Thẩm Mặc Bạch: "Cậu không có gì để nói sao? Về tối hôm qua......"
Hắn mới nói được một nửa đã bị Phó Khuynh lạnh giọng đánh gãy: "Tối hôm qua cậu uống nhiều."
Uống nhiều? Uống nhiều ý tứ là hắn suy nghĩ nhiều sao?
Cho nên, cô đây là đem chuyện tối hôm qua trở thành tình một đêm sao?
Không, không đúng, rõ ràng chính là hắn bị coi là người tình một đêm.
Phó Khuynh đối với việc tối hôm qua, quả thực chính là khó có thể nhìn thẳng, tưởng tượng đến nam chủ hôm qua vừa mới trưởng thành, chính mình liền không muốn thành dắt trâu bắt chó đi cày a?
Quả thực đây chính là tội ác tày trời, tội ác tày trời.
Nếu không chờ được nhiệm vụ kết thúc, liền hướng tới Việt Nam Lào Campuchia trốn chạy?
Bất quá, trước mặt phải đem nhiệm vụ hoàn thành.
Cô trầm mặc không nói, dừng ở trong mắt Thẩm Mặc Bạch phiên dịch lại chính là: Cô ấy không nghĩ, không quan tâm đến mình.
Hắn phát ra một tiếng cười khẽ, "Cậu thích hắn như vậy sao?"
Mới vừa lấy lại tinh thần Phó Khuynh căn bản không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ nghĩ phải giải thích như thế nào về sự tình tối hôm qua ở quán cà phê.
"Tôi ngày hôm qua trốn tiết của chủ nhiệm lớp là bởi vì có việc phải làm."
"Tôi cùng Thẩm Dật một câu đều không có nói qua......"
Hai hàng lông mày của nữ hài nhíu chặt, cắn môi dưới.
Không hiểu sao, hắn lại thích nữ sinh đang run sợ này, đã vậy hắn còn không chướng mắt? Nội tâm cuồn cuộn chứa đầy tình cảm nói không nên lời, cũng không biết đây là cao hứng hay vẫn là chua xót.
......
Cuối cùng, mọi khổ sở đều hóa thành một câu quan tâm cô.
"Vì cái gì muộn như vậy mới trở về?"
Nghe được những lời này, Phó Khuynh không biết phải giải thích như thế nào bông nhiên như là tìm được một chủ đề để mở miệng.
"Cậu trước tiên đừng nói chuyện, từ từ nghe tôi nói."
"Lần trước tôi ở quán cà phê làm thêm đụng phải Thẩm Dật, nghe hắn nhắc tới cậu, tôi mới biết được hắn là anh trai cùng cha khác mẹ của cậu, tôi mơ hồ nghe thấy hắn nói muốn hãm hại cậu."
"Lúc ấy không có chứng cứ, tôi cũng không biết nên nói thế nào. Cho nên bảo đồng nghiệp để ý hắn, quả nhiên, hắn ngày hôm qua lại tới. Sợ rút dây động rừng, tôi liền như ăn trộm. Còn rình hắn cùng đồng lõa nói chuyện."
"Lúc sau tôi liền đem chứng cứ đưa đến cục cảnh sát."
Nói xong, cô từ trên bàn cầm lấy di động, ấn vài cái, đem video phát ra.
Bởi vì ngày hôm qua thời gian quá dài, có chút rườm rà, chân chính chỉ có vài câu giá trị, cô bảo hệ thống cắt ghép lại làm ra bản tốt hơn.
Không đến hai phút, ghi hình cũng phát xong, cô hình như nghĩ tới cái gì lại bổ sung nói.
"Tôi vốn dĩ cho rằng thời gian đủ, nhưng lại vẫn về trễ bỏ lỡ sinh nhật của cậu, thực xin lỗi."
"Đến nỗi...... cái phong thư tình đó là chuyện rất lâu trước kia, tôi đã sớm không còn thích hắn. Nếu không phải cậu phát hiện phong thư kia, tôi khả năng cũng nhớ không nổi có thích qua hắn......"
Nghĩ nghĩ tiếp, không còn gì bổ sung, logic cũng đều rất tốt. Yên lặng dưới đáy lòng chờ qua mưa dông!
Thẩm Mặc Bạch bị cô một phen cho nghe lời nói cùng video ở tại chỗ.
Đầu vù vù một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Có chút khó có thể tin, cho nên...... Cô ngày hôm qua không phải đi thông báo, đi hẹn hò, mà là bởi vì có người muốn hại hắn nên mới đi thu thập chứng cứ.
Cô nói, cô đã không còn thích Thẩm Dật, cô còn nói, nếu không phải hắn nhắc nhở cũng nhớ không nổi chuyện từng thích qua hắn ta.
Lại nói, thư tình nhét vào phía dưới tủ giày, có thể là có bao nhiêu thích? Nhiều lắm là ở trên đường nhìn người ta nhiều hơn một chút, tiểu nữ sinh tuổi dậy thì chỉ là nảy mầm sai lầm một lần thôi.
Không đúng, hoàn toàn phải là không đáng để vào mắt.
Chỉ là, hắn không nghĩ tới, anh trai cùng cha khác mẹ thế mà lại dùng loại thủ đoạn này đối phó với hắn, ma túy...... Thật sự là đủ tàn độc, mặt người dạ thú.