Sợ lộ ra sơ hở, phấn trên mặt bà bị nàng nhẹ nhàng làm mờ đi một chút.
Thừa dịp nương đang được chiếm tiện nghi mà cao hứng, vội vàng mở miệng giải thích: "Hôm qua con đi tới đình thượng bị vấp ngã vào trong ao, là Tiêu Trần ca ca đã cứu con."
Tô thị được bảo bối hôn một cái, cười đến ngọt ngào, nghe được lời này, khuôn mặt cứng đờ chớp chớp mắt, ngược lại biến thành kinh ngạc.
"Cái gì? Là tiểu tử kia cứu con?"
Phó Khuynh gật gật đầu, "Nếu không phải Tiêu Trần ca ca, con đã sớm mất mạng."
"Không được nói bậy, tiểu bảo từ nhỏ chính là Vương Hậu, tương lai làm Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ."
Phó Khuynh cười không lộ răng: Ta cứ vờ nghe nương làm người vui vẻ, nói cái gì cũng được, dù sao Tiêu Khuynh sáu tuổi hẳn là sẽ không hiểu gì.
"Nương, người về sau nhất định phải đối tốt với Tiêu Trần ca ca, hắn là ân nhân cứu mạng của con." Phó Khuynh châm chước một phen, làm nương không có khả năng chống đối, còn không bằng chuyển biến liền tiếp thu.
Tô thị quả nhiên đồng ý, "Được, theo ý con."
Một tay vuốt ve tóc nữ nhi, lâm vào suy nghĩ.
Tiêu Trần đứa nhỏ này, cho dù lão gia không nói, bà cũng biết hắn cũng không phải thân sinh cốt nhục của ông ấy.
Mấy năm nay thuộc hạ đều cho rằng hắn là đứa không mẹ là thiếu gia con của vợ lẽ, khi dễ nhục mạ hắn, bà đều biết.
Nhưng mà bà quan tâm chuyện gì? Bà đời này chỉ nghĩ bảo vệ tốt phu quân cùng hài tử của mình, đừng rơi vào kết cục giống Tử Hạm -- thân biệt ly, bỏ rơi con nhỏ.
Hiện giờ hắn cứu nữ nhi mình, vậy phải nói cách khác.
......
Phó Khuynh ở nơi đó dùng cơm trưa cùng mẫu thân sau đó vội không ngừng chạy về Lộng Mai Uyển, lúc này Lộng Mai Uyển đã rực rỡ hẳn lên, giờ không còn là tiểu viện hoang phế dơ bẩn như đêm qua.
Đứng dậy đẩy cửa phòng, cũng không có thấy Tiêu Trần, lại ở trong sân tìm một vòng, như cũ không thấy tung tích hắn.
Đúng lúc này, tiếng nước vang đến bên tai, Phó Khuynh cách thật xa cũng bị bắn một thân vệt nước.
Ngước mắt nhìn lại, hồ nước trong viện hiện ra một người, nàng tập trung nhìn vào, đúng là Tiêu Trần.
Cũng không rảnh lo chuyện khác, chạy chậm đến bên cạnh ao, "Ngươi vì sao lại ở trong nước?"
Nhân vật chính bị hỏi đang ngơ ngác giờ mới hoàn hồn.
- -
Bởi vì đây là nơi hắn cho rằng an toàn nhất!
Ngày trước vừa nghe thấy tiếng bước chân, hắn liền sẽ trốn vào trong nước, nín thở, thẳng đến khi những người đó rời đi hắn mới ngoi lên.
Ngày xưa đi học cũng biết bơi lội, đây cũng là nguyên nhân hắn hôm qua vì cái gì có thể đem nàng từ trong nước cứu lên.
"Mau ra đây đi, trong nước lạnh lắm, ở lâu trong nước không có tốt đâu!" Thấy hắn không có động tĩnh, Phó Khuynh nhịn không được thúc giục nói.
Ngay sau đó, đem bàn tay tới trước mắt hắn.
Tiêu Trần lặng thinh trong chốc lát, thử thăm dò rồi đem tay đặt trên tay nhỏ mum múp.
Cảm giác ấm áp theo từng đầu ngón tay, như là lan tràn trong đáy lòng hắn.
Nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên cảm thấy nhịp tim mới sống động, nhảy lên.
Hắn rất nhẹ, Phó Khuynh nhẹ nhàng dùng một chút lực liền đem hắn từ trong nước túm lên, âm thầm ở trong lòng suy nghĩ: Ăn thịt, bổ thân thể!
Lệnh hạ nhân nấu nước hầu hạ hắn tắm, lại truyền đại phu vào trong phủ vì hắn một lần nữa xin thuốc, lúc sau lại bồi hắn dùng cơm trưa.
Phó Khuynh vuốt bụng tròn vo, híp mắt buồn ngủ.
Khi là tiểu hài nhi cũng khá tốt, cảm giác ăn nhiều cũng nhiều, buồn ngủ đến khi ăn no.
Quay đầu đối với người nọ đang ở bên cạnh nói: "Ta đi về ngủ trưa trước, bữa tối lại đến xem ngươi."
- -
Đến từ sâu trong linh hồn tác giả dò hỏi:
Khuynh béo, có phải hay không một ngày chén sáu bữa cơm?
Phó Khuynh: Hơn một chút ~ có người nuôi ta, ta liền vui vẻ ~