Thẩm Mặc Bạch nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô, đáy lòng lại mềm vài phần, đành phải dùng hành động chứng minh hắn có bao nhiêu nguyện ý.
Đứng dậy, thân mình thon dài của hắn lướt tới chỗ Phó Khuynh, đi đến chỗ ngồi của cô, bởi vì vị trí của cô nằm cạnh lối đi nên vô tình đụng vào đồ vật của người khác, trực tiếp đem sách vở liên quan cùng bàn đơn nâng lên đi giữa lối đi, đem cái bàn của cô đặt ở ngay bên cạnh hắn.
Phó Khuynh kinh ngạc nhìn hành động của hắn, cho nên, hắn vừa mới trực tiếp tới chỗ cô không phải bởi vì cự tuyệt cô?
Mà là bởi vì muốn giúp cô dọn cái bàn?
Tâm tình phập phập phồng phồng, nhưng không hiểu sao trong lòng có một chút vui vẻ.
Lời cảm ơn còn chưa nói ra đã bị một đạo thanh âm ngoài cửa sổ đánh gãy.
"Lão đại, hôm nay cậu tới sớm như vậy sao không nói một tiếng? Hại tôi thiếu chút nữa đến trễ."
"Lớp các cậu có mấy cái tin đồn lớn cậu có biết không?"
"Cậu khẳng định không biết."
"Đêm qua có người ở diễn đàn trường học thổ lộ với Thẩm Dật! Chính là ở lớp các cậu!"
"Chủ Nhiệm Giáo Dục đều kinh động, bất quá buổi sáng hôm nay người nọ liền đem bài viết xóa."
"Trình độ viết thư tình như vậy còn không bằng tôi đâu! Gọi là gì nhỉ, hình như kêu Tống Khuynh. Thật không có mắt!"
Chu Thâm không có nhìn thấy biểu tình không kiên nhẫn của Thẩm Mặc Bạch, bởi vì nghe được hai chữ "Tống Khuynh" mà trở nên vi diệu, như là khó có thể tin, lại như là ủy khuất?
Sao có thể không ủy khuất? Ngày hôm qua hắn trở lại chung cư còn quay lại hệ thống trường học để kiểm tra tên cô! Hiện tại ngẫm lại, còn không bằng không biết! Ngẫm lại việc hắn vừa mới làm, trong lòng liền dâng lên một trận chua xót. Quan trọng nhất chính là...... Hắn thật vất vả coi trọng sủng vật mới, thế nhưng cô lại không thích hắn? Không lý nào lại như vậy!
Trong nhận thức của Thẩm Mặc, sủng vật cả đời chỉ có thể thích một người, cho nên, hiện tại sủng vật đã có "chủ nhân" yêu thích, hắn đây là lại phải đem sủng vật tặng người khác sao? Không đúng, cô căn bản còn không có thuộc quyền sở hữu của hắn! Trong nháy mắt, chua xót dâng lên, cổ họng toàn là chua xót.
Mà thực hiển nhiên Chu Thâm cũng không biết diễn biến nội tâm của Thẩm Mặc, như cũ lải nhải không thôi nói: "Đúng vậy, chính là kêu Tống Khuynh, trên thư tình còn viết..."
Thẩm Mặc Bạch đã không còn có tâm tình nghe hắn bát quái, ngữ điệu mang theo thập phần tức giận: "Câm miệng! Cả ngày bát quái có phiền hay không? Tốt nghiệp trực tiếp vào làm công ty bát quái được đấy! Còn có, chuyện của người khác cùng tôi có quan hệ gì đâu? Đừng tới làm phiền tôi!"
Sáng sớm liền làm hắn khó chịu, thật đau khổ!!!
Chu Thâm bị ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của Thẩm Mặc dọa, biểu tình cũng dại ra ở trên mặt: Hôm nay lão đại làm sao vậy? Nóng tính như vậy! Đầu tiên là tới trường học sớm như vậy, lại đối với hắn hung dữ như vậy! Hơn nữa bình thường lúc hắn bát quái lão đại cũng chưa nói cái gì a? Hôm nay như thế nào khác thường như vậy?
Mà một bên nhân vật chính của sự việc bị lãng quên, Phó Khuynh dường như hiểu được rõ ràng chân tướng mọi chuyện, bởi vì ban đầu không bao giờ chú ý đến diễn đàn của trường, cũng không có bạn bè, mà cô cũng vừa mới đến, hiện tại mới biết được chuyện này cũng bình thường.
Bất quá, cảm giác gánh tội thay chỉ chính mình mới biết được!
Mặc kệ nói như thế nào, Thẩm Dật cuối cùng cũng là địch nhân lớn nhất của Thẩm Mặc Bạch, việc cô lập tức phải làm bây giờ là kịp thời hướng nam chủ làm sáng tỏ chuyện này.
Cô nhìn thiếu niên sắc mặt âm trầm, mặc kệ hắn có tin hay không cô không quan tâm, có chút lời vẫn là muốn nói.
"Tôi viết thư tình trình độ không có kém như vậy."
Một câu nói chuyện không đâu, làm cả hai người cùng thất thần.
Thẩm Mặc Bạch suy nghĩ chính là: Lời này của sủng vật là đang giải thích với mình sao? Cho nên, cô ấy không có viết thư tình cho Thẩm Dật?