Hạ Diệc Sơ nghe An Dập nói, biết rõ đối phương là người tàn tật, đứng dậy không nổi, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Hạ Diệc Sơ bình tĩnh, xem như không có việc gì, quay đầu nhìn người ngồi trên xe lăn, mờ mịt kêu meo một tiếng, bỏ xuống ý muốn bỏ chạy.
"A Li, lại đây."
An Dập lần nữa vẫy vẫy tay với cô.
Hạ Diệc Sơ cúi đầu, bốn chân ngắn nhỏ bước chầm chậm về phía trước sau đó không có cốt khí chui vào cặp sách của hắn.
An Dập hài lòng với sự ngoan ngoãn của Hạ Diệc Sơ, đưa tay vỗ vỗ lông xù trên đầu cô:
"Ngoan, nếu không chân bị gãy rất khó coi đó."
"Meo ~ ~"
Hạ Diệc Sơ phát ra âm thanh mềm mại, làm nũng liếm liếm tay An Dập.
Vệ sỹ lái xe đưa cả hai đến trường.
Ở trường, An Dập cũng khá có tiếng tăm, hắn vừa xuất hiện ở cổng trường, đã có không ít học sinh chú ý đến.
"Chào buổi sáng, An học trưởng."
"Chào buổi sáng!"
An Dập đáp lại, cười với các bạn, ôn nhuận như ngọc, thuần lương vô hại.
An Dập lăn xe lăn vào khu dạy học. Ở đây có một thang máy, là do Mộc gia bên kia tặng cho trường sau khi biết An Dập lựa chọn học tập ở ngôi trường này.
Tuy trường học không có quy định gì, nhưng mọi người có vẻ ngại nên ngoài An Dập ra, không có ai sử dụng thang máy này.
An Dập lăn xe lăn đến cửa sau của lớp, đi vào, một bạn học thây vậy kéo ghế ra để chừa chỗ cho hắn vào.
An Dập thò tay vào cặp sờ sờ, mọi người đều nghĩ cậu ta tìm sách, chỉ có Hạ Diệc Sơ biết là hắn đang vỗ đầu mình.
Hạ Diệc Sơ oán hận, cả thời gian dài trên lớp. cô đầu phải nằm trong cặp sách, cứ thò đầu ra là lại bị An Dập nhét vào, hơn nữa còn sờ soạng lung tung và vỗ đầu nữa.
Hạ Diệc Sơ trở mình, dùng hai chân trước bắt lấy tay An Dập, cắn một cái cho hả giận, sau đó lại liếm liếm chân mình.
An Dập không thấy đau mà cứ để tay ở miệng cô, sờ tới sờ lui.
Hạ Diệc Sơ bị bóng ma tâm lý ám ảnh, khóc không ra nước mắt, đành phải nhận mệnh làm mèo con, chơi đùa với chủ nhân.
Thầy giáo hay bạn học đều không biết hắn ở trong lớp chọc mèo mà chỉ thấy hôm nay hắn cười đến ôn nhu.
An Dập bắt đầu viết bài tập, Hạ Diệc Sơ trong lòng liền động, vươn chân đẩy nắp cặp sách, thò đầu ra. Lúc này An Dập lại không ngăn cản cô nữa.