Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 102: Công lược hoàng tử hắc hóa 24

Editor: Mặc Quân Tịnh Túc

Một ngày đó, Mặc Thiên Trần thấy Hạ Diệc Sơ cự tuyệt mình, đối với chuyện này tuy cảm thấy không vui, nhưng cũng không nói cái gì.

Hơn nữa, còn rất nhiều hạ nhân bên cạnh đều mắt trông mong nhìn đấy, Mặc Thiên Trần cũng không thể đứng trước cửa la to để Hạ Diệc Sơ ra nói chuyện.

Cho nên một chuyện này, cứ như vậy trôi qua.

Cuối cùng lấy cảnh Mặc Thiên Trần sắc mặt âm trầm trở về sân của mình tắm nước lạnh rồi hạ màn.

Sáng sớm hôm sau, Mặc Thiên Trần nhận được chỉ dụ từ trong hoàng cung truyền ra, đại hội thu săn của hoàng gia mỗi năm một lần sắp phải bắt đầu rồi.

Trên chỉ dụ, Sở Hoàng không chỉ lần đầu tiên để Mặc Thiên Trần mang theo Hạ Diệc Sơ đi tham gia thu săn, đồng thời còn giao quyền bố trí thủ vệ của đại hội thu săn này cho Mặc Thiên Trần, đồng thời để Ngũ hoàng tử Mặc Quân ở bên cạnh giúp đỡ.

Thu săn sắp tới, thời gian của Mặc Thiên Trần vốn ít ỏi, giờ phút này càng trở nên hiếm có, mỗi ngày đều bận rộn không thấy mặt mũi.

Trước đây dù Mặc Thiên Trần bận tới mức nào cũng sẽ bồi Hạ Diệc Sơ cùng nhau dùng bữa, hơn nữa là một ngày ba bữa cơm.

Nhưng hiện tại, cũng chỉ có thể ăn sáng cùng với Hạ Diệc Sơ được.

Rất nhiều lúc, đêm lạnh như nước, chờ đến lúc Hạ Diệc Sơ chịu không nổi, ngủ rồi mà Mặc Thiên Trần vẫn chưa trở về.

Bất quá vào ban ngày, Hạ Diệc Sơ cũng không có nhàn rỗi.

Hiện giờ hệ thống không ở đây, nhưng cốt truyện của nguyên tác tiểu thuyết lại bởi vì Mặc Thiên Trần trọng sinh trước mà thay đổi toàn bộ, điều này làm cho Hạ Diệc Sơ không dám có ý tưởng lung tung.

Bây giờ đang là thời tiết cuối thu nắng gắt, khí hậu nóng nực, Hạ Diệc Sơ từ trong phòng đi ra, đứng ở bên cạnh cửa.

Hồng Nguyệt bên cạnh cúi đầu, đứng ở trước mặt cô, mở miệng dò hỏi cô dùng bữa hay không.

"Mang lên đi, không phải vừa mới phân phó phòng bếp làm nhiều chè đậu xanh sao? Đợi lát nữa phát xuống cho hạ nhân trong phủ, mỗi người được nếm một chén." Hạ Diệc Sơ mở miệng phân phó Hồng Nguyệt.

"Tuân mệnh, nô tỳ cáo lui." Hồng Nguyệt đáp tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Hạ Diệc Sơ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn khoảng không vô tận trong không trung, ở trong lòng nghĩ hôm nay chỉ sợ lại là một mình cô hưởng dụng cơm trưa, thì trong lúc thu hồi tầm mắt, lơ đãng thoáng nhìn, dư quang tức khắc phát hiện bóng người thân hình đĩnh bạt, mặc áo bào sắc trăng non từ ngoài cửa tiến vào.

"Nhiễm Nhiễm, nàng đứng ở nơi này, chính là dựa cửa vọng phu sao?" Mặc Thiên Trần từ bên ngoài bước vào, chỉ vài bước, đã tới trước mặt Hạ Diệc Sơ, duỗi tay trực tiếp ôm người vào trong lòng ngực.

Cảm thụ được tư vị ôm nhuyễn ngọc trong lòng, Mặc Thiên Trần sung sướng cong cong khóe môi.

Từ lần trước Hạ Diệc Sơ lừa Mặc Thiên Trần ra khỏi phòng, Mặc Thiên Trần tuy không tìm Hạ Diệc Sơ tính sổ, nhưng vào buổi tối hôm đó đã cường thế phân phó nha hoàn, dọn toàn bộ đồ của hắn vào phòng ngủ Hạ Diệc Sơ, cho nên hiện tại, hai người ngủ, kỳ thật mỗi buổi tối đều là ngủ chung.

Tuy rằng hai người không có làm cái chuyện thân mật kia, nhưng mỗi tối lúc Mặc Thiên Trần ngủ đều ôm Hạ Diệc Sơ vào trong lòng ngực mình.

Cho nên, đối với mùi hương thoang thoảng của Mặc Thiên Trần mỗi khi ôm ấp, Hạ Diệc Sơ đã sớm từ lúc ban đầu không thích ứng, đến bây giờ thuận theo.

Hạ Diệc Sơ chui đầu từ trong ngực hắn ra, mở miệng hỏi: "Hôm nay sao về sớm vậy?"

"Trở về bồi nàng ăn cơm." Mặc Thiên Trần cúi đầu hôn cái trán bóng loáng của Hạ Diệc Sơ, buông lỏng tay thả cô ra, bắt lấy tay cô kéo vào trong phòng.

