Không bao lâu sau đã tới đại học thủ đô, Phó Khuynh tùy ý tìm vị trí dừng lại, hai người xuống xe, nàng đề nghị tới thư viện tham quan một chút.
Giang Thời không có cự tuyệt, coi như là lần cuối cùng du ngoạn vườn trường, hắn âm thầm nghĩ.
Lại chưa từng nghĩ, thời điểm đến vừa lúc có nhiều người nhất trong ngày.
Hai nam nhân có giá trị nhan sắc cao, hơn nữa Giang Thời vốn chính là nhân vật khá được chú ý, nháy mắt hấp dẫn được ánh mắt của tất cả học sinh.
Thậm chí, không chút nào kiêng kị mà ở khoảng cách không xa bọn họ ngang nhiên thảo luận.
"Kia là ai a?" Một muội tử đang trang điểm tò mò hỏi.
Nữ sinh tóc dài ngay lập tức nói: "Giang Thời ngươi cũng không quen biết à? Đại học nhiều người như vậy, hắn lớn lên đẹp nhất, học tập tốt nhất."
Học sinh muội tử lại mở miệng: "Nhưng ta cảm thấy vị tiểu ca ca đi cùng so với hắn còn đẹp hơn!?"
Nữ sinh tóc dài sửng sốt một chút: "Người này, giống như không phải người trong trường. Ta cũng là lần đầu tiên thấy."
"Bất quá...... Hai người bọn họ nhìn rất xứng đôi a!"
Nghe thế, Giang Thời như bị trúng tà nhìn về phía hai nữ sinh.
Đều là nam nhân nơi nào xứng đôi? Âm dương điều hòa, một nam một nữ mới là luân thường đạo lý không phải sao?
Hai người bị hắn nhìn bằng ánh mắt âm lệ đen tối dọa, cả người liền giật mình, chột dạ mà cất bước chạy.
Bởi vì Phó Khuynh ở vị trí cách hai nữ sinh có chút xa, thời điểm nữ sinh tóc dài nói "Xứng đôi" âm điệu lại cố tình thấp xuống một chút nên chưa có truyền tới trong tai Phó Khuynh đã bị gió thổi tan, ngược lại nghe rõ vài câu phía trước.
Khóe miệng ngoéo một cái, trêu chọc: "Xem ra đệ đệ ở trường học rất được hoan nghênh a!"
Giang Thời chính là đang một bụng đầy hỏa khí, nghe được những lời này tức khắc càng sốt ruột, cảm thấy tâm tình hai mươi năm như đại ma đầu của hắn đã không còn.
Kinh thành đồn đãi vớ vẩn so với viên đạn bọc đường còn đáng sợ hơn, câu "Hai nam nhân kia xứng đôi" đều có thể làm người ta bị nước miếng chìm chết đuối, hắn vẫn là xuất thân hào môn, lại là thân phận thiếu tướng, như thế nào một chút đều không quan tâm đến danh dự của bản thân.
Bĩu môi, ném xuống một câu "Ngươi cũng không kém!" rồi kéo xa khoảng cách của hai người, sải bước đi đến thư viện.
Phó Khuynh mang vẻ mặt khó hiểu, vừa mới còn tốt đấy thôi, đúng là trở mặt nhanh hơn trở bàn tay, "Tả Tả, ngươi có biết hắn làm sao không?"
Tả Tả cắn cắn ngón tay, trung thực trả lời: "Ký chủ, ta cũng không biết."
Nó thật sự không biết, vi diện trước nó còn có thể từ nét mặt nam chủ lĩnh hội ra một tia manh mối, nhưng mà tới giao diện sau, trừ bỏ có thể dò xét nam chủ đang ở nơi nào, ngay cả chung quanh hắn đã xảy ra cái gì nó đều hiểu không được.
Phó Khuynh cũng không trông cậy vào nó, chỉ muốn cùng hồ ly chia sẻ một chút buồn bực.
Rối rắm không lâu lắm, lại thấy bước chân Giang Thời tựa như ngừng lại, vội vàng đi qua.
Lúc này mới chú ý tới đối diện hắn còn có một người đang đứng, xem tuổi chắc hẳn là lão sư.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, nàng hơi gật gật đầu.
Người nọ mang theo ánh mắt tò mò, hỏi: "Bạn học Giang Thời, vị này là......"
Giang Thời lúc này mới quay đầu nhìn nhìn nam nhân bên cạnh, lại vội không ngừng mà thu hồi tầm mắt, đem câu "Bằng hữu" kia nuốt trở vào, thanh tuyến trầm thấp nói: "Hắn là... ca ca ta."
Phó Khuynh bị hắn dùng một câu "Ca ca" đột nhiên này, không thể tưởng tượng mà nhìn người trước mặt.