Re: Xưng hộ của nữ chính khi giả trai gọi là "hắn", nam chính cũng xưng hô là "hắn" có chút rối. Từ chương này trở đi khi nam chính suy nghĩ về nữ chính lúc giả trai sẽ là "anh ấy" nhé.
Tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống.
Giang Thời kiềm chế không được hỏi: "Lão sư vừa mới cùng ngươi nói cái gì vậy?"
Phó Khuynh nghe thế, ngược lại chớp chớp đôi mắt đen nhánh hỏi lại hắn: "Ngươi thấy sao?"
Giang Thời: "..."
Xem vẻ mặt mờ mịt kia của hắn, Phó Khuynh nghĩ thầm không thể quá sốt ruột, phải theo tuần tự.
Con ngươi liễm diễm vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm hắn: "Giang Thời, từ ngày hôm qua ta thấy ngươi, ta liền đem ngươi coi thành đệ đệ đối đãi giống nhau? Ngươi có đem ta coi là ca ca không?"
Giang Thời rũ xuống mi mắt tránh đi ánh mắt sáng quắc bức người, môi mỏng hé mở: "Nhưng mà... Chúng ta hôm qua vừa mới nhận thức nhau."
"Vậy có làm sao đâu? Nếu mẫu thân ngươi đã gả tới nhà của chúng ta thì chính là người Tô gia chúng ta, mà ngươi, cũng là một phần của nhà chúng ta, ngươi là đệ đệ ta, ta che chở ngươi thì có gì sai sao?"
Khi nói chuyện, hắn đem một chân đặt ở trên ghế, một bàn tay tùy ý để ở trên, động tác thô bỉ bị hắn làm thế nhưng nhiều hơn một phần nói không nên lời vừa ưu nhã, vừa khí phái.
Nếu giờ phút này Phó Khuynh thay một thân quân trang, lại nói ra câu "Ta bảo hộ ngươi" này, thì chẳng khác nào nàng hiện giờ vẫn đang sống trong "Quân đội".
Đáng tiếc Giang Thời không hiểu, chỉ cảm thấy người này mọi mặt đều đẹp.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, mới thật vất vả thu hồi ánh mắt lại phóng tới trên người nàng, nhàn nhạt nói:
"Ta có thể đem ngươi coi thành ca ca, chẳng qua...... Về sau không cần sờ đầu ta nữa."
"Được!" Khóe miệng nàng nâng lên, "Ta đây lại nói cho đệ một việc, vừa nãy lão sư cùng ta hàn huyên một chút về chuyện ngươi muốn thôi học, hiện tại học phí ta bỏ tiền ra trả, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Người nọ cả kinh trợn to hai mắt, vừa định cự tuyệt, đã bị Phó Khuynh đoạt trước.
"Như thế nào, vừa mới nãy không phải nói đem ta coi là ca ca sao? Hiện tại muốn đổi ý??"
"Chỉ là..." người nọ như cũ mang vẻ mặt đầy khó xử kháng cự, chọc đến Phó Khuynh liên tục nhíu mày.
"Chỉ là cái gì? Tiền của ta, lại không phải Tô Thịnh cấp, là ta bản lĩnh tự mình kiếm tiền, hiện tại chỉ là cho ngươi mượn, tương lai phải trả lại, biết không?"
Lời nói vừa ra, lại nhịn không được giơ tay xoa xoa đầu của hắn, thấy hắn không có cự tuyệt, cười đến vẻ mặt thoả mãn.
Giang Thời rất là bất đắc dĩ mà ngẩng đầu, hai tròng mắt tinh xảo liễm diễm nhìn đối phương sâu không thấy đáy, đôi mắt đen đựng đầy ý cười.
Cảm nhận được trái tim lại một lần nữa bất quy tắc nhảy lên, cả người giật mình một cái, nháy mắt không muốn mở mắt ra.
Phó Khuynh nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của hắn, không có nghĩ nhiều, chỉ cho là hắn lại thẹn thùng nữa thôi.
Hiện tại, hắn không có cự tuyệt, đây xem như cam chịu đi? Cái ý tưởng này vừa nhảy ra, trong đầu lại truyền đến thanh âm.
"Chúc mừng ký chủ sắp hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến!" Tả Tả không biết từ khi nào làm mặc một thân trang phục thỏ con, giờ phút này, chính là đang phe phẩy lỗ tai thỏ, quơ chân múa tay mà nói.
Không hề có hình tượng đáng nói, Phó Khuynh làm hành động đỡ trán.
Xem tiến độ nhiệm vụ hoàn thành không tồi, hôm nay liền không phun tào* gọi nó là xú* hồ ly nữa vậy.
*phun tào: TMD,... chửi bậy.
*xú: xấu xí
Chuyển mắt tới đệ đệ ngoan ngoãn kia, dùng ngữ khí ôn nhu như nước nói: "Hôm nay ngươi cứ đi học lại, ca ca đi giúp ngươi làm thủ tục."
Giang Thời trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu.
Hắn không biết hảo ý của anh ấy rốt cuộc có vài phần thiệt tình hay không, nhưng mà, không biết vì cái gì, hắn cự tuyệt không được.