Liên tiếp kêu vài tiếng, hệ thống vừa lười lại vừa dễ thương ngay cả cái mí mắt cũng chưa mở.
Phó Khuynh thật sâu thở dài một hơi, ở vi diện trước, nàng giống như đã thông đồng(*) với nam chủ, nhưng sau khi là thông đồng xong...... Lúc sau phát sinh ra cái gì nàng đều không nhớ rõ.
(*)quan hệ, kết nối, móc nối,... kiểu đã gắn kết với nhau (người yêu, vợ chồng)
Những cái hình ảnh đó, nàng càng nghĩ càng mơ hồ, ngay cả nam chủ gọi là gì nàng cũng nhớ không nổi.
Chuyện này trước mắt không phải quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất là hiện tại nàng nên đối mặt với Giang Thời như thế nào???
Từ từ, nhiệm vụ chi nhánh còn không phải là tìm "Hắn", một nam nhân để yêu sao?
Thật là, đang buồn ngủ liền có người đưa gối đầu tới, vi diệu thật sự!
Cứ tưởng tượng như vậy, phiền não trong lòng nháy mắt hóa thành hư ảo, tan thành mây khói, khép lại mí mắt tiếp tục đi ngủ.
-
Sáng sớm.
Giang Thời mở đôi mắt mông lung, liếc mắt một cái liền nhìn đến khuôn mặt tuần mỹ không tì vết của Tô Thanh, ở trong mắt hắn không ngừng phóng đại.
Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp anh ấy thở vào cổ hắn.
Hắn không tự chủ được mà thả chậm hô hấp, sợ anh ấy đột nhiên tỉnh lại đem mộng đẹp của hắn hóa thành bọt biển.
Đúng vậy, cho dù ở thời điểm trong mộng hắn cũng hiếm khi có thể tiếp cận anh ấy như vậy, thường thường mới vừa chạm vào hắn liền từ trong mộng bừng tỉnh.
Tham lam mà hít vào hơi thở của anh ấy, trên người thường xuyên có một loại hương nhàn nhạt, không phải nước hoa, mà là chính mùi thơm của cơ thể.
Loại hương vị này hình như đã khiến hắn nghiện rồi, như thế nào cũng không đủ, hắn dần dần đem tầm mắt từ trên cổ chuyển qua môi đỏ, trong lòng có thanh âm như phát điên, dường như đang nói với hắn: Hôn lên đi.
Ngay ở lúc hắn sắp đánh mất lý trí, muốn ở trong mộng đẹp làm càn, bên tai đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.
"Thời, con đang làm cái gì vậy?"
Hắn kinh ngạc nhìn mẫu thân mình như thế nào sẽ xuất hiện ở trong mộng, quay đầu xem trong giây lát phát hiện đây là phòng bệnh.
Ngày hôm qua hắn nhận được tin Tô Thanh hôn mê nằm viện, một khắc không ngừng tới giờ vẫn luôn đang đợi anh ấy tỉnh lại.
Cho nên, đây không phải là mộng??
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ, hắn đầu tiên là quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Thanh một cái, thấy anh ấy như cũ ngủ đến thâm trầm, mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền nghe được mẫu thân nói nhỏ: "Cùng ta ra ngoài một chút."
Hắn ngay sau đó đi theo mẫu thân ra ngoài phòng bệnh, chuyện này trước sau gì cũng giấu không được, không bằng nhân lúc còn sớm cùng mẫu thân ngả bài, bởi vì hắn thích anh ấy, cho nên hắn đời này đều không thể thành gia lập thất, không thể có hài tử.
"Ta hỏi con, con có phải đối với hắn sinh ra tình cảm không nên có hay không?"
Mẫu thân nói trắng ra, Giang Thời cũng không có quanh co lòng vòng, ngữ khí thập phần kiên định: "Vâng"
Thấy mẫu thân trợn mắt cứng họng nhìn chăm chú khớp hàm mình liền bổ sung nói: "Mẹ, con đời này chỉ thích một người, chắc mẹ cũng nghe nói, anh ấy cũng thích nam nhân, cho nên, con sẽ nỗ lực theo đuổi anh ấy."
"Con có phải hồ đồ quá rồi hay không?! Hắn chính là ca ca con đấy!!"
Giang Thời rũ mắt, nhìn mẫu thân nhíu chặt hai hàng lông mày, biểu tình thập phần sầu lo, trong lòng đau xót, nhưng vẫn nói ra câu nói kia, "Con cùng anh ấy không có bất luận quan hệ huyết thống gì cả, con thật sự muốn cùng anh ấy ở bên nhau, mẹ, hy vọng có thể được người chúc phúc."
Vương An Tuệ nghe được hắn nói như vậy, tự biết trong khoảng thời gian chứng thực này trong lòng lại không mãnh mẽ dậy nổi nửa phần vui vẻ, bà thật sâu mà thở dài một hơi, trầm mặc hồi lâu.
"Mẹ có thể tiếp nhận các con, chúc phúc các con, nhưng còn người khác? Hiện nay xã hội này sẽ cất chứa tiếp thu các con sao?"