ra hết số tiền tích góp từ khi đến đây, mà bây giờ thì hết sạch rồi, nàng lại trở thành kẻ không xu dính túi.
Xe ngựa dừng lại.
Cổ Bàn đứng đợi sẵn ở bến tàu.

Nhạc Ly nhìn thấy Cổ Bàn cúi đầu hành lễ, dù sao cũng là Thái tử, nên phải cung kính.
Vì phải ra biển, nên phải chuẩn bị vật tư đầy đủ, trong lúc đó bọn họ phải chờ.
Trong thời gian đợi vật tư được sắp xếp lên thuyền.

Vì để chứng tỏ mình không nói dối, Nhạc Ly đã lấy ra "đá tím" triển lãm cho đám Cổ Bàn xem, lúc này hắn mới thực sự tin tưởng, đồng thời cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
Tôn Quyền truyền thư tín cho Dung Thiên, muốn trao đổi với y về nơi ở hiện tại của lão tướng quân.

Nếu chuyện này không giải quyết, hắn sẽ mất ăn, mất ngủ vì lo sợ lão tướng quân kia báo thù, vậy nên hắn không thể ngồi chờ, hắn phải chủ động.

Hắn nhịn đau hứa hẹn sẽ cắt một phần đất của một tỉnh ở biên giới cho nước Ngụy, hắn biết Dung Thiên bây giờ đang cần công lao để củng cố địa vị hoàng đế của mình, nên Dung Thiên chắc chắn sẽ đồng ý hợp tác với hắn.

Nếu là nước Triệu, thì chưa chắc sẽ đồng ý.
Hôm nay, hắn thu được tin tức, liền lập tức sai người âm thầm đi đến chỗ ở của tên họ Lam kia, sau hôm nay hắn đã có thể ngủ yên rồi.
Dung Thiên không thấy tin tức của Diêu Trì đã được một ngày rồi, hắn vốn muốn báo cho Diêu Trì tránh mặt khỏi chỗ Lam tướng quân một đoạn thời gian, bởi vì hắn biết, sau khi nhận được tin tức hắn gửi, Tôn Quyền sẽ gấp không chờ nổi phái người đến trừ tận gốc tránh đêm dài lắm mộng.
Nhưng tin tức hắn gửi đi lại không thấy hồi âm, hắn chỉ có thể lại tự mình đi đến.

Dù sao bỗng nhiên xảy ra sự cố khiến hắn rất bất an.
Diêu Trì mơ màng tỉnh lại, không rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì, bám vào bàn, hắn khó khăn mới đứng dậy, nhìn xung quanh đều là người ngất ra đó, hắn đi đến lay người nọ, không có hiệu quả, hắn từ bỏ, định đi ra giếng lấy nước để cho họ tỉnh lại.

Thì bỗng hắn nghe thấy tiếng binh lính đi đến.

Không rõ tình hình hiện tại, Diêu Trì vội núp vào góc khuất phía hậu viện đằng sau.
Chuyện sau đó cho dù là hắn lăn lộn trên giang hồcũng cảm thấy sợ hãi và có điểm cảm thán mạng người không đáng giá.


Người đến là quan binh, mặc kệ những người đang hôn mê bất tỉnh, đều không tránh khỏi một nhát kiếm vào cổ.

Bọn binh lính bắt đầu đi lục soát, đi tìm hết các phòng, các chỗ có thể ẩn nấp.

Hắn chỉ đành phải ra khỏi đây bằng cách bơi từ hồ ra, hồ với con sông gần đó thông với nhau.
Thuyền đã ra khơi được hai ngày, mọi thứ trên thuyền được chuẩn bị rất chu đáo, Nhạc Ly hoàn toàn không hề có cảm giác như đang trên biển.
Nhìn không trung một màu xanh lam, những chú chim hải âu đang bay lượn, Nhạc Ly cảm giác đứng trước thiên nhiên, con người thật nhỏ bé.
- Sắp đến mục đích địa chưa?
Nhạc Ly hỏi A Nhất.
- Sắp đến rồi, đừng lo lắng.
A Nhất thuận tiện an ủi một câu, lại tiếp tục công việc của mình.
Mấy ngày lênh đênh trên biển, nhìn mãi một khung cảnh có chút nhàm chán.

Lam Họa thì lại say tàu, thân thể không được tốt, bây giờ đang nghỉ ngơi.

Trên thuyền cũng chỉ có nàng với Lam Họa là nữ, đôi lúc cũng có chút không tiện.
- Đến nơi rồi.
A Nhất đứng ở ngoài cửa thông báo một tiếng.
- Ta biết rồi, chúng ta sẽ ra ngay.
Nhạc Ly đang múc cháo cho Lam Họa ăn.

Xong xuôi nàng giúp Lam Họa thay y phục rồi mới đi ra ngoài.
Ở ngoài Cổ Bàn cũng đã đứng sẵn ở đó.
Lần này bọn họ đến một hòn đảo nhỏ.

Nơi được cho là cổng tiên môn.
Nhạc Ly dìu Lam Họa vào một nhà gỗ nhỏ ở ven bờ biển.

Vừa định đi ra ngoài, Nhạc Ly cảm thấy mình phía trước có điểm mơ hồ, sau đó Nhạc Ly ngất đi, Lam Họa cũng lại hôn mê.
Ở ngoài Cổ Bàn thấy hai người một lúc mà vẫn chưa ra, có chút bất an, bèn gõ cửa, không thấy ai trả lời.


Hắn hít một hơi, vừa mở cửa ra, thì thấy hai người đang ngất ở đó.
- Tỉnh, tỉnh, Lam Họa, Nhạc Ly.
Cổ Bàn lay Lam Họa rồi lại lay Nhạc Ly, thấy hai người vẫn không tỉnh.
- A Nhất, A Nhị, hai người bọn họ bị hôn mê rồi.
Cổ Bàn lớn tiếng gọi.

Hai người kia cũng đi vào.

Được một lát, họ cũng cảm thấy trước mắt mơ hồ, trước khi ngất đi, Cổ Bàn không rõ ai đã thả thuốc mê cho bọn họ.
Đều nói quan trường như chiến trường.

Kỳ thật thương trường cũng là giống nhau đạo lý.

Khi Nhạc Ly còn là một cái hài tử, từ ôm rau ngâm cái bình đi khắp hang cùng ngõ hẻm bắt đầu, liền cùng các màu bất đồng người giao tiếp.

Nơi này chỉ sợ nhìn không ít sắc mặt, bị không ít xem thường, cũng ăn không ít mệt, lúc này mới học ngoan.

Cùng đại nhân làm buôn bán, không bồi đi vào, ngược lại một chút làm đại.

Có thể nói, nàng trải qua, gặp qua, cũng đều là nhất phức tạp nhân tâm.

Tại hạ tầng vùng vẫy giành sự sống, vì tồn tại, động tâm nhãn tử, nơi nào thiếu được đâu.
Nhạc Ly đứng dậy, vuốt lại nếp gấp trên y phục, nhìn đoàn người hôn mê, nàng cong môi cười.