Hạ Diệc Sơ quay đầu, thuận miệng phân phó với Bích Ngọc đứng ở một bên: "Đi vào phòng bếp lấy thêm một bộ chén đũa lại đây."

Lúc Hồng Nguyệt vừa mới đi phòng bếp, Mặc Thiên Trần còn chưa có trở về, nghĩ đến việc đợi lát nữa nàng ấy cũng chỉ có một mình đứng ở đây.

"Không cần, ta vừa mới gặp nha hoàn kia." Mặc Thiên Trần mở miệng.

"Ừ." Hạ Diệc Sơ gật gật đầu.

Từ phòng bếp tới đây cũng không tính là xa, Hồng Nguyệt cùng hai nha hoàn khác rất nhanh đã bưng cơm trưa lên.

Hai người Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần cùng nhau tịnh tay (1) rồi ngồi ở trên vị trí hưởng dụng thức ăn.

Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ đều không muốn bên cạnh có bọn nha hoàn chia thức ăn, mà là tự mình ăn thì gắp, ngẫu nhiên Mặc Thiên Trần sẽ cho gắp đồ ăn Hạ Diệc Sơ, Hạ Diệc Sơ cũng sẽ chọn vài món, gắp vào chén Mặc Thiên Trần.

Hai người tuy vẫn duy trì thói quen ăn không nói, ngủ không nói, nhưng luôn có không khí ấm áp luôn xoay quanh hai người.

Mặc Thiên Trần hôm nay trở về bồi Hạ Diệc Sơ ăn cơm, cũng rút ra thời gian trở về gấp, chờ sau khi ăn cơm xong, lại lập tức ra khỏi phủ.

Hạ Diệc Sơ nhìn bóng dáng hắn đi xa, nghĩ đến chuyện sắp phát sinh trong săn thu sắp tới, đáy mắt xẹt qua vẻ suy nghĩ sâu xa.

*********

Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt, đã tới ngày thu săn.

Đại hội thu săn này, là quy củ do tiên hoàng của hoàng thất Sở Quốc đời thứ nhất định ra, mỗi năm đều phải diễn ra một lần.

Chẳng qua, ngày xưa Mặc Thiên Trần si ngốc, bị Hoàng Thượng bỏ ở ngoài cung, nhiều năm như vậy không người hỏi thăm, không có Hoàng Thượng khâm điểm, tất nhiên là không có tư cách tham gia thu săn.

Sáng sớm ngày đó, Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần trước sau như một dậy sớm, thay thường phục đã được chuẩn bị tốt.

Ăn qua cơm sáng rồi, hai người đi vào trong cung.

Địa phương thu săn khoảng cách kinh thành có chút xa, không sai biệt lắm thì mất nửa ngày mới tới.

Mỗi năm thu săn, Hoàng Thượng đều sẽ mang theo một bộ phận quan viên và hoàng tử ở trên bãi săn dừng lại tổng cộng bảy ngày bảy đêm, mà chuyện trong hoàng cung ắt sẽ giao cho một vị hoàng tử và vài vị lão thần trong cung xử lý.

Sau khi tất cả mọi người đều tụ tập lại, đội ngũ giống như một con rồng dài, từ hoàng cung bắt đầu xuất phát.

Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên xe ngựa, hai nha hoàn Hồng Nguyệt và Bích Ngọc một trái một phải ngồi ở bên cạnh, đường phố bên ngoài náo nhiệt phi thường, đám đông bắt đầu khởi động, phàm là chỗ Sở Hoàng đi ngang qua, bá tánh quỳ lạy một tiếng vang tận phía chân trời.

Ra kinh thành lúc, mọi người một đường hướng tới điểm đến.

Hạ Diệc Sơ có chút nhàm chán ngồi ở trên xe ngựa, dứt khoát nhắm mắt bắt đầu tu luyện nội lực nổi lên trong cơ thể.

Hạ Diệc Sơ nhắm hai mắt ngồi ở trên xe ngựa, thân hình vẫn không nhúc nhích, đem nội lực trong cơ thể dọc theo kinh mạch chạy qua một vòng rồi lại một vòng.

Mọi người ở trên đường nghỉ tạm hai lần, đi đi dừng dừng, ở tới gần lúc chạng vạng, rốt cuộc đã tới nơi thu săn —— Hương Sơn.

Quan viên trông coi quản lý bãi săn, đã sớm mang theo đám thị vệ đợi ở chân núi, chờ nghênh đón.

Một đại đội nhân mã lên núi, dưới phân phó của Mặc Thiên Trần, dựng lều trại, sửa sang lại vật tư, nhóm lửa nấu cơm, kiểm tra an toàn xung quanh, đứng gác, một đại đội nhân mã mênh mông ngay ngắn trật tự tiến hành chuyện trong tay.

Hạ Diệc Sơ chỉ là đi dạo ở phụ cận vài vòng, hít sâu mấy ngụm không khí sạch sẽ thanh tân, đã nghe Hồng Nguyệt báo, lều trại thuộc về cô đã dựng xong, hiệu suất này, thật sự là không cần quá nhanh vậy chứ.

Đi vào nơi này ngày đầu tiên, tất cả mọi người đều đã đi một ngày đường, Sở Hoàng lập tức hạ lệnh, để mọi người không cần câu thúc, nên chơi thì chơi, muốn nghỉ ngơi cũng có thể nghỉ ngơi sớm chút, đại hội thu săn ngày mai mới bắt đầu.