Phó Khuynh nỗ lực đem những hình ảnh mơ hồ ném ra sau đầu, nhìn xuống cửa sổ xe, đem tầm mắt chuyển qua ngoài cửa sổ.
Cái vi diện này khoa học kỹ thuật còn chưa có phát triển, phòng ở cũng phần lớn là lùn lùn bé bé, trên đường tro bụi che trời lấp đất, không khí lại khó thấy được tươi mát.
Nàng cảm thấy không hứng thú, uể oải mà dựa vào bệ cửa sổ trấn tĩnh nghỉ ngơi, xe lắc lư lay động rồi ngừng ở một biệt thự cao bốn tầng.
Mới vừa xuống xe, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một vị nữ tử người mặc sườn xám màu đen nghênh ngang đi tới, bà ước chừng bốn mươi tuổi, lớn lên không phải loại cực đại mỹ nhân nhưng lại có một nét quyến rũ rất là dễ coi. Cho người ta ấn tượng đầu tiên như nữ tử Giang Nam ở dưới mưa trong tranh bước ra, hoặc là đại môn khuê tú của thế gia thư hương.
"Con chính là Tô Thanh đi?" Bà cười không hở răng.
Phó Khuynh thu hồi ánh mắt dừng ở trên người bà, không lạnh không nhạt "Ân" một tiếng, lập tức từ bên người bà đi qua.
Không có biện pháp, nhiệm vụ hàng đầu -- thời thời khắc khắc căng chặt nhân thiết*.
* làm giống như thiết lập tính cách của nguyên chủ Tô Thanh phòng ngừa người nhà phát hiện ra.
Đầu năm nay, phòng cháy phòng trộm phòng nhân thiết.
Nữ tử phía sau cũng không để ý, như cũ là một bộ dạng cười gãi đúng chỗ ngứa, một đường theo nàng vào phòng khách.
Phó Khuynh xem xét, liếc mắt thấy phòng khách kiểu Trung Quốc cổ điển, cùng trong ấn tượng của nàng cũng không kém.
"Tiểu tử thúi, còn biết trở về à!"
Một giọng nói như chuông đồng vang lên, đến màng tai Phó Khuynh có chút đau.
Cô ngước mắt nhìn nam nhân trung niên song tấn vi bạch*, đáy lòng chua xót nảy lên chóp mũi, thoáng chốc hốc mắt liền đỏ, đây là cảm xúc của nguyên chủ, đời trước nàng tuy rằng có oán hận, nhưng hai mươi năm qua ông ta đối với nàng vẫn cực kỳ yêu thương, chẳng qua đây chỉ là loại yêu thương giữa phụ thân và con trai thôi.
*song tấn vi bạch "双鬓斑白": tóc gần mặt có màu trắng, thường được sử dụng để miêu tả những người khi về già. (Theo zhidao.baidu)
"Ân, đã trở lại." Áp chế cảm xúc cuồn cuộn, Phó Khuynh nhàn nhạt hồi phục nói.
Tô Thịnh thấy thế cũng không có trách cứ, thở dài, "Đi lên đi, gia gia đang ở trên lầu chờ."
Phó Khuynh hơi cúi người rồi cất bước đi lên cầu thang.
Vị gia gia này, ngoài bà mụ đỡ đẻ nàng cùng mẫu thân đã mất thì đây chính là người thứ ba biết nàng là nữ nhân.
Đời trước nàng vẫn luôn tưởng gia gia là người tiết lộ bí mật, hại nàng trở thành công cụ liên hôn, vẫn luôn tâm sinh oán khí, hại ông vào viện vài lần. Thẳng đến trước khi chết mới biết được bất quá là do phụ thân cùng thái thái bên nhị phòng không thể gặp nàng liền phái thám tử tư điều tra nàng, lúc này mới biết rồi tố giác thân phận nữ nhân của nàng.
Nếu nói trên đời này còn có người thiệt tình yêu thương nàng, cũng chỉ còn vị gia gia này.
Ở trên cửa nhẹ gõ vài cái, bên trong một thanh âm trầm thấp truyền đến, "Vào đi."
Đẩy cửa ra, trước mặt là một lão nhân tóc hoa râm, ngồi ngay ngắn chăm chú nhìn bàn cờ của chính mình.
Phó Khuynh thuận theo tình cảm Tô Thanh phát ra mà kêu một tiếng "Gia gia".
Lão nhân lúc này mới thong thả mà ngẩng đầu lên, đôi môi run nhè nhẹ, cười đến vẻ mặt hiền lành, "Hài tử, đã về rồi......"
"Mau... Mau ngồi xuống."
Phó Khuynh gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống, một bộ dáng đứa trẻ ngoan hiền.
Lão nhân nhìn "Cháu gái" trước mặt đã trổ mã, nhớ tới lời mẫu thân nàng trước lúc lâm chung đã phó thác, trong lúc nhất thời nước mắt rơi không ngừng.
"Hài tử, con ở ngoài kia phải chịu khổ rồi, về sau gia gia sẽ bảo vệ con."
Nghe tiếng, Phó Khuynh ngước mắt, nhìn về phía lão nhân mặt mang đầy nước mắt, trong lòng không biết là tư vị gì, là cảm động, là may mắn, càng nhiều hơn...... Là hâm mộ.
Chưa bao giờ từng có người trưởng bối cùng nàng nói qua câu nói "Gia gia bảo hộ con" như vậy.
Vào giờ phút này, mặc kệ nàng rốt cuộc có phải Tô Thanh hay không, nàng đều đã hạ quyết tâm phải hảo hảo hiếu kính vị gia gia này, cùng người dưỡng lão sống chung.