Trong gian phòng u ám, Phong Quang hít
phải mê hương đầu óc hỗn loạn, nàng vốn ngủ được rất ngon
giấc, hơn nữa hít phải mê hương đáng ra vẫn chưa thể tỉnh dậy
mới đúng. Chỉ là nàng làm cho cơ thể của mình có thêm một
chút điểm kháng độc tuy không nhiều lắm, nhưng cũng làm cho
nàng không đến mức mất đi toàn bộ ý thức, cho nên khi nam nhân
di chuyển nàng đi nàng liền bị động tĩnh đánh thức.
“Chưởng quẩy, ngươi đúng là tuệ nhãn như đuốc, tiểu nha đầu
này da thịt non nhẵn nhất định bán được không ít tiền.”
“Chuyện nữ phẫn nam trang này ta đã gặp nhiều, thủ đoạn này
của bọn hắn làm sao giấu diếm được đôi hỏa nhãn kim tinh này
của ta?”
“Phải, phải, chưởng quầy thật khôn khéo.”
“Chỉ là nam nhân trong phòng đó không thấy đâu, nhưng xem hắn để
cho nữ nhân này ngủ ở dưới đất thì chắc cảm tình của bọn họ cũng không ra gì, nếu nam nhân đó tìm đến thì cứ đơn giản nói nàng đã chạy đi là được.”
“Dạ dạ dạ, vẫn là chưởng quầy chu đáo.”
Phong Quang mơ mơ màng màng, tay chân đều bị cột vào trên ghế,
hoàn cảnh mịt mờ, hai người trước mặt cũng không phát hiện
nàng thật ra đã tỉnh lại, nàng nhận ra được hai người đang nói chuyện kia là lão bản cùng tiểu nhị của khách điếm.
Chưởng quầy có hai chòm râu đắc ý dào dạt nói: “Mấy ngày
trước Câu Lan viện còn hối thúc ta muốn có hàng tươi mới, hôm
nay ta liền đưa lên cửa một người từ bên ngoài đến, ta đây sẽ
phát tài nhanh chóng rồi, ai muốn ngăn cũng ngăn không được.”
Tiểu nhị lộ ra biểu tình đã hiểu, “Chưởng quầy thích náo
nhiệt sao không nạp một tiểu thiếp, sẽ náo nhiệt lên nha.”
“Nạp thiếp à, được, không tệ, có đạo lý.” Trong mắt chưởng quầy toát ra tinh quang.
Bỗng nhiên ánh kiếm lóe lên.
Nam nhân dáng người cao gầy không biết từ khi nào đã xuất hiện
ở trong phòng, ngữ khí thoải mái nói: “Nghĩ muốn nạp thiếp
cũng không đơn giản đâu, chưởng quầy ngươi đi trước một bước ta
sẽ lo liệu hậu sự, thiêu một cái người giấy cùng ngươi đi
xuống gặp Diêm vương.”