Thình lình nhảy ra ôm làm Phó Khuynh ngây ra một lúc.
Ngược lại nghĩ đến: Hắn... Đây là đang quan tâm nàng ư? Mà không phải oán hận vì mình lừa gạt hắn?
Thẳng đến khi cảm giác ướt nóng từ trên mặt chảy xuống, nàng mới hoàn hồn.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng khóc đi? Thì ra khóc không nhất định là đại biểu cho thương tâm, khổ sở, thống khổ.
Nàng hiện tại cảm thấy trái tim mình bị hầm đến ấm áp, nâng khủyu tay lên một hồi rồi ôm lấy hắn.
Cảm thụ nàng đáp lại, Giang Thời hết sức vui mừng, phần bất an trong lòng cũng càng thêm mãnh liệt, nhẹ nhàng ghé vào đầu vai nàng, hít vào mùi thơm của cơ thể nàng, qua hồi lâu, mới lưu luyến không rời mà buông nàng ra.
Nói đến cũng kỳ quái, tâm tình của hắn hẳn là phải lên xuống phập phồng, hiện tại lại biểu hiện ra cực kỳ bình tĩnh.
Mà nàng, chỉ một ánh mắt, thật giống như đã thấu hiểu hắn.
Phó Khuynh rũ mi mắt nhìn hai người nắm chặt tay, lại ngước mắt nhìn tầm mắt người nọ nóng rực, phim đã qua hơn một nửa.
Hơi cắn môi dưới, nhẹ giọng, nói: "Cái kia, chúng ta không phải tới xem phim sao?"
Nghe vậy, Giang Thời hơi miễn cưỡng đem tầm mắt chuyển dời đến màn hình.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, từ phía bên phải lấy ra bắp rang cùng Coca, "Ta hỏi nhân viên công tác, bọn họ nói xem phim cùng bắp rang và Coca rất hợp."
Trong lòng Phó Khuynh ấm áp, nhận bắp rang cùng Coca, nháy mắt nhìn chằm chằm vào hắn cảm thấy chắc hắn đẹp đến quá phận đi, đột nhiên rất muốn ăn đậu hũ của hắn.
"Vậy ngươi có biết đến nơi này xem phim còn phải làm chút chuyện tình lữ gì hay không?"
Giang Thời chớp mắt ngẩn ra một cái, ngay sau đó hỏi: "Tình lữ?"
Đại não hắn còn chưa có phản ứng lại, trên môi bỗng nhiên dán lên một thứ mềm mại mang theo hương thơm thanh mát.
Cả người cương đến mức đôi mắt cũng không dám chớp.
Hai mảnh môi như vậy dán trong chốc lát, Phó Khuynh còn không thấy hắn có động tác tiếp theo, xoay chuyển đôi mắt, hắn...... Sẽ không phải không biết cái gì là hôn môi chứ?
Cánh môi khẽ run một chút, thử thăm dò dùng đầu lưỡi liếm môi đối phương, thân thể đối phương rùng mình một chút, sau đó lui về phía sau.
Cặp mắt hắn bình đạm như nước, con ngươi gợn sóng làm ánh sáng bị lấn át, mặt ngoài không có nhìn ra biến hóa, chỉ là...... Vành tai hiện lên một mảnh đỏ bừng đã bán đứng hắn.
Phó Khuynh cười khẽ một tiếng, chọc hắn hoàn hồn nhìn lại đây.
Giang Thời nháy mắt nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí nghiêm trang: "Không được, có nhiều người."
Phó Khuynh: "......"
Thẹn thùng cứ việc nói thẳng đi, tôi cũng sẽ không cười nhạo anh đâu.
Nhìn xung quanh lác đác vài cặp tình nhân. Nhiều lắm...... Nhiều thật đó.
Tưởng tượng vậy, Phó Khuynh giơ tay bắt lấy vạt áo hắn, người nọ thuận theo mà phủ kín người, khẽ run lông mi có vẻ rất là vô thố(*).
(*) Vô thố trong câu " Thủ túc vô thố " dịch sát nghĩa là không biết đặt chân tay vào đâu.
Bộ dáng này...... Như thế nào giống như bị đùa giỡn vậy?
Phó Khuynh đang muốn cúi người hôn lên, trong đầu liền truyền đến thanh âm cả kinh rống to của Tả Tả.
"Wow! Cường bạo thiếu nam a! Lưu manh"
"Câm miệng!"
Phó Khuynh ném cho nó một cái xem thường, quyết đoán chặn cuộc đối thoại với Tả Tả.
Cánh môi lại lần nữa lại in lên cánh môi xinh đẹp của người nọ, dùng đầu lưỡi miêu tả cánh môi hắn, trằn trọc triền miên trong chốc lát, đem đầu lưỡi từ từ đi vào giữa hai cánh môi nhẹ nhàng dò xét.
Giang Thời bị nàng lần đầu tiên hôn trộm, tưởng chính là, hôn môi cũng chỉ là dán môi lại với nhau.
Tuy rằng là lần đầu tiên, nhưng tục ngữ nói, không ăn qua thịt heo còn không có gặp qua heo chạy sao?
Nếu còn có lần tiếp theo, hắn nhất định......
Liền ngay lúc nàng lại đem môi dán lại đây, hắn vừa muốn cảm thụ một chút, học cùng nàng tư vị "Hôn môi"......
Môi nàng mềm mại ướt át linh hoạt mà cạy răng môi hắn ra, như là xâm lược lãnh thổ không buông tha một tấc một góc